Lâm Thanh Thanh liếc mắt nhìn em chồng, cười khẽ:
"Ôi chao, em đúng là đầu óc đơn giản! Em nhìn đám vợ ông Trường Hữu xem, vừa nghe thấy tên chủ nhiệm là sợ đến tè ra quần. Mà em cũng đâu có nói lời dễ nghe gì, lỡ chủ nhiệm truy cứu thật thì ngày mai em còn mặt mũi xem mắt nữa không? Những người đến xem đều là trai làng tốt, nếu Liễu Vân Sương tới gây chuyện thì em toang!"
Nghe nhắc đến "trai tốt", ánh mắt Hứa Lam Xuân sáng rỡ như thể được vớ vàng.
Sự thật thì, từ đầu cô ta chỉ muốn thăm dò thái độ của Liễu Vân Sương. Chuyện năm xưa, đến giờ vẫn chưa biết đối phương biết được bao nhiêu.
"Nhưng mà… cũng không chắc. Dù sao thì vẫn nên cẩn thận. Chờ em xem mắt xong xuôi, tìm được người vừa ý rồi, đến lúc đó xử lý cô ta, chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao!"
Bị Lâm Thanh Thanh dỗ ngọt, cô ta đã bắt đầu lâng lâng đắc ý.
"Hừ, để xem mấy ngày tới cô ta còn đắc ý được bao lâu!"
Bên kia, sau khi Lưu Tú Trân nghe Liễu Vân Sương kể rõ sự tình, bà cũng hết lời an ủi, dặn dò đôi ba câu rồi mới cho về.
Trên đường, Bà Ba nhiệt tình dúi vào tay Vân Sương một gói nhỏ:
"Nhà bác còn ít hạt giống ớt. Hôm trước cháu bảo ớt nhà bác đẹp mà, giờ bác cho luôn. Gói này là ớt xanh, nhớ đừng trộn lẫn đấy nhé."
Vân Sương cảm động, lễ phép đáp:
"Bác Ba, làm phiền bác rồi…"
Bà cụ cười hiền, xua tay, rồi quay người đi về phía sau nhà.
Liễu Vân Sương dẫn theo Hứa Tri Tình trở về. Hai đứa nhỏ trong nhà từ nãy đến giờ cứ thập thò ngoài cửa, giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn các con, nở nụ cười dịu dàng:
"Không sao nữa rồi. Bánh bao vẫn phải gói. Sau này, chúng ta không gây sự với ai, nhưng cũng tuyệt đối không để ai bắt nạt."
Dù nói là xã hội pháp trị, nhưng trong cái thôn này, phụ nữ góa bụa nuôi ba con mà không cứng rắn thì đến chó cũng chồm lên cắn.
Đó là lý do vì sao mỗi lần đánh nhau, cô đều không nể mặt ai cả. Có thế mới khiến đám người kia nể sợ, không dám lấn lướt.
"Mẹ, con biết rồi. Sau này con lớn, con sẽ đánh từng đứa một!"
Liễu Vân Sương suýt phì cười, vội xua tay:
"Tri Lễ, không được nghĩ như thế. Chúng ta chỉ cần bảo vệ mình, không để ai bắt nạt là được. Còn nếu ai quá đáng, thì đã có pháp luật."
Dạy dỗ con cái là không thể lơ là.
Mộng Vân Thường

"Vâng… con biết rồi."
Dù thật lòng biết hay chỉ nói để mẹ yên tâm, ít nhất thái độ vẫn là đúng mực.
Chuyện giáo dục là chuyện lâu dài, đâu phải ăn một miếng đã béo ngay được.
Lúc này trời đã ngả chiều, cô vội quay lại với đống bột dở dang. Bánh bao phải gói cho xong, không thì mai chẳng còn gì ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai loại nhân: một là rau dưa, một là thịt băm, hương vị đều hấp dẫn. Cô gói không to, vừa miệng trẻ nhỏ, đặc biệt là Hứa Tri Ý – không sợ nhân rơi ra ngoài.
Không khí trong nhà dần trở lại bình thường. Những uất ức, ấm ức, cũng theo hơi nước từ nồi hấp mà tan biến.
Lần này cô gói nhiều hơn hẳn, hấp liền hai xửng lớn, phải đến năm sáu chục cái. 
Ngay khi xửng bánh đầu tiên vừa chín tới, Liễu Vân Sương đã chia mỗi đứa nhỏ một cái bánh bao. Cả ba đứa đều vui vẻ ăn ngon lành, chẳng mè nheo gì.
"Mẹ ơi, mấy hôm nay nhà mình cứ ăn bánh bao mãi đi nhé."

Một đứa nhỏ nói, giọng đầy háo hức.
"Ừ, trời thế này, bánh để cũng không được lâu. Trưa còn ít xương heo thừa, sáng mai mẹ sẽ dậy sớm hâm lại nồi canh xương, ăn kèm bánh bao thì vừa khéo."
Nghe vậy, Hứa Tri Lễ ở bên cạnh reo lên thích thú. Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ấm lòng.
"Thật ra nếu biết sớm sống riêng lại dễ chịu thế này, thì tụi mình ra ở riêng sớm hơn rồi!"

Nói đoạn, thằng bé chợt nhớ ra điều gì đó.

"Mẹ ơi, chị cả, nhà mình đổi cái cửa lớn đi, đừng để ai muốn vào thì vào nữa!"
Ý kiến này đúng là không tồi.

"Phải đấy, đổi cửa sắt, có then bên trong, không cho bọn họ tùy tiện ra vào nữa!"

Hứa Tri Tình cũng lập tức tán thành. Trước đây không ít lần người trong nhà bị làm phiền chỉ vì cái cửa cũ ọp ẹp kia.
Nhưng Liễu Vân Sương trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng nói:

"Cửa sắt thì tốt thật, nhưng giờ nhà mình chưa đủ tiền. Chờ sang năm, nếu mọi chuyện suôn sẻ, mẹ sẽ tính lại. Mua bây giờ dễ bị người khác để ý, không hay."
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi. Sang năm sẽ có nhiều thay đổi lớn, không nên gây sự chú ý vào lúc này.
Tuy vậy, hai đứa nhỏ lại hiểu theo cách khác.

"Mẹ, con chỉ nói vậy thôi, chứ cửa sắt đắt lắm. Đợi hết mùa bận, con lên núi chặt ít cây, dùng loại gỗ như làm lán trước kia, dựng lại cái cửa khác cũng được rồi."
"Ừ, Tri Tình nói đúng. Làm lấy cũng được, nhà mình có phải không biết làm đâu."

Cô mỉm cười, trong lòng hiểu rõ tụi nhỏ chỉ đang muốn an ủi mình.
Buổi tối, cả nhà không ngồi vào bàn ăn mà quây quần bên bếp lửa, vừa ăn vừa trò chuyện. Không khí gia đình ấm cúng, mấy đứa nhỏ ăn uống ngon lành, chẳng ai chê bai gì.
Những ngày tiếp theo, công việc càng gấp rút hơn. Liễu Vân Sương tranh thủ phơi hết khoai lang làm khô, phần còn lại thì để dành nướng ăn dần.
Khoai tây ở vườn sau cũng đã thu hoạch xong xuôi. Vì sợ người khác dòm ngó, cô chỉ phơi ở sau nhà, tránh ánh mắt tò mò. Phơi một ít làm khoai khô, phần lớn chỉ phơi vừa tới, không để khô kiệt hẳn.
Cô cũng tranh thủ đan vài cái giỏ trồng rau. Số rau ăn lá trong vườn thì nhắc mấy đứa nhỏ hái ăn dần, nếu không vài hôm nữa là hỏng hết.
Ớt xanh và ớt chỉ thiên bà Ba cho cô đã trồng được ba cây mỗi loại, vừa đủ để bỏ vào hai chậu đất. Không nhiều nhưng cũng đủ xài.
Trong khi đó, nhà họ Hứa thì rối rắm đủ chuyện. Hứa Lam Xuân hết đi xem mắt buổi sáng lại tới chiều, có hôm một ngày hai chỗ. Cả đội sản xuất náo loạn vì chuyện này. Người nói cô ta gấp gáp muốn gả đi, người thì đoán là để vớt vát thanh danh. Ai cũng biết rõ, đây chắc chắn là chiêu của bà cụ Hứa và đồng bọn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện