Việc đầu tiên là may quần áo cho Hứa Tri Ý. Cô bé nhỏ nhất nhà, lại dễ chăm, nên Liễu Vân Sương quyết định làm quần trước, kiểu dáng đơn giản, lại nhanh xong. Loại vải xanh đen dày được chọn – thứ vải này không những bền mà còn khó bị bẩn, quá hợp với trẻ nhỏ nghịch ngợm.
Còn áo thì dùng loại vải bông xanh lam sẫm, màu tối dễ giặt, nhìn cũng sạch sẽ. Thời nay, ai cũng tự may vá lấy đồ mặc. Mẹ cô vốn là người khéo tay, ngày xưa ba chị em cô đều học được ít nhiều từ bà.
Áo quần cho trẻ con không lớn, chỉ mất hơn một ngày là xong, nhưng Liễu Vân Sương không vội mặc ngay cho con bé. May xong, cô lấy chiếc ấm men lớn, đun nước nóng, là từng đường kim mũi chỉ để áo phẳng phiu hơn. Rồi lại mang giặt qua một lượt – vải trong thời này làm gì có đảm bảo sạch sẽ như sau này.
Trời mấy hôm nay ẩm thấp, âm u, giặt xong cũng khó mà hong khô. Vậy nên nhân lúc nấu cơm tối, cô đốt lửa to thêm chút, vừa tiện hơ khô quần áo cho con. Đến sáng hôm sau, Hứa Tri Ý đã có quần áo mới để mặc.
Chiếc áo cô may cho con là loại áo cài khuy kiểu Tàu, ba khuy vắt chéo từ dưới vai phải xuống. Phong cách có phần giống thời xưa, nhưng giờ ai mặc kiểu ấy cũng chẳng ai lạ.
Con bé mặc áo mới, vui ra mặt. Nó chạy tới chạy lui trong sân, còn cứ đưa tay sờ bụng mãi không thôi – như thể cảm nhận được "niềm vui lần đầu mặc áo mới".
Bộ thứ hai là cho Hứa Tri Lễ, vẫn dùng kiểu dáng y hệt em út, chỉ khác là khuy được đặt giữa, thẳng hàng, nhìn vào thấy ngay vẻ chững chạc. Trông thằng bé như người lớn, oai phong hơn hẳn.
Tới lượt Hứa Tri Tình, quần thì giống của hai em, còn áo thì dùng vải hoa nhí nền trắng pha xanh lá non, kiểu áo thì vẫn là kiểu ba khuy giống của em gái.
"Mẹ, cái này đẹp quá!" – Hứa Tri Tình reo lên khi thấy vải.
Liễu Vân Sương cười dịu dàng:

"Chờ mẹ làm xong cho em con, rồi mẹ sẽ may cho con. Vải còn thừa, có thể làm thêm mấy cái khăn tay nữa."
"Vâng ạ! Con không vội đâu, mẹ làm cho em trước đi!"

Ánh mắt con bé long lanh, đầy hạnh phúc. Nó thật sự đang tận hưởng sự yêu thương mà trước kia chưa từng có được.
"Đúng rồi mẹ, sao mưa mãi chưa tạnh thế? Ba ngày rồi, con chẳng được ra ngoài chơi gì cả..."

Cô bé ngó qua cửa sổ, giọng có phần uể oải.
Liễu Vân Sương cũng nhìn ra ngoài, thở dài:

"Mẹ cũng không biết nữa. Thôi thì chịu khó ở nhà học viết chữ đi. Trời tạnh rồi tính tiếp."
Có những chuyện cô không thể nói với bọn trẻ. Mà thật ra, chính cô cũng không chắc sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.
Trời mưa liên tục bảy ngày. Cô nhẩm tính trong bụng – chắc cũng sắp đến lúc rồi. May mà khu nhà cô ở sát đường cái, có mương thoát nước chạy dọc nên vẫn chưa đến nỗi. Lán mới dựng thì không bị dột, nhưng hai mặt không có tường chắn nên nước mưa vẫn hắt vào, làm ướt hết một góc.
Củi khô để riêng một ít trong bếp, phần lớn được chuyển tạm vào giữa nhà, tránh cho bị ướt hết.
Trưa hôm đó, đang ngồi khâu nốt gấu áo cho Hứa Tri Tình, thì đột nhiên ngoài sân vang lên những tiếng "lộp bộp" lạ tai.
Bốn mẹ con cùng sững lại, rồi đồng loạt chạy ra cửa sổ xem.
"Mẹ ơi, tiếng gì thế?" – Hứa Tri Lễ hỏi, hơi run giọng.
Liễu Vân Sương nhìn thấy lá rau ngoài vườn bị dập, rũ xuống như rối rắm một đống.
"Mưa đá đấy. Không sao, lát nữa sẽ tạnh thôi."
Mộng Vân Thường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mưa đá đổ ầm ầm, hạt to như ngón tay, đập vào mái lợp kêu rát cả tai. Nhìn mà thương ruộng ngô gần đó – phen này chắc hỏng sạch.
Cảnh tượng này – cô nhớ, kiếp trước cũng từng xảy ra.
"Trời ơi, giống như đá thật ấy! Mà nếu rơi trúng chắc đau lắm!" – Hứa Tri Lễ rụt cổ, lo lắng.
"Không phải nghĩ nhiều đâu. Nếu không muốn học tiếp thì nghỉ một lát."

Hai ngày qua, cô đã dạy bọn trẻ viết số từ 1 đến 10 bằng ký hiệu Ả Rập. Sắp tới sẽ dạy viết chữ Hán – từ nhất đến thập, chữ nào cũng thường dùng.
Bỗng Hứa Tri Tình nói:

"Mẹ, mẹ có nghe thấy gì không? Hình như... có người kêu la ngoài kia!"
Tai con bé rất thính, nghe được cả những tiếng kêu yếu ớt giữa tiếng mưa. Cô lắng lại – quả thật có tiếng kêu thảm thiết, dù ngắt quãng.
"Không ổn rồi... Có khi lũ đến thật!"

Cô biến sắc.

"Tri Tình, con ở lại trông em. Nếu thấy nước tràn vào nhà, phải trèo lên giường, tìm chỗ cao nhất, nghe chưa?"
"Mẹ, con sợ..."

Hứa Tri Tình níu tay cô, ánh mắt hoảng hốt.
"Đừng sợ. Mẹ đi một lát rồi về. Con với Tri Lễ phải lo cho em gái và Đại Tráng, nhớ chưa?"
Cô vào phòng phía Đông, lấy con d.a.o phay đặt lên bàn sưởi – phòng khi phải tự vệ. Đồng thời bế chú chó nhỏ đặt lên giường. Nó ngoan lắm, chưa từng tè bậy lần nào, cứ phải dắt ra ngoài mới chịu đi vệ sinh.
Thời buổi này, thiên tai xảy ra như cơm bữa. Mưa to lũ lớn, cháy rừng, đê vỡ – đều là chuyện quá quen. Mỗi khi như vậy, cả đội sản xuất đều phải chung tay góp sức. Ai không tham gia, sau này có chuyện, cũng đừng mong ai giúp.
Sắp xếp xong cho lũ nhỏ, cô cầm lấy cái xẻng lớn, sẵn sàng ra ngoài.
Mưa vẫn nặng hạt, mưa đá thì vừa tạnh. Không có ô, cũng chẳng có áo mưa, cô đành úp cái chậu rửa mặt lên đầu để che tạm.
Ngoài đường cái, đã có vài người cũng vừa chạy vừa hô hoán, ai nấy đều mặt mũi tái mét.
"Vân Sương, bên này!"
Giọng gọi dõng dạc vang lên giữa màn mưa dày đặc, cô lập tức nhận ra là ông Ba. Không chần chừ, Liễu Vân Sương vội chạy về phía ông. Vừa đến nơi, ông Ba liền đưa cho cô một cái nón lá.
"Đội đi, trời mưa nặng hạt, không cẩn thận là ướt cả người."
Cái nón này chắc là ông mang dự phòng, sợ trên đường có người không có thì tiện tay cho mượn. Thời đại này ai cũng khổ như nhau, chẳng mấy ai dư dả, nhưng lòng người thì lúc nào cũng ấm.
Hai người cùng nhau lên đường. Dọc đường, thêm mấy người nữa nhập hội, chẳng mấy chốc đã có đến mười ba, mười bốn người, ai cũng quần xắn cao, đầu cúi thấp, tay cầm xẻng, cuốc – gấp gáp nhưng vẫn có tổ chức.
Đến gần trụ sở đội sản xuất thì gặp Trương Trường Minh cùng một nhóm khác đi ra. Hai nhóm người hợp lại, thành một đoàn, tiến thẳng về phía Tây – nơi tình hình nghiêm trọng nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện