Sau đó, mấy mẹ con lại quay vào bếp, cùng nhau dọn dẹp lại tủ bát.
Mọi thứ giờ đều có chỗ để, căn bếp nhỏ trở nên gọn gàng, sạch sẽ hơn hẳn.
Hứa Tri Ý đặc biệt yêu thích hai cái ghế nhỏ. Một cái bé ngồi, cái còn lại dành cho Đại Tráng – con ch.ó nhà nuôi. Một người một chó ngồi chơi vui vẻ, tiếng cười vang lên không dứt.
Đêm đến, trời đổ mưa. Mưa không lớn nhưng dầm dề, lẫn theo tiếng vo ve của đàn muỗi.
Thời tiết oi bức, trong nhà không có quạt mo, chỉ có thể dùng quyển vở mới mua để phẩy gió.
Liễu Vân Sương thu hết đồ đạc ngoài sân, kiểm tra lại mương thoát nước cho thông, rồi mới yên tâm trở vào.
"Đồng chí Liễu Vân Sương!"
Tiếng gọi đột ngột vang lên phía sau.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Lý Quốc Phong đang đứng ngoài cửa.
"Sao anh lại đến giờ này?"
"Tôi... để tôi vào rồi nói."
Vừa nói, anh ta vừa bước vào qua cửa chính. Lúc đó cô còn đang làm rãnh nước nên chưa kịp đóng cửa.
Anh không vào sâu trong nhà, chỉ đứng cạnh bức tường rồi tháo cái túi trên lưng xuống, đặt trước mặt cô.
"Cái này cho cô. Là khoai lang tôi đòi lại được."
"Thật sự đòi lại được à?"
Cô ngạc nhiên, khó tin. Ai từng tiếp xúc với bà cụ Hứa thì biết, mụ ta là loại người vừa chua ngoa vừa keo kiệt. Một củ khoai bà ta cũng tiếc. Vậy mà Lý Quốc Phong – người chẳng ưa nói lý với ai – lại có thể đòi được?
Anh khẽ gật đầu:
"Ừm. Hôm nay nhà họ có người đến xem mắt. Tôi canh đúng lúc ấy đi ngang qua. Ban đầu họ còn chối, nhưng tôi ép hỏi Hứa Tri Vi. Đứa nhỏ đó cũng chẳng phải dạng tử tế gì, lại còn muốn giở trò gài bẫy tôi..."
Liễu Vân Sương biết rõ, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
"Vậy sau đó, họ đưa cho anh luôn à?"
Cô nhìn thẳng vào Lý Quốc Phong, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự đề phòng.
"Ừ, tôi đâu có nói là của mình, chỉ kể lại là thấy hai người nhà họ Hứa mang khoai đi thôi. Sau đó bà cụ Hứa sợ người đến xem mắt nhìn thấy thì mất mặt, nên chia cho tôi một nửa. Tôi mới đem tới chia lại cho mọi người. Cô cầm đi."
Anh ta vừa nói vừa dúi túi khoai lang vào tay cô.
"Không cần đâu, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi, không dính dáng gì. Anh mang về đi, nhà tôi không thiếu ăn.
Còn nữa, Lý Quốc Phong, anh nên cẩn thận với nhà họ Hứa. Họ không phải hạng người lương thiện gì đâu. Anh đòi lại túi khoai lang đó, thể nào họ cũng không bỏ qua dễ dàng."
Cô cảnh báo, giọng nói không nặng nhưng đủ để khiến người khác suy nghĩ.
Lý Quốc Phong vẫn tỏ vẻ không mấy để tâm:
"Không sao đâu, tôi chỉ lấy có một nửa, kẻ chủ mưu là bọn họ. Giờ mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, họ không dám làm to chuyện đâu.
Đặc biệt là Hứa Lão Tam, cả ngày chỉ chăm chăm giữ lấy cái danh ‘người đứng đắn’. Nếu danh tiếng bị bôi bẩn, chắc cậu ta cả đời này cũng không dám ló mặt ra ngoài nữa."
Không thể không nói, tên này cũng thông minh đấy.
Loại người như vậy, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.
"Hai hôm trước có vài người lắm mồm nói mấy lời không hay về cô, gây rắc rối không ít. Tôi thay mặt họ, xin lỗi cô."
Lý Quốc Phong đột ngột đổi giọng, nhắc đến mấy bà vợ ông Trường Hữu chuyên tung tin đồn nhảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì chuyện đó mà chủ nhiệm phụ nữ đã phải ra mặt, không chỉ gọi riêng mấy người đó đến nói chuyện, mà còn phê bình công khai ngay trong đại hội.
"Không sao. Chúng ta đường đường chính chính, không sợ lời ong tiếng ve."
"Đúng vậy, thân chính không sợ bóng nghiêng. Đồng chí Liễu Vân Sương, tôi thật lòng muốn học tập cô."
Anh ta cười, nhưng Liễu Vân Sương lại chẳng có tâm trạng để đùa.
"Thôi đi, đừng nói mấy lời sáo rỗng ấy nữa. Trời sắp mưa rồi, anh mau về đi. Còn cả túi khoai lang kia, mang theo luôn."
"Không được. Đây là tôi cảm ơn cô. Cô giúp tôi đòi lại được một nửa số khoai, còn phải chịu phiền phức vì chuyện này. Túi khoai đó cô nhất định phải nhận."
Lý Quốc Phong nói dứt khoát, nhưng Liễu Vân Sương còn cứng rắn hơn.
"Thật sự không cần. Anh mà cứ giằng co mãi, để người khác nhìn thấy lại tưởng tôi nhận đồ người ngoài, rồi lại thêu dệt chuyện linh tinh. Mau đi đi!"
Nói xong, cô liền nhét túi khoai vào tay anh ta, rồi đẩy thẳng ra ngoài.
"Đồng chí Liễu Vân Sương..."
Anh ta gọi với lại, nhưng cô không quay đầu.
Chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần. Cô đứng trong sân, nhìn theo qua khe cửa, thấy anh ta đã đi khuất hẳn.
Mộng Vân Thường
Trời sắp đổ mưa lớn, bên ngoài chẳng còn ai qua lại. Cũng coi như an toàn.
Nhưng dù vậy, cẩn thận vẫn hơn. Dù sao thân phận cô ở nơi này vẫn là kẻ ngoài cuộc, chỉ cần bị ai bắt gặp, lời đồn sẽ lại rộ lên.
Từng hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, nặng hạt, dồn dập, không chút báo trước.
Trong nhà không có ô, cũng chẳng có áo tơi. Cô thở dài — đúng ra phải chuẩn bị từ sớm mới phải.
"Mẹ! Mưa rồi! Mau vào nhà đi!"
Hứa Tri Tình chạy đến kéo tay cô.
"Ờ!"
Cơn mưa ào xuống khiến không khí oi bức tan biến trong phút chốc.
"Mát thật đấy!"
Cô bé reo lên.
"Ừ, tối nay chắc phải đắp chăn rồi."
Trước nay trời nóng, đêm ngủ chỉ đắp qua bụng. Nhưng đêm nay chắc sẽ lạnh.
Trong nhà chỉ có hai cái chăn, tạm đủ dùng, nhưng không tiện lắm.
Trong số mấy phiếu được phát, lại không có phiếu bông. Về sau chắc phải tìm mua chui ngoài chợ đen ít bông nữa, may thêm vài cái chăn mùa đông. Không thì mùa rét năm nay, đúng là khó trụ nổi.
Hiện tại Đại Tráng đang được nhốt trong nhà, vì trời mưa nên chẳng còn chỗ nào thích hợp để nó ở. Cũng may con ch.ó nhỏ rất ngoan, không tè bậy, đi vệ sinh đều phải dắt ra cửa. Sau mấy ngày được chăm sóc, nó đã lớn thêm, lanh lợi hẳn. Thậm chí còn biết sủa mấy tiếng, thông minh ra mặt.
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt đêm. Cả nhà ăn cơm xong thì đi ngủ. Cô biết rõ, cuộc sống yên ổn thế này sẽ không kéo dài được lâu.
Sáng hôm sau, Liễu Vân Sương dậy sớm, lập tức gọi hai đứa con lớn.
"Mẹ, mới sáng sớm mà... ngủ thêm một chút đi."
"Không được, hôm nay có việc cần tụi con giúp."
"Chuyện gì vậy mẹ?"
Nghe giọng mẹ nghiêm túc, Hứa Tri Lễ vội bật dậy, không buồn ngủ nữa.
"Tri Tình, con gọi em dậy, rồi hai đứa lấy hết đồ trong chum ra, chỉ để lại phần đủ dùng mấy ngày tới. Còn lại mang hết vào phòng phía Đông. Một đứa phải canh chừng ngoài cửa sổ, không để ai nhìn thấy."
Mọi thứ giờ đều có chỗ để, căn bếp nhỏ trở nên gọn gàng, sạch sẽ hơn hẳn.
Hứa Tri Ý đặc biệt yêu thích hai cái ghế nhỏ. Một cái bé ngồi, cái còn lại dành cho Đại Tráng – con ch.ó nhà nuôi. Một người một chó ngồi chơi vui vẻ, tiếng cười vang lên không dứt.
Đêm đến, trời đổ mưa. Mưa không lớn nhưng dầm dề, lẫn theo tiếng vo ve của đàn muỗi.
Thời tiết oi bức, trong nhà không có quạt mo, chỉ có thể dùng quyển vở mới mua để phẩy gió.
Liễu Vân Sương thu hết đồ đạc ngoài sân, kiểm tra lại mương thoát nước cho thông, rồi mới yên tâm trở vào.
"Đồng chí Liễu Vân Sương!"
Tiếng gọi đột ngột vang lên phía sau.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Lý Quốc Phong đang đứng ngoài cửa.
"Sao anh lại đến giờ này?"
"Tôi... để tôi vào rồi nói."
Vừa nói, anh ta vừa bước vào qua cửa chính. Lúc đó cô còn đang làm rãnh nước nên chưa kịp đóng cửa.
Anh không vào sâu trong nhà, chỉ đứng cạnh bức tường rồi tháo cái túi trên lưng xuống, đặt trước mặt cô.
"Cái này cho cô. Là khoai lang tôi đòi lại được."
"Thật sự đòi lại được à?"
Cô ngạc nhiên, khó tin. Ai từng tiếp xúc với bà cụ Hứa thì biết, mụ ta là loại người vừa chua ngoa vừa keo kiệt. Một củ khoai bà ta cũng tiếc. Vậy mà Lý Quốc Phong – người chẳng ưa nói lý với ai – lại có thể đòi được?
Anh khẽ gật đầu:
"Ừm. Hôm nay nhà họ có người đến xem mắt. Tôi canh đúng lúc ấy đi ngang qua. Ban đầu họ còn chối, nhưng tôi ép hỏi Hứa Tri Vi. Đứa nhỏ đó cũng chẳng phải dạng tử tế gì, lại còn muốn giở trò gài bẫy tôi..."
Liễu Vân Sương biết rõ, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.
"Vậy sau đó, họ đưa cho anh luôn à?"
Cô nhìn thẳng vào Lý Quốc Phong, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự đề phòng.
"Ừ, tôi đâu có nói là của mình, chỉ kể lại là thấy hai người nhà họ Hứa mang khoai đi thôi. Sau đó bà cụ Hứa sợ người đến xem mắt nhìn thấy thì mất mặt, nên chia cho tôi một nửa. Tôi mới đem tới chia lại cho mọi người. Cô cầm đi."
Anh ta vừa nói vừa dúi túi khoai lang vào tay cô.
"Không cần đâu, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi, không dính dáng gì. Anh mang về đi, nhà tôi không thiếu ăn.
Còn nữa, Lý Quốc Phong, anh nên cẩn thận với nhà họ Hứa. Họ không phải hạng người lương thiện gì đâu. Anh đòi lại túi khoai lang đó, thể nào họ cũng không bỏ qua dễ dàng."
Cô cảnh báo, giọng nói không nặng nhưng đủ để khiến người khác suy nghĩ.
Lý Quốc Phong vẫn tỏ vẻ không mấy để tâm:
"Không sao đâu, tôi chỉ lấy có một nửa, kẻ chủ mưu là bọn họ. Giờ mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, họ không dám làm to chuyện đâu.
Đặc biệt là Hứa Lão Tam, cả ngày chỉ chăm chăm giữ lấy cái danh ‘người đứng đắn’. Nếu danh tiếng bị bôi bẩn, chắc cậu ta cả đời này cũng không dám ló mặt ra ngoài nữa."
Không thể không nói, tên này cũng thông minh đấy.
Loại người như vậy, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách.
"Hai hôm trước có vài người lắm mồm nói mấy lời không hay về cô, gây rắc rối không ít. Tôi thay mặt họ, xin lỗi cô."
Lý Quốc Phong đột ngột đổi giọng, nhắc đến mấy bà vợ ông Trường Hữu chuyên tung tin đồn nhảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì chuyện đó mà chủ nhiệm phụ nữ đã phải ra mặt, không chỉ gọi riêng mấy người đó đến nói chuyện, mà còn phê bình công khai ngay trong đại hội.
"Không sao. Chúng ta đường đường chính chính, không sợ lời ong tiếng ve."
"Đúng vậy, thân chính không sợ bóng nghiêng. Đồng chí Liễu Vân Sương, tôi thật lòng muốn học tập cô."
Anh ta cười, nhưng Liễu Vân Sương lại chẳng có tâm trạng để đùa.
"Thôi đi, đừng nói mấy lời sáo rỗng ấy nữa. Trời sắp mưa rồi, anh mau về đi. Còn cả túi khoai lang kia, mang theo luôn."
"Không được. Đây là tôi cảm ơn cô. Cô giúp tôi đòi lại được một nửa số khoai, còn phải chịu phiền phức vì chuyện này. Túi khoai đó cô nhất định phải nhận."
Lý Quốc Phong nói dứt khoát, nhưng Liễu Vân Sương còn cứng rắn hơn.
"Thật sự không cần. Anh mà cứ giằng co mãi, để người khác nhìn thấy lại tưởng tôi nhận đồ người ngoài, rồi lại thêu dệt chuyện linh tinh. Mau đi đi!"
Nói xong, cô liền nhét túi khoai vào tay anh ta, rồi đẩy thẳng ra ngoài.
"Đồng chí Liễu Vân Sương..."
Anh ta gọi với lại, nhưng cô không quay đầu.
Chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần. Cô đứng trong sân, nhìn theo qua khe cửa, thấy anh ta đã đi khuất hẳn.
Mộng Vân Thường
Trời sắp đổ mưa lớn, bên ngoài chẳng còn ai qua lại. Cũng coi như an toàn.
Nhưng dù vậy, cẩn thận vẫn hơn. Dù sao thân phận cô ở nơi này vẫn là kẻ ngoài cuộc, chỉ cần bị ai bắt gặp, lời đồn sẽ lại rộ lên.
Từng hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống, nặng hạt, dồn dập, không chút báo trước.
Trong nhà không có ô, cũng chẳng có áo tơi. Cô thở dài — đúng ra phải chuẩn bị từ sớm mới phải.
"Mẹ! Mưa rồi! Mau vào nhà đi!"
Hứa Tri Tình chạy đến kéo tay cô.
"Ờ!"
Cơn mưa ào xuống khiến không khí oi bức tan biến trong phút chốc.
"Mát thật đấy!"
Cô bé reo lên.
"Ừ, tối nay chắc phải đắp chăn rồi."
Trước nay trời nóng, đêm ngủ chỉ đắp qua bụng. Nhưng đêm nay chắc sẽ lạnh.
Trong nhà chỉ có hai cái chăn, tạm đủ dùng, nhưng không tiện lắm.
Trong số mấy phiếu được phát, lại không có phiếu bông. Về sau chắc phải tìm mua chui ngoài chợ đen ít bông nữa, may thêm vài cái chăn mùa đông. Không thì mùa rét năm nay, đúng là khó trụ nổi.
Hiện tại Đại Tráng đang được nhốt trong nhà, vì trời mưa nên chẳng còn chỗ nào thích hợp để nó ở. Cũng may con ch.ó nhỏ rất ngoan, không tè bậy, đi vệ sinh đều phải dắt ra cửa. Sau mấy ngày được chăm sóc, nó đã lớn thêm, lanh lợi hẳn. Thậm chí còn biết sủa mấy tiếng, thông minh ra mặt.
Cơn mưa rả rích kéo dài suốt đêm. Cả nhà ăn cơm xong thì đi ngủ. Cô biết rõ, cuộc sống yên ổn thế này sẽ không kéo dài được lâu.
Sáng hôm sau, Liễu Vân Sương dậy sớm, lập tức gọi hai đứa con lớn.
"Mẹ, mới sáng sớm mà... ngủ thêm một chút đi."
"Không được, hôm nay có việc cần tụi con giúp."
"Chuyện gì vậy mẹ?"
Nghe giọng mẹ nghiêm túc, Hứa Tri Lễ vội bật dậy, không buồn ngủ nữa.
"Tri Tình, con gọi em dậy, rồi hai đứa lấy hết đồ trong chum ra, chỉ để lại phần đủ dùng mấy ngày tới. Còn lại mang hết vào phòng phía Đông. Một đứa phải canh chừng ngoài cửa sổ, không để ai nhìn thấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương