Liễu Vân Sương nhếch môi cười lạnh, ánh mắt như băng sương phủ kín. Cô không cần nghĩ nhiều cũng biết, nếu đời trước mà hiểu rõ như lời họ nói, cô đã chẳng bị lừa thê thảm đến thế.
"Tình nghĩa vợ chồng ấy à? Có gì mà cao quý? Đàn ông mà chẳng giữ nổi luân thường đạo lý thì tôi không thể nào hiểu nổi. Nhà họ Hứa các người có giỏi giang đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cút cho khuất mắt!"
Nghe cô vẫn cho rằng giữa mình và Hứa Lão Nhị có chuyện, Hứa Lam Xuân tái mặt, vội cãi:
"Tri Vi là con tôi sinh ra, nhưng không liên can gì đến anh hai tôi cả! Khi ấy chỉ sợ người ta dị nghị, anh ấy mới đứng ra nhận thay. Tin hay không là việc của cô!"
"Tin? Đừng mơ. Tôi chẳng tin lời cô nửa chữ. Cô cũng đừng phí hơi giải thích làm gì," Vân Sương gằn từng chữ, giọng đầy khinh thường. "Giấu đầu hở đuôi, còn lặn lội đến tận đây để diễn trò, không thấy mệt à?"
Hứa Lam Xuân tức đến đỏ mặt, rõ ràng không thuyết phục được Vân Sương khiến cô ta mất hết kiên nhẫn.
"Chị đúng là cục đá trong hố xí, vừa bẩn vừa cứng đầu!"
Lâm Thanh Thanh thấy vậy liền giật tay cô ta, khẽ khàng can ngăn:
"Chị dâu, đừng giận. Lam Xuân chỉ lo chị hiểu lầm thôi. Dù sao chị với anh hai cũng từng đầu ấp tay gối bao nhiêu năm, có giận thì giận, cũng đừng nói những lời tổn thương như vậy."
Liễu Vân Sương không đáp, chỉ cười nhạt, rồi bất ngờ ném mạnh cục bột đang nhào dở lên bàn. Bột văng tung tóe.
"Tri Tình, con đem em vào nhà."
Hứa Tri Tình nghe xong liền thở dài một hơi, ôm lấy Hứa Tri Ý rồi bước vào phòng trong, tiện tay đóng sập cửa lại.
Hứa Lam Xuân hốt hoảng lùi lại, lắp bắp:
"Các người… các người định làm gì?"
Liễu Vân Sương ánh mắt sắc như dao:
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có lôi tôi và cái thằng vô dụng Hứa Lão Nhị ra nữa! Còn các người, tôi không hoan nghênh, chẳng lẽ không nghe rõ à? Biến đi cho khuất mắt, không tôi đánh bây giờ!"
Dứt lời, cô dựng cây cán bột lên, tư thế dọa người không khác gì chuẩn bị đánh trận.
Hứa Lam Xuân không chịu thua, vênh mặt đáp lại:
"Tôi thấy chị bây giờ cũng chảnh lắm rồi đấy. Đến cả bột mì trắng cũng được ăn, xem ra tên Lý Quốc Phong đối xử với chị không tệ nhỉ? Thì ra là trèo cao được rồi."
Liễu Vân Sương nheo mắt, ánh nhìn trở nên hung dữ hơn bao giờ hết. Lâm Thanh Thanh hoảng hốt kéo tay Hứa Lam Xuân:
"Đừng nói nữa! Còn không biết giữ mồm giữ miệng à?"
Nhưng Hứa Lam Xuân hất tay cô ta ra, tiếp tục buông lời cay độc:
"Sợ gì chứ? Cả làng đang bàn tán kia kìa. Tôi thấy chị với tên đó chắc gì đã không dan díu từ trước. Nếu không, sao mà vội vàng ly hôn như thế?"
Nhẫn nhịn đến đây là quá sức, Liễu Vân Sương không kìm được nữa. Cô cầm cây cán bột, bước tới một bước là vụt thẳng vào cánh tay Hứa Lam Xuân.
"Ái! Chị làm gì vậy? Dám đánh mà không dám nhận à?"
"Tôi làm mẹ cô đấy! Còn bịa thêm một lời nào nữa, tôi sẽ vả nát cái miệng thúi của cô!"
"Cô không có gì khuất tất thì việc gì phải chột dạ? Có giỏi thì đánh nữa đi!"
Không nói thêm lời, Vân Sương ném cán bột lên bếp rồi bước đến, túm lấy tai Hứa Lam Xuân vặn mạnh, khiến cô ta hét thất thanh. Cô không chút nương tay, dùng đầu gối thúc thẳng vào m.ô.n.g đối phương, lôi tuột ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đi cho khuất mắt!"
Tiếng kêu rên của Hứa Lam Xuân vang dội cả xóm. Lâm Thanh Thanh cuống quýt chạy theo, vừa níu vừa gọi:
"Chị dâu, chị tha cho cô ấy đi mà!"
Trong nhà, Hứa Tri Lễ bối rối quay sang hỏi:
"Chị cả, mọi người đi hết rồi, giờ phải làm sao?"
Mộng Vân Thường
"Em ở nhà trông em Tri Ý với Đại Tráng, giữ kỹ đồ đạc. Nếu chị với mẹ không có nhà, có ai đến làm loạn thì em nhớ gọi hàng xóm qua giúp."
"Vâng… nhưng chị nhớ hét to nếu bị đánh nhé, em nghe thấy sẽ chạy ra."
"Chị biết rồi!"
Nhà họ cách đầu làng không xa, chỉ vài bước chân là tới nơi. Khi Liễu Vân Sương lôi Hứa Lam Xuân đến đó, quả nhiên có ba bà đang tụ tập.
Vừa thấy, họ liền tròn mắt ngạc nhiên, sau lại nở nụ cười đầy vẻ chế giễu.
"Ôi chà, Vân Sương, cô đang làm cái trò gì thế kia?"
Ba bà này chính là tổ tam quái lắm chuyện nổi tiếng nhất làng. Họ suốt ngày tụ tập buôn dưa, nói xấu thiên hạ. Ai cũng tránh như tránh tà.
Liễu Vân Sương chẳng hề nao núng, nhìn thẳng vào mặt một người trong số đó:
"Tôi làm gì, phải báo cáo với bà chắc? Mà này, vợ ông Trường Hữu, cái ông đàn ông vào vườn ngô với bà trưa nay là ai thế hả?"
Nghe vậy, mặt bà ta tái mét như bị rút máu. Bà nghiến răng quát lớn:
"Cô ăn nói cho cẩn thận! Trưa nay tôi ngủ ở nhà, không có ra ngoài nửa bước!"
"Ồ, vậy bà ngủ với ai trong nhà? Nói to lên cho mọi người cùng nghe đi, tôi cũng muốn giúp bà rửa sạch thanh danh một phen!"
Liễu Vân Sương khoanh tay, cười nhạt đầy khiêu khích.
"Tôi ngủ một mình, còn có thể là ai nữa chứ?"
Vợ ông Trường Hữu tức đến đỏ cả mặt, vừa đáp vừa nghiến răng. Rõ ràng là Liễu Vân Sương đến đây là muốn gây sự, chẳng có chút thiện chí nào.
"Bà bảo tự ngủ một mình, ai làm chứng? Không có chứng cứ, thì bà chính là thứ đàn bà không đứng đắn!"
Câu nói của Vân Sương như châm dầu vào lửa, cả đám người xung quanh đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Bà Triệu đứng gần đó hốt hoảng chạy tới giảng hòa.
"Vân Sương à, sao lại nói vậy? Sao lại trút giận lên đầu vợ ông Trường Hữu thế?"
"Ồ, bà Triệu, bà vừa nhắc tôi mới nhớ… Hôm qua bà từ hướng Tây trở về, trong tay cầm hai quả trứng gà. Bà định nói cho tôi biết là lấy ở đâu không? Hay là… trộm của ai đấy?"
Vân Sương đổi giọng, chậm rãi nhả từng chữ, mắt nhìn thẳng vào bà Triệu.
"Cô nói linh tinh cái gì vậy! Tôi mà đi ăn trộm à?"
"Hừ, làm hay không thì cũng đã làm rồi! Lúc làm sao không nghĩ, giờ chối thì ích gì!"
Liễu Vân Sương chẳng hề nể nang, giọng nói như roi quất lên mặt.
"Tình nghĩa vợ chồng ấy à? Có gì mà cao quý? Đàn ông mà chẳng giữ nổi luân thường đạo lý thì tôi không thể nào hiểu nổi. Nhà họ Hứa các người có giỏi giang đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cút cho khuất mắt!"
Nghe cô vẫn cho rằng giữa mình và Hứa Lão Nhị có chuyện, Hứa Lam Xuân tái mặt, vội cãi:
"Tri Vi là con tôi sinh ra, nhưng không liên can gì đến anh hai tôi cả! Khi ấy chỉ sợ người ta dị nghị, anh ấy mới đứng ra nhận thay. Tin hay không là việc của cô!"
"Tin? Đừng mơ. Tôi chẳng tin lời cô nửa chữ. Cô cũng đừng phí hơi giải thích làm gì," Vân Sương gằn từng chữ, giọng đầy khinh thường. "Giấu đầu hở đuôi, còn lặn lội đến tận đây để diễn trò, không thấy mệt à?"
Hứa Lam Xuân tức đến đỏ mặt, rõ ràng không thuyết phục được Vân Sương khiến cô ta mất hết kiên nhẫn.
"Chị đúng là cục đá trong hố xí, vừa bẩn vừa cứng đầu!"
Lâm Thanh Thanh thấy vậy liền giật tay cô ta, khẽ khàng can ngăn:
"Chị dâu, đừng giận. Lam Xuân chỉ lo chị hiểu lầm thôi. Dù sao chị với anh hai cũng từng đầu ấp tay gối bao nhiêu năm, có giận thì giận, cũng đừng nói những lời tổn thương như vậy."
Liễu Vân Sương không đáp, chỉ cười nhạt, rồi bất ngờ ném mạnh cục bột đang nhào dở lên bàn. Bột văng tung tóe.
"Tri Tình, con đem em vào nhà."
Hứa Tri Tình nghe xong liền thở dài một hơi, ôm lấy Hứa Tri Ý rồi bước vào phòng trong, tiện tay đóng sập cửa lại.
Hứa Lam Xuân hốt hoảng lùi lại, lắp bắp:
"Các người… các người định làm gì?"
Liễu Vân Sương ánh mắt sắc như dao:
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có lôi tôi và cái thằng vô dụng Hứa Lão Nhị ra nữa! Còn các người, tôi không hoan nghênh, chẳng lẽ không nghe rõ à? Biến đi cho khuất mắt, không tôi đánh bây giờ!"
Dứt lời, cô dựng cây cán bột lên, tư thế dọa người không khác gì chuẩn bị đánh trận.
Hứa Lam Xuân không chịu thua, vênh mặt đáp lại:
"Tôi thấy chị bây giờ cũng chảnh lắm rồi đấy. Đến cả bột mì trắng cũng được ăn, xem ra tên Lý Quốc Phong đối xử với chị không tệ nhỉ? Thì ra là trèo cao được rồi."
Liễu Vân Sương nheo mắt, ánh nhìn trở nên hung dữ hơn bao giờ hết. Lâm Thanh Thanh hoảng hốt kéo tay Hứa Lam Xuân:
"Đừng nói nữa! Còn không biết giữ mồm giữ miệng à?"
Nhưng Hứa Lam Xuân hất tay cô ta ra, tiếp tục buông lời cay độc:
"Sợ gì chứ? Cả làng đang bàn tán kia kìa. Tôi thấy chị với tên đó chắc gì đã không dan díu từ trước. Nếu không, sao mà vội vàng ly hôn như thế?"
Nhẫn nhịn đến đây là quá sức, Liễu Vân Sương không kìm được nữa. Cô cầm cây cán bột, bước tới một bước là vụt thẳng vào cánh tay Hứa Lam Xuân.
"Ái! Chị làm gì vậy? Dám đánh mà không dám nhận à?"
"Tôi làm mẹ cô đấy! Còn bịa thêm một lời nào nữa, tôi sẽ vả nát cái miệng thúi của cô!"
"Cô không có gì khuất tất thì việc gì phải chột dạ? Có giỏi thì đánh nữa đi!"
Không nói thêm lời, Vân Sương ném cán bột lên bếp rồi bước đến, túm lấy tai Hứa Lam Xuân vặn mạnh, khiến cô ta hét thất thanh. Cô không chút nương tay, dùng đầu gối thúc thẳng vào m.ô.n.g đối phương, lôi tuột ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đi cho khuất mắt!"
Tiếng kêu rên của Hứa Lam Xuân vang dội cả xóm. Lâm Thanh Thanh cuống quýt chạy theo, vừa níu vừa gọi:
"Chị dâu, chị tha cho cô ấy đi mà!"
Trong nhà, Hứa Tri Lễ bối rối quay sang hỏi:
"Chị cả, mọi người đi hết rồi, giờ phải làm sao?"
Mộng Vân Thường
"Em ở nhà trông em Tri Ý với Đại Tráng, giữ kỹ đồ đạc. Nếu chị với mẹ không có nhà, có ai đến làm loạn thì em nhớ gọi hàng xóm qua giúp."
"Vâng… nhưng chị nhớ hét to nếu bị đánh nhé, em nghe thấy sẽ chạy ra."
"Chị biết rồi!"
Nhà họ cách đầu làng không xa, chỉ vài bước chân là tới nơi. Khi Liễu Vân Sương lôi Hứa Lam Xuân đến đó, quả nhiên có ba bà đang tụ tập.
Vừa thấy, họ liền tròn mắt ngạc nhiên, sau lại nở nụ cười đầy vẻ chế giễu.
"Ôi chà, Vân Sương, cô đang làm cái trò gì thế kia?"
Ba bà này chính là tổ tam quái lắm chuyện nổi tiếng nhất làng. Họ suốt ngày tụ tập buôn dưa, nói xấu thiên hạ. Ai cũng tránh như tránh tà.
Liễu Vân Sương chẳng hề nao núng, nhìn thẳng vào mặt một người trong số đó:
"Tôi làm gì, phải báo cáo với bà chắc? Mà này, vợ ông Trường Hữu, cái ông đàn ông vào vườn ngô với bà trưa nay là ai thế hả?"
Nghe vậy, mặt bà ta tái mét như bị rút máu. Bà nghiến răng quát lớn:
"Cô ăn nói cho cẩn thận! Trưa nay tôi ngủ ở nhà, không có ra ngoài nửa bước!"
"Ồ, vậy bà ngủ với ai trong nhà? Nói to lên cho mọi người cùng nghe đi, tôi cũng muốn giúp bà rửa sạch thanh danh một phen!"
Liễu Vân Sương khoanh tay, cười nhạt đầy khiêu khích.
"Tôi ngủ một mình, còn có thể là ai nữa chứ?"
Vợ ông Trường Hữu tức đến đỏ cả mặt, vừa đáp vừa nghiến răng. Rõ ràng là Liễu Vân Sương đến đây là muốn gây sự, chẳng có chút thiện chí nào.
"Bà bảo tự ngủ một mình, ai làm chứng? Không có chứng cứ, thì bà chính là thứ đàn bà không đứng đắn!"
Câu nói của Vân Sương như châm dầu vào lửa, cả đám người xung quanh đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Bà Triệu đứng gần đó hốt hoảng chạy tới giảng hòa.
"Vân Sương à, sao lại nói vậy? Sao lại trút giận lên đầu vợ ông Trường Hữu thế?"
"Ồ, bà Triệu, bà vừa nhắc tôi mới nhớ… Hôm qua bà từ hướng Tây trở về, trong tay cầm hai quả trứng gà. Bà định nói cho tôi biết là lấy ở đâu không? Hay là… trộm của ai đấy?"
Vân Sương đổi giọng, chậm rãi nhả từng chữ, mắt nhìn thẳng vào bà Triệu.
"Cô nói linh tinh cái gì vậy! Tôi mà đi ăn trộm à?"
"Hừ, làm hay không thì cũng đã làm rồi! Lúc làm sao không nghĩ, giờ chối thì ích gì!"
Liễu Vân Sương chẳng hề nể nang, giọng nói như roi quất lên mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương