Những ngày qua bận rộn quá, rèm cửa sổ vẫn chưa kịp treo lên. Dù sáng sớm, trời lại đang mưa, cơ hội bị phát hiện không cao, nhưng cô vẫn thấy bất an.
"Vâng mẹ, con dậy ngay!"
Liễu Vân Sương không đứng nhìn lâu mà bước thẳng vào phòng phía Đông. Cô nằm xuống nền đất, kéo tấm chắn dưới gầm giường ra.
Chỗ đó vốn là nơi đốt lửa sưởi ấm trong nhà. Sau này thấy khói bốc nhiều, ám đen hết vách, nên mới xây thêm bếp ngoài sân, vừa tiện nấu nướng vừa khỏi làm ngạt khói.
"Mẹ! Mẹ nằm xuống đất làm gì vậy?"
Hứa Tri Tình nghe tiếng động, tưởng mẹ bị ngã, hoảng hốt chạy vào đỡ.
"Không sao, con lại đây xem cái này..."
Nói xong, Liễu Vân Sương khom người, đưa tay vào hốc giường đất, bắt đầu lôi từng viên gạch xanh ra một cách thuần thục, không chút do dự. Một viên... rồi hai viên… đến viên thứ ba…
Hứa Tri Tình đứng bên cạnh tròn mắt ngơ ngác, hoàn toàn bị dọa sững người. “Mẹ… chị cả… sao hai người không nói gì? Ơ, mấy viên gạch này ở đâu ra vậy ạ?”
Liễu Vân Sương mỉm cười, đứng dậy phủi tay. “Đi lấy đồ lại đây, nhanh lên.”
“Vâng!” – Hứa Tri Tình đáp một tiếng rồi chạy về phía phòng Tây, Hứa Tri Lễ chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng răm rắp đi theo chị.
Cái giường đất cũ kỹ ấy thật ra có một bí mật. Chỗ nhóm lửa để sưởi thì là thật, nhưng chính giữa lại có một khoang rỗng – nơi cha cô ngày trước thường giấu mấy thứ quan trọng. Hôm nay, đến lượt cô dùng tới nó.
Chẳng ai có thể ngờ được, dưới nền nhà lại giấu được cả một kho chứa nhỏ. Một cái hốc đen ngòm, trông như chẳng có gì, vậy mà có thể giấu khối thứ.
Từ dưới hầm bếp, họ khiêng lên số gạo đã tích trữ từ trước, đem hết nhét vào hốc giường. Bên ngoài chỉ để lại năm sáu cân, vừa đủ ăn vài ngày, tránh bị người khác dòm ngó.
Hai đứa nhỏ cũng nhanh chóng xếp gọn lại mọi thứ bên kia.
“Chai đồ hộp này với bánh quy, còn cả kẹo mạch nha nữa, mấy ngày tới ăn dần đi, không cần cất vào nữa,” cô dặn.
Hứa Tri Tình thấy có chút lạ, mẹ cô đang lo lắng điều gì? Nhưng nghĩ kỹ lại, cô bé chọn cách im lặng, chỉ gật đầu tin tưởng.
“Mẹ, có cần mang khoai tây đến không ạ?”
“Không cần, cứ để ở hầm là được,” – Liễu Vân Sương đáp. “Một là chỗ này không rộng, hai là cất hết cũng không hợp lý. Người khác nhìn vào còn tưởng trong nhà chẳng có gì thì cũng đáng nghi lắm.”
Làm xong hết thảy, cô leo lên, từ trên xà nhà lấy xuống túi tiền và mấy tấm phiếu. Thứ cuối cùng là đôi vòng tay còn lại – tất cả gói gọn trong một chiếc hộp gỗ dài, rồi nhét hết vào bên trong hốc giường. Sau đó, cô cẩn thận đặt lại từng viên gạch xanh như cũ, đậy tấm chắn lại kín đáo.
Cô nhìn hai đứa trẻ, giọng nghiêm túc: “Nghe mẹ nói kỹ đây. Tất cả tiền bạc, lương thực và tài sản nhà mình hiện giờ đều nằm ở đây. Nhất định không được hé răng nửa lời với ai, có người tới cũng đừng nhìn về phía này. Hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tri Lễ vỗ n.g.ự.c thình thịch: “Con biết rồi! Nhà mình chẳng có gì hết!”
Liễu Vân Sương hài lòng nhìn con trai, rồi quay sang Tri Tình.
“Mẹ, có chuyện gì ạ?” – Tri Tình hỏi, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Không có gì nghiêm trọng cả.” – Cô trấn an con gái. “Mẹ chỉ nghĩ, nhà mình cũng đâu có việc gì quan trọng lắm. Đợi khi tạnh mưa, mẹ lại phải ra ngoài làm việc. Đồ đạc nhiều quá, để lung tung dễ bị để ý. Sau này, khi vào mùa nấm, mấy con cũng phải ra ngoài hái đồ, trong nhà chẳng ai trông.”
Đúng là như vậy. Ở vùng này, mùa thu không chỉ là vụ gặt hái mà còn là thời điểm vàng để lên núi hái rau dại, quả rừng, nấm, mộc nhĩ, hạt dẻ, óc chó – những sản vật trời ban. Ai lên trước thì hái được trước. Ngay cả trẻ con cũng tham gia.
“Vâng ạ! Mẹ nghĩ thật chu đáo!” – Cả hai đứa nhỏ đồng thanh đáp.
“Được rồi, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng. Hai đứa đi lấy nước rửa mặt đi.”
Mộng Vân Thường
“Vâng ạ!”
Lúc trời mưa to thế này, chẳng ai trong đội sản xuất ra đồng làm việc. Ai nấy đều ở yên trong nhà tránh mưa, tránh rét. Nhà của Liễu Vân Sương nằm sát đường cái, xung quanh lại không có hàng xóm, hàng rào cũng cao hơn người bình thường, nhờ vậy mà yên tĩnh hơn nhiều.
Nói được là làm được, cô lấy ra vở bút, bắt đầu dạy các con viết chữ.
Từ những con số đơn giản “1, 2, 3”, hai đứa lớn nghiêm túc ngồi vào bàn học. Hứa Tri Ý tuy còn nhỏ, không biết chữ, nhưng cô vẫn đưa cho con bé một tờ giấy trắng và cây bút chì, để bé viết vẽ linh tinh cho quen tay, coi như là chơi.
Cả ba đứa trẻ đều ngồi xếp bằng trên bàn sưởi, rất trật tự. Đại Tráng – con ch.ó nhỏ – thì nằm im lìm trong ổ, chỉ vẫy đuôi vài cái, hưởng thụ yên bình.
Liễu Vân Sương ngồi may rèm cửa sổ – mảnh vải tua rua mua từ lần trước. Xung quanh mép đã xổ lông, cần may viền kỹ lại. Nhân lúc có thời gian rảnh, cô tranh thủ làm cho xong. Phiếu vải chỉ đủ để may cho phòng chính này, mấy phòng khác phải đợi sau.
“Bắt đầu từ đây, từng bước một cũng không sao,” – cô nghĩ bụng.
"Mẹ, mẹ nhìn nè, con viết có đẹp không ạ?" – Hứa Tri Tình giơ quyển vở lên.
“Ừ, đẹp lắm! Chỉ là số 2 này, chỗ cong dưới nên thẳng thêm một chút thì sẽ chuẩn hơn.”
Khen cũng phải đúng lúc, sửa cũng phải đúng cách – cô luôn quan niệm như vậy.
Trong căn phòng ấm áp, bốn mẹ con ai làm việc nấy, ai nấy đều chăm chú. Một khung cảnh bình dị mà yên bình đến lạ.
Trận mưa này kéo dài suốt ba ngày không dứt, bầu trời u ám nặng trĩu. Nhà chưa thay được cửa kính, chỉ có lớp giấy dán cửa sổ nên ánh sáng rất kém. Người nào mắt không tinh thì chẳng trông thấy gì.
May mắn là nửa dưới cửa sổ vẫn còn lớp kính cũ, nên so ra, nhà họ vẫn sáng hơn nhiều nhà khác.
Liễu Vân Sương may xong rèm cửa trong một ngày, hôm sau lại tiếp tục cắt may quần áo dài tay cho ba đứa nhỏ.
Cô biết rõ, sau đợt mưa này, tiết trời sẽ chuyển lạnh rất nhanh. Phải chuẩn bị trước, không thể để con cái chịu rét như những năm trước nữa.
"Vâng mẹ, con dậy ngay!"
Liễu Vân Sương không đứng nhìn lâu mà bước thẳng vào phòng phía Đông. Cô nằm xuống nền đất, kéo tấm chắn dưới gầm giường ra.
Chỗ đó vốn là nơi đốt lửa sưởi ấm trong nhà. Sau này thấy khói bốc nhiều, ám đen hết vách, nên mới xây thêm bếp ngoài sân, vừa tiện nấu nướng vừa khỏi làm ngạt khói.
"Mẹ! Mẹ nằm xuống đất làm gì vậy?"
Hứa Tri Tình nghe tiếng động, tưởng mẹ bị ngã, hoảng hốt chạy vào đỡ.
"Không sao, con lại đây xem cái này..."
Nói xong, Liễu Vân Sương khom người, đưa tay vào hốc giường đất, bắt đầu lôi từng viên gạch xanh ra một cách thuần thục, không chút do dự. Một viên... rồi hai viên… đến viên thứ ba…
Hứa Tri Tình đứng bên cạnh tròn mắt ngơ ngác, hoàn toàn bị dọa sững người. “Mẹ… chị cả… sao hai người không nói gì? Ơ, mấy viên gạch này ở đâu ra vậy ạ?”
Liễu Vân Sương mỉm cười, đứng dậy phủi tay. “Đi lấy đồ lại đây, nhanh lên.”
“Vâng!” – Hứa Tri Tình đáp một tiếng rồi chạy về phía phòng Tây, Hứa Tri Lễ chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng răm rắp đi theo chị.
Cái giường đất cũ kỹ ấy thật ra có một bí mật. Chỗ nhóm lửa để sưởi thì là thật, nhưng chính giữa lại có một khoang rỗng – nơi cha cô ngày trước thường giấu mấy thứ quan trọng. Hôm nay, đến lượt cô dùng tới nó.
Chẳng ai có thể ngờ được, dưới nền nhà lại giấu được cả một kho chứa nhỏ. Một cái hốc đen ngòm, trông như chẳng có gì, vậy mà có thể giấu khối thứ.
Từ dưới hầm bếp, họ khiêng lên số gạo đã tích trữ từ trước, đem hết nhét vào hốc giường. Bên ngoài chỉ để lại năm sáu cân, vừa đủ ăn vài ngày, tránh bị người khác dòm ngó.
Hai đứa nhỏ cũng nhanh chóng xếp gọn lại mọi thứ bên kia.
“Chai đồ hộp này với bánh quy, còn cả kẹo mạch nha nữa, mấy ngày tới ăn dần đi, không cần cất vào nữa,” cô dặn.
Hứa Tri Tình thấy có chút lạ, mẹ cô đang lo lắng điều gì? Nhưng nghĩ kỹ lại, cô bé chọn cách im lặng, chỉ gật đầu tin tưởng.
“Mẹ, có cần mang khoai tây đến không ạ?”
“Không cần, cứ để ở hầm là được,” – Liễu Vân Sương đáp. “Một là chỗ này không rộng, hai là cất hết cũng không hợp lý. Người khác nhìn vào còn tưởng trong nhà chẳng có gì thì cũng đáng nghi lắm.”
Làm xong hết thảy, cô leo lên, từ trên xà nhà lấy xuống túi tiền và mấy tấm phiếu. Thứ cuối cùng là đôi vòng tay còn lại – tất cả gói gọn trong một chiếc hộp gỗ dài, rồi nhét hết vào bên trong hốc giường. Sau đó, cô cẩn thận đặt lại từng viên gạch xanh như cũ, đậy tấm chắn lại kín đáo.
Cô nhìn hai đứa trẻ, giọng nghiêm túc: “Nghe mẹ nói kỹ đây. Tất cả tiền bạc, lương thực và tài sản nhà mình hiện giờ đều nằm ở đây. Nhất định không được hé răng nửa lời với ai, có người tới cũng đừng nhìn về phía này. Hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tri Lễ vỗ n.g.ự.c thình thịch: “Con biết rồi! Nhà mình chẳng có gì hết!”
Liễu Vân Sương hài lòng nhìn con trai, rồi quay sang Tri Tình.
“Mẹ, có chuyện gì ạ?” – Tri Tình hỏi, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Không có gì nghiêm trọng cả.” – Cô trấn an con gái. “Mẹ chỉ nghĩ, nhà mình cũng đâu có việc gì quan trọng lắm. Đợi khi tạnh mưa, mẹ lại phải ra ngoài làm việc. Đồ đạc nhiều quá, để lung tung dễ bị để ý. Sau này, khi vào mùa nấm, mấy con cũng phải ra ngoài hái đồ, trong nhà chẳng ai trông.”
Đúng là như vậy. Ở vùng này, mùa thu không chỉ là vụ gặt hái mà còn là thời điểm vàng để lên núi hái rau dại, quả rừng, nấm, mộc nhĩ, hạt dẻ, óc chó – những sản vật trời ban. Ai lên trước thì hái được trước. Ngay cả trẻ con cũng tham gia.
“Vâng ạ! Mẹ nghĩ thật chu đáo!” – Cả hai đứa nhỏ đồng thanh đáp.
“Được rồi, mẹ đi chuẩn bị bữa sáng. Hai đứa đi lấy nước rửa mặt đi.”
Mộng Vân Thường
“Vâng ạ!”
Lúc trời mưa to thế này, chẳng ai trong đội sản xuất ra đồng làm việc. Ai nấy đều ở yên trong nhà tránh mưa, tránh rét. Nhà của Liễu Vân Sương nằm sát đường cái, xung quanh lại không có hàng xóm, hàng rào cũng cao hơn người bình thường, nhờ vậy mà yên tĩnh hơn nhiều.
Nói được là làm được, cô lấy ra vở bút, bắt đầu dạy các con viết chữ.
Từ những con số đơn giản “1, 2, 3”, hai đứa lớn nghiêm túc ngồi vào bàn học. Hứa Tri Ý tuy còn nhỏ, không biết chữ, nhưng cô vẫn đưa cho con bé một tờ giấy trắng và cây bút chì, để bé viết vẽ linh tinh cho quen tay, coi như là chơi.
Cả ba đứa trẻ đều ngồi xếp bằng trên bàn sưởi, rất trật tự. Đại Tráng – con ch.ó nhỏ – thì nằm im lìm trong ổ, chỉ vẫy đuôi vài cái, hưởng thụ yên bình.
Liễu Vân Sương ngồi may rèm cửa sổ – mảnh vải tua rua mua từ lần trước. Xung quanh mép đã xổ lông, cần may viền kỹ lại. Nhân lúc có thời gian rảnh, cô tranh thủ làm cho xong. Phiếu vải chỉ đủ để may cho phòng chính này, mấy phòng khác phải đợi sau.
“Bắt đầu từ đây, từng bước một cũng không sao,” – cô nghĩ bụng.
"Mẹ, mẹ nhìn nè, con viết có đẹp không ạ?" – Hứa Tri Tình giơ quyển vở lên.
“Ừ, đẹp lắm! Chỉ là số 2 này, chỗ cong dưới nên thẳng thêm một chút thì sẽ chuẩn hơn.”
Khen cũng phải đúng lúc, sửa cũng phải đúng cách – cô luôn quan niệm như vậy.
Trong căn phòng ấm áp, bốn mẹ con ai làm việc nấy, ai nấy đều chăm chú. Một khung cảnh bình dị mà yên bình đến lạ.
Trận mưa này kéo dài suốt ba ngày không dứt, bầu trời u ám nặng trĩu. Nhà chưa thay được cửa kính, chỉ có lớp giấy dán cửa sổ nên ánh sáng rất kém. Người nào mắt không tinh thì chẳng trông thấy gì.
May mắn là nửa dưới cửa sổ vẫn còn lớp kính cũ, nên so ra, nhà họ vẫn sáng hơn nhiều nhà khác.
Liễu Vân Sương may xong rèm cửa trong một ngày, hôm sau lại tiếp tục cắt may quần áo dài tay cho ba đứa nhỏ.
Cô biết rõ, sau đợt mưa này, tiết trời sẽ chuyển lạnh rất nhanh. Phải chuẩn bị trước, không thể để con cái chịu rét như những năm trước nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương