Thật ra bà Triệu nổi tiếng là hay ăn cắp vặt. Mỗi khi người ta đi làm hết, bà ta lại len lén vào vườn, trộm trái cây, rau củ, trứng gà, ai cũng biết nhưng chưa ai dám vạch mặt.
"Cô vu oan cho tôi, tôi có đắc tội gì với cô mà cô nói vậy?"
"Vu oan à? Sao lúc các bà bịa chuyện về tôi thì được, đến lượt tôi nói lại thì các bà chịu không nổi? Nếu không muốn bị vạch mặt, sau này đừng mở miệng nói chuyện phiếm nữa. Còn nếu vẫn thích đi rêu rao chuyện thiên hạ, thì tôi sẽ theo sát các bà từng bước, xem ai còn dám bịa điều nhảm nhí!"
Vân Sương nói một mạch, dõng dạc như đổ thêm lửa vào đám cháy.

"Mấy bà thích đ.â.m chọt sau lưng người ta đúng không? Vậy thì tôi nói thẳng, ba người các bà mới chính là kẻ đáng ngờ nhất ở cái đội sản xuất này!"
Lúc này bà Hoa, nãy giờ vẫn im như thóc, cũng không nhịn được lên tiếng.

"Ôi chao, nực cười thật! Ba chúng tôi là đàn bà, thì có thể làm gì? Không như cô, suốt ngày liếc mắt đưa tình với đàn ông!"
Liễu Vân Sương liền cười nhạt, môi mím chặt, ánh mắt lạnh tanh.

"Con mắt nào của bà thấy tôi liếc mắt đưa tình? Hôm nay mà không nói rõ, tôi sẽ xé nát sổ hộ khẩu nhà bà! Còn nữa, phụ nữ thì đã sao? Anh em ruột còn có thể l.o.ạ.n l.u.â.n kia kìa, ba người suốt ngày tụ tập với nhau, không chừng lại có bí mật gì tồi tệ hơn!"
Không khí náo động khiến cả đội sản xuất náo loạn, người làm bên ruộng cũng bỏ cuốc chạy đến xem. Tin tức về Liễu Vân Sương mấy hôm nay đã khiến thôn xóm râm ran, giờ lại có trò vui, ai nấy đều háo hức hóng chuyện.
Bà Ba nghe tin cũng vội vàng chạy tới.

"Vân Sương, có chuyện gì thế này?"
"Bác Ba, ba người này đang bịa đặt lung tung, chia rẽ nội bộ đội sản xuất, phá hoại tinh thần đoàn kết xã hội chủ nghĩa. Cháu chuẩn bị lên công xã tố cáo, tình trạng thế này trước kia từng có người bị xử lý đấy ạ. Cứ nung que sắt đỏ rồi đặt lên lưỡi, lên môi, là dính chặt vào nhau, khỏi phải mở miệng nói bậy thêm lần nào!"
Nghe đến đây, bà Ba lập tức hiểu ý, nghiêm giọng nói:

"Đúng! Vậy thì phải đi! Không chỉ mấy người này, cả những người khác suốt ngày thêu dệt chuyện thiên hạ cũng nên được dạy dỗ một trận. Không thì đội sản xuất này sớm muộn gì cũng bị họ làm loạn!"
Hứa Lam Xuân và Lâm Thanh Thanh nghe vậy thì giật mình, mồ hôi vã ra như tắm — vì trong số "người khác" mà bà Ba nhắc tới, chính là họ!
Vợ ông Trường Hữu tức điên, không cam lòng bị lép vế, liền mỉa mai:

"Dọa ai thế? Cứ mở miệng ra là công xã, công xã! Không trách được Hứa Lão Nhị không thèm cô, đúng là đáng đời!"
Liễu Vân Sương trừng mắt nhìn bà ta, khinh thường đáp:

"Bà có người cần thật đấy, ở nhà có một, bên ngoài vài ba gã theo đuổi. Tôi đây không bằng bà!"
Hai người khẩu chiến qua lại, không ai chịu thua. Dù chuyện là bịa, nhưng có miệng thì ai cũng có thể cãi!
"Cô còn nói thêm câu nào nữa, tôi kiện cô thật đấy!"

Mộng Vân Thường

Vợ ông Trường Hữu gào lên.
"Vậy thì đi cùng nhau, tôi trong sạch, không sợ. Còn bà thì cứ thử ngẫm lại mình đã làm những gì… hừ!"
Bà Hoa thấy tình hình không ổn liền nhanh chân bỏ chạy, miệng lầm bầm:

"Không liên quan đến tôi! Tôi về nấu cơm!"
Bà Triệu thấy vậy cũng vội vã quay đầu chạy theo:

"Đúng đó, có liên quan gì đến tôi đâu!"
Nhìn đám người hoảng loạn rút lui, Liễu Vân Sương khẽ cười khinh.

Cái loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, gặp người mạnh là cúi đầu như hổ giấy, cô chẳng lạ gì.
Cô đứng thẳng người, giọng dõng dạc, từng chữ rắn rỏi như đanh thép:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi nói cho các bà biết, hãy biết giữ cái miệng lại! Nếu tôi còn nghe thêm một lời bịa đặt nào nữa, đừng trách tôi không nể mặt! Dù là con trai hay cháu trai các bà, tôi cũng không tha đâu!"
Vợ ông Trường Hữu nghe thế thì mặt mày tái mét, vội tìm đường rút lui. Nhưng vừa xoay người lại thì đụng ngay phải chủ nhiệm phụ nữ – Lưu Tú Trân.
Lưu Tú Trân hai tay chống hông, giọng đanh thép vang lên:
"Tốt lắm, lại là mấy người các bà! Không ai thiếu mặt, tất cả theo tôi lên đội bộ!"
"Ôi chao, chủ nhiệm à, đừng, đừng hiểu lầm. Mọi người chỉ đùa giỡn tí thôi mà, không có gì đâu, thật đấy!" – Vợ ông Trường Hữu lập tức mềm giọng, mặt cười còn hơn cả khóc, nịnh đến mức không còn thể thống gì.
"Hừ, đùa giỡn cái gì mà đùa giỡn? Xem mấy bà đã dồn ép đồng chí Liễu Vân Sương đến mức nào rồi!"
Nghe thấy vậy, Hứa Lam Xuân lập tức rống lên:
"Chủ nhiệm, cứu tôi với! Cô ta muốn bẻ tai tôi đứt luôn rồi!"
Đúng là tai cô ta vẫn còn bị kéo, đỏ ửng như quả cà chua chín.
Lưu Tú Trân cau mày quát:
"Đồng chí Liễu Vân Sương! Mau buông tay ra! Còn ra cái thể thống gì nữa?"
Liễu Vân Sương nghe lệnh, buông tay, hừ lạnh một tiếng rồi đứng thẳng dậy, chẳng thèm liếc lấy một cái.
Hứa Lam Xuân nhanh chóng ôm lấy tai, cố vờ vĩnh ấm ức:
"Chủ nhiệm, cô phải làm chủ cho tôi! Cô xem này, tai tôi bị cô ta véo thành cái dạng gì rồi!"
Mặt cô ta đỏ phừng phừng, nước mắt trực trào. Ngoài mặt thì tỏ vẻ oan ức, nhưng ai tinh ý cũng nhận ra ngay kiểu “trà xanh” giả vờ đáng thương.
Lưu Tú Trân không để tâm ngay, quay sang vợ ông Trường Hữu:
"Còn bà? Vừa nãy bà dám bảo không làm gì à?"
Người đàn bà đó lập tức lùi lại một bước, lí nhí:
"Tôi, tôi chẳng làm gì cả. Muộn rồi, tôi phải về nấu cơm!"
Dứt lời, bà ta quay người chạy mất, mặc cho phía sau Lưu Tú Trân gọi rát cả cổ cũng không dám quay lại.
Nhìn bóng dáng bà ta khuất dần, có thể thấy rõ mức độ sợ hãi.
Lưu Tú Trân tức tối lẩm bẩm:
"Cái lũ này, suốt ngày chỉ chực chờ dựng chuyện hại người. Phải có biện pháp quản lý thật nghiêm."
Bà Ba đứng bên cạnh cũng phụ họa:
"Đúng rồi đấy chủ nhiệm, mấy người này lắm chuyện quen rồi, ai cũng ngán ngẩm."
Lưu Tú Trân khoát tay:
"Được rồi, mấy chuyện này để tôi xử lý. Còn các cô, xảy ra chuyện gì, nói rõ cho tôi."
Thấy Hứa Lam Xuân sắp òa khóc, Lâm Thanh Thanh liền kéo cô ta, lên tiếng thay:
"Không có gì to tát đâu ạ, chỉ là hiểu lầm thôi. Chủ nhiệm, chúng tôi xin phép về trước."
Nói xong, cô ta kéo em chồng rời khỏi đó.
Đi được một đoạn, Hứa Lam Xuân cau mày, không nhịn được hỏi:
"Chị dâu ba, chị bị gì thế? Liễu Vân Sương đối xử với em vậy mà chị còn muốn giúp cô ta?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện