Mưa không ngớt, nước sông dâng lên, bên bờ đê luôn có người canh, ấy vậy mà hôm nay vẫn xảy ra chuyện. Thượng nguồn bất ngờ xả lũ, lại không hề có thông báo. Dòng nước đổ xuống ào ạt như thác, cuốn theo phù sa và rác rưởi, dòng chảy xiết không tưởng tượng nổi.
"Trời đất ơi, đội trưởng, cậu nhìn kìa!"
Một người la lớn, cả đoàn lập tức dừng lại, quay đầu nhìn. Từ phía Tây, một bức tường nước cuồn cuộn tràn đến, như một con mãnh thú đang gầm thét lao xuống.
Ai nấy c.h.ế.t lặng tại chỗ.
"CHẠY MAU!"
Trương Trường Minh là người phản ứng đầu tiên, quát lớn. Không cần nhắc thêm lần nữa, cả nhóm lập tức rối loạn bỏ chạy, giày dép văng tứ tung, ai nhanh chân thì còn hy vọng sống sót.
Liễu Vân Sương là phụ nữ, lại phải dìu theo ông Ba, sức lực có hạn, rất nhanh đã bị người ta vượt qua. Có vài người hoảng loạn còn va vào cô, suýt nữa ngã dúi dụi xuống đường.
"Ông Ba, bác nhanh lên!" – Cô thở hổn hển, vẫn không buông tay ông.
Thấy vậy, ông Ba hét to: "Vân Sương, cháu bỏ bác ra đi! Cháu chạy trước đi, bác theo được!"
Cô cắn răng, không nói thêm, chỉ gật đầu: "Vâng, bác Ba đi sát theo cháu nhé!"
Vừa nói xong, cô liền thả tay, một tay cầm chậu rửa mặt đội lên đầu thay cho nón đã rơi, tay kia vẫn giữ chặt cây xẻng. Cô vừa chạy vừa quay đầu kiểm tra xem ông Ba có theo kịp không.
"Nước đến rồi! Nhanh lên!"
Một tiếng hét nữa vang lên từ phía sau, cắt đứt mọi suy nghĩ. Không kịp nghĩ nhiều, kế toán Từ chạy phía trước đột ngột đẩy cửa một ngôi nhà ven đường, vẫy tay gọi mọi người: "Mau vào nhà! Nhanh lên!"
Liễu Vân Sương chẳng kịp suy tính, kéo ông Ba chạy ào vào trong cùng một số người khác.
"Bên trong có giường đất, ai lên được thì lên giường, không thì trèo lên bàn! Nhanh lên!" – Kế toán Từ quát lớn, mắt liếc ra sau, nước đã tràn qua ngưỡng cửa.
Ngôi nhà này kết cấu giống hệt nhà cô – phòng Đông, phòng Tây đều có giường đất, phòng chính kê bàn dài. Bọn họ dồn vào phòng Tây, chen chúc đứng lên giường, bám víu lấy nhau.
Một người phụ nữ bị ướt sũng, ôm chặt đứa nhỏ trong tay, nước mắt hòa lẫn nước mưa, giọng run rẩy: "Trời ơi, nước lớn thế này... chúng ta có bị cuốn trôi hết không?"
"Im lặng hết đi! Đoàn kết lại, cố gắng chống cự. Đừng ai hoảng loạn, nghe chưa!" – Kế toán Từ gầm lên. Là cán bộ, lúc này mà gục thì cả đám sẽ mất tinh thần.
Căn nhà im phăng phắc, chỉ còn tiếng nước tràn vào không ngừng và tiếng tim đập dồn dập trong n.g.ự.c từng người. Không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Mỗi người đều căng thẳng nhìn mặt nước dưới chân, sợ chỉ một chút nữa là sẽ tràn lên cả giường đất.
Liễu Vân Sương im lặng đứng sát tường. Dù mồ hôi và nước mưa hòa vào nhau nhỏ giọt, cô vẫn giữ ánh mắt tỉnh táo.
Kiếp trước, đúng vào đợt này, nước cũng dâng cao, nhưng nhà cô và nhà họ Hứa đều không bị tràn lên giường. Nếu căn cứ theo địa thế Bắc – Nam, thì căn nhà này ngang với nhà cô, sẽ không đến nỗi bị lũ cuốn qua.
Nếu phải nói nơi chịu ảnh hưởng từ trận lũ này thì chăc chắn là ruộng lúa bên cạnh bờ sông lớn...
Dù dòng nước sẽ phải chảy qua cánh rừng nhỏ trước, nhưng tình hình phía đó vẫn dễ chịu hơn nhiều. Trước tiên là vì cây cối ở khu ấy đã cao lớn, rễ cây bám sâu, đất đai không dễ bị rửa trôi. Nếu lũ quét qua, lực nước có mạnh thì cây cối cũng còn có thể giữ lại phần nào.
Mộng Vân Thường

Ngược lại, ruộng lúa bên mé ngoài thì chẳng được như vậy. Đất mềm, bờ ruộng thấp, chỉ cần nước mạnh một chút là bờ vỡ, lúa trôi cả đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đội sản xuất Hồng Tinh nơi Liễu Vân Sương ở, chủ yếu trồng lúa nước trên khu đất đó. Còn ngô thì lại trồng tập trung về phía Tây – đúng chỗ gần nhà cô nhất. Nhưng mà, trận mưa đá ban nãy đã làm hỏng gần hết mấy mẫu ngô. Trước đó, mưa to liên tục cũng đã khiến cây ngô đổ rạp từng luống. Có lẽ mùa này coi như mất trắng.
Còn khu Nam Sơn – chỉ là một vài thửa ruộng nhỏ trên sườn núi, ruộng bậc thang lác đác. Nhưng số lượng ít đến thương, có cũng như không.
Kiếp trước, năm ấy ruộng núi cũng không cứu vãn được tình hình. Gần như cả năm, cả làng chẳng thu được bao nhiêu, sống nhờ cứu trợ là chính.
Giữa lúc ấy, một người ngồi mép giường đất lên tiếng:

"Hình như nước ngừng dâng rồi, mọi người nhìn xem, không lên nữa!"
Mấy người bên cạnh lập tức đổ dồn ánh mắt ra ngoài.

"Đúng rồi! Đúng là nước đứng lại rồi!"

"Nước bên ngoài cũng bớt xiết rồi!"
Kế toán Từ, người được coi như cánh tay phải của đại đội trưởng, bước lên trấn an:

"Đừng vội mừng, cứ quan sát thêm đã. Cho dù có nước lũ, mương của đội chúng ta không thoát nước kịp, thì cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Chỉ cần lưu thông được nước là ổn, không lâu nữa sẽ rút thôi."
Câu nói ấy như liều thuốc an thần. Mọi người trong nhà họp tạm đều thở phào nhẹ nhõm. Ở làng này, bên mỗi con đường lớn nhỏ đều có mương thoát nước. Chỉ cần không tắc nghẽn thì khả năng ngập lâu cũng không nhiều.
Nhưng sự bình tĩnh đó chẳng kéo dài lâu.
"Không được, nhà tôi toàn người già với trẻ nhỏ, tôi phải về xem sao!" – giọng Lý Đại Niên vang lên, lo lắng hiện rõ trên mặt.
"Đợi đã, Đại Niên!" – kế toán Từ định ngăn lại.

"Không sao đâu, nước dừng rồi. Mực nước ngoài kia với trong nhà bằng nhau, chứng tỏ nước không chảy mạnh nữa. Tôi cao, nước chỉ đến đùi thôi!"
Dứt lời, anh ta nhảy phắt xuống, lội mấy bước. Đúng là nước chỉ cao tới bắp đùi anh ta thật.

"Mọi người thấy không, không sao cả!" – Lý Đại Niên quay lại nói lớn.
Kế toán Từ thấy vậy cũng không ngăn nữa.

"Được rồi! Nhà ai có người yếu, con nhỏ thì tranh thủ về xem. Còn những người khác, đi cùng tôi tìm đại đội trưởng!"
Một lời hiệu triệu như thế, người nào người nấy đều nôn nóng muốn đi. Ai cũng có người thân ở nhà, làm sao ngồi yên được.
Liễu Vân Sương cũng không do dự – trong nhà cô còn ba đứa nhỏ và một con chó, dù thế nào cô cũng phải về xem.
"Bác Ba, bác có muốn về xem bác gái không ạ?"
Ông cụ gật đầu ngay:

"Được, bác với cháu cùng về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện