Nhưng tất cả những chuyện ấy, đều chẳng liên quan gì đến Liễu Vân Sương.
Ngày 6 tháng 8 dương lịch, bầu trời âm u, mây đen kéo đến.
Cô vừa thu dọn xong mẻ khoai lang khô cuối cùng thì nhìn lên trời, lặng lẽ suy nghĩ. Nếu cô nhớ không nhầm, trận mưa này sẽ kéo dài cả tuần. Sau đó, sẽ có tin vỡ đê.
"Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?"

Hứa Tri Tình bước lại gần, thấy mẹ cứ nhìn trời mãi không chớp mắt.
"Không có gì đâu. Chắc trời sắp mưa đấy. Tri Tình, con có sợ không?"
"Mưa thôi mà, sợ gì chứ! Con không sợ!"

Cô bé mỉm cười hồn nhiên. Đâu hay biết, mẹ mình đang nghĩ đến một trận lũ lụt kinh hoàng sắp tới.
"Mẹ! Mẹ ơi!"

Tiếng gọi từ xa vang lên, là Hứa Tri Lễ chạy về, mặt mày đỏ bừng vì kích động.
"Sao vậy con? Nói từ từ thôi."
"Bác Đổng… bác Đổng đến rồi!"
Chưa kịp hỏi thêm, Đổng thợ mộc đã bước vào sân.
"Vân Sương! Đồ em đặt làm xong hết rồi, anh mang tới cho đây!"
"Ôi chao, anh Đổng! Mời vào nhà!"

Cô vội ra đón, lòng không khỏi cảm động. Thường thì khách phải tự đến lấy, nhưng hôm nay ông ấy đích thân mang tới tận nơi. Quả nhiên là nể mặt cô.
Phía sau Đổng thợ mộc còn có năm người đi cùng, người vác, người khiêng, ai nấy tay đều đầy đồ. Ngạc nhiên hơn nữa — trong nhóm ấy còn có cả Lý Quốc Phong.
"Vân Sương, cô muốn để đồ ở đâu? Chúng tôi để luôn cho."
Cô lập tức hoàn hồn, nhanh nhẹn đáp:

"Cái tủ bát thì để trong bếp, tủ chè để phòng phía Tây, bàn nhỏ để trong phòng ngủ..."
Vừa nói, cô vừa đón lấy những chiếc ghế nhỏ từ tay mấy người thợ. Đổng thợ mộc còn chu đáo đến mức dùng phần gỗ thừa làm thêm sáu chiếc ghế đẩu – tất cả đều chắc chắn, đẹp đẽ.
Khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, lòng cô tràn ngập vui sướng. Tay nghề của Đổng thợ mộc quả thật tinh xảo không ai sánh bằng.
"Tri Tình, mau rót nước mời mọi người."
Nhưng Đổng thợ mộc vội xua tay, cười hiền hậu:

"Thôi thôi, anh còn phải đi tiếp. Trời sắp mưa rồi, phải mang đồ qua mấy nhà nữa. Em gái Vân Sương, đừng khách sáo."
Mộng Vân Thường

Đổng thợ mộc làm xong việc liền vội vã đi ra ngoài.
"Ai za, đến một chén nước chả lẽ em cũng không mời được, ngại quá đi mất!" Liễu Vân Sương vội nói
Đổng thợ mộc cười cười, tay đã với lấy cái nón lá dựng ở góc cửa.
Những người còn lại cũng xua tay, tỏ ý không cần khách sáo.
Lý Quốc Phong đi sau cùng, lúc bước ngang qua chỗ Liễu Vân Sương, anh ta nghiêng đầu, hạ giọng nói nhỏ như gió thoảng:
"Đồ của tôi bị hai người đó lấy rồi, tôi chia cho cô một nửa."
"A?" – Cô còn chưa kịp phản ứng, Lý Quốc Phong đã xoay người bước đi, chẳng để lại cho cô cơ hội nào để hỏi thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô đứng ngẩn ra một lát, rồi khẽ nhíu mày. Người ta sống chẳng dễ dàng gì, cô hiểu điều đó nên trong lòng cũng không muốn nhận làm gì. Trong nhà tuy không dư dả nhưng cũng chẳng đến mức thiếu miếng ăn này. Có lẽ Lý Quốc Phong cũng nghĩ sắp tới mùa thu hoạch, mấy thứ đó chẳng đáng để chấp nhặt nữa.
"Mẹ, mẹ mau đến xem nè! Cái tủ trà này đẹp quá!" – Giọng Hứa Tri Lễ vang lên hớn hở.
"Tới đây!" – Cô bước đến, đoạn bỏ hết chuyện phiền lòng ra sau đầu.
Tủ trà do bác Đổng làm thật không chê vào đâu được. Giữa có hai ngăn chính, phía trên là hai tấm kính trong veo, thích hợp để ấm trà, bộ chén. Dưới cùng là một cánh cửa kéo ngang, có tay nắm tròn bằng đồng.
Hai bên trái phải cũng có cửa nhỏ, chia làm hai tầng rõ ràng. Không gian đủ để sắp xếp đủ thứ lặt vặt trong nhà. Lớp sơn vàng nhạt làm nổi bật vân gỗ, nhìn vừa mộc mạc lại vừa tinh tế.
Đám trẻ con yêu thích không rời tay, hết sờ cái này lại mở cái kia, ríu rít như chim non.
Hứa Tri Tình cẩn thận cầm khăn lau sạch từng góc một, sau đó sắp xếp toàn bộ cốc nước của mọi người vào trong.
"Mẹ, sang năm kiếm được tiền, nhà mình mua thêm cái khay trà nhé! Mẹ phủ lên một chiếc khăn tay, chắc chắn sẽ đẹp lắm!"
"Không được," – Hứa Tri Lễ chen vào, mặt nghiêm nghị – "Chúng ta phải để tiền thay cái cửa chính trước!"
Nghe vậy, Hứa Tri Tình như bừng tỉnh, vội vàng gật đầu:
"Đúng đúng, thay cửa trước rồi tính tiếp. Em nói đúng lắm!"
Nhìn hai đứa nhỏ tranh nhau nói như vậy, Liễu Vân Sương chỉ thấy trong lòng ấm áp.
Cô đặt bàn con lên giường đất, tiện tay cũng lau lại một lượt cho sạch sẽ.
"Vở và bút chì mẹ mua lần trước đâu rồi? Lấy ra đi, mẹ dạy các con học viết chữ."
"Viết… chữ thật hả mẹ?"
"Ừ, nếu thuận lợi, mùa thu sang năm các con sẽ đến trường. Học sớm một chút cũng tốt."
Hứa Tri Tình tròn xoe mắt, giọng run run:
"Mẹ, thật sự… con cũng được đi học sao?"
"Đương nhiên, con là chị cả, là người đầu tiên phải đi học chứ. Nếu sang năm còn dư tiền, sẽ để Tri Lễ đi học cùng con."
Thật ra cô đã tích đủ tiền học phí, nhưng không muốn để các con biết quá sớm. Trẻ con cần học được giá trị của tiết kiệm và cố gắng.
"Thật hả mẹ? Tốt quá rồi!" – Hứa Tri Tình hô lên, nước mắt dâng đầy mi, "Bà nội từng nói con gái học hành chẳng ra gì, sau này cũng chỉ đi lấy chồng, tốn tiền, lại dễ hư hỏng..."
Cô chỉ cười nhạt trong lòng. Cái kiểu tư tưởng cổ hủ ấy, không phải từ đời cụ thì cũng từ mụ bà già nhà họ Hứa mà ra. Mụ ta thương Hứa Lam Xuân là thế, cũng chẳng cho cô ta đi học một ngày nào. Ngay cả kỳ vọng cao như với Hứa Tri Vi, mụ ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cho đi học.
Nhưng ở kiếp trước, Hứa Tri Vi lại được đi học, còn học hành tới nơi tới chốn.
Có lẽ là nhờ cái “hệ thống” nào đó âm thầm can thiệp, bằng không, một đứa không văn hóa như cô ta làm sao có thể thuận buồm xuôi gió đến thế?
Cô siết nhẹ tay con gái, dịu dàng nói:
"Hiện tại trong nhà, mẹ là người làm chủ. Con muốn học, mẹ cho con học. Con gái thì sao chứ? Cũng là bảo bối của mẹ như con trai thôi!"
Hứa Tri Tình không nhịn được nữa, nhào vào lòng cô, nghẹn ngào:
"Mẹ, con yêu mẹ!"
"Mẹ cũng yêu con..."
"Con cũng yêu mẹ, cả con nữa!" – Hứa Tri Lễ ở bên cạnh không chịu thua, cũng chen vào ôm.
Hứa Tri Ý nhỏ xíu, không hiểu rõ chuyện gì, nhưng thấy chị với anh đều ôm mẹ, bé cũng học theo, lon ton chạy tới chen vào giữa.
"Được rồi, đều là bảo bối ngoan của mẹ!" – Cô bật cười, vỗ vỗ lưng từng đứa.
Một màn ấm áp tràn đầy, khiến cô như được tiếp thêm sức mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện