Lý Nguyệt Lan biết không thể lay chuyển được cô, đành buông một câu:
"Vậy chị cứ suy nghĩ thêm đi. Sau này nếu đổi ý, bảo em một tiếng, em sẽ để ý giúp chị."
Liễu Vân Sương không đáp, trong lòng lại dâng lên một nghi vấn:
"Nguyệt Lan, chuyện chị và Lý Quốc Phong là ai nói ra? Sao mà lan nhanh như vậy?"
Vừa hỏi xong đã thấy tức ngực, cứ như thể mình thật sự đang có quan hệ gì mờ ám với người ta.
Lý Nguyệt Lan thở dài: "Khi em đến tìm chị, đi ngang đầu làng thì nghe hai bà cụ đang buôn chuyện. Em cũng chỉ nghe được vậy thôi."
Trời đất ơi, từ sáng đến giờ chưa quá nửa ngày, vậy mà chuyện đã truyền khắp nơi. Trước khi mặt trời lặn, chắc cả đội sản xuất Hồng Tinh sẽ xì xào khắp nơi.
Đúng là tai bay vạ gió!
Cô đã sống lại một đời, chẳng lẽ số phận vẫn không thể thoát được cảnh thị phi?
Chết tiệt thật, xem ra không sớm thì muộn cũng phải tìm cách mời một ông thầy đạo về trừ tà.
Đang chìm trong suy nghĩ, Lý Nguyệt Lan bỗng cất tiếng:
"Chị Vân Sương, chị đang nghĩ gì vậy?"
Giọng cô ta có chút lo lắng, tưởng mình lỡ lời làm phật ý người đối diện.
"Không sao đâu, em Nguyệt Lan, chị không có để tâm. Tạm thời chị cũng chưa nghĩ đến chuyện ấy đâu. Còn nữa, giữa chị với Lý Quốc Phong vốn không có gì khuất tất, ai muốn nói gì thì cứ kệ họ. Mình sống ngay thẳng, chẳng cần phải sợ điều tiếng. Em yên tâm nhé."
Liễu Vân Sương nói rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng không có gì là buồn phiền hay giận dữ, như thể mấy lời gièm pha kia chẳng ảnh hưởng chút nào tới cô.
"Vâng, chị Vân Sương, chị nghĩ được vậy là tốt rồi. Mấy bà cụ ấy miệng mồm lanh lảnh, thích buôn dưa lê thôi. Mình không để ý là được. Vậy em về trước nhé, hôm nào rảnh chị nhớ ghé nhà em chơi đấy!"
"Được chứ. À mà này, sau này nếu nhà em có trứng gà thì để lại cho chị ít nhé. Mấy đứa nhỏ nhà chị thiếu thốn quá rồi, phải tẩm bổ thêm."
Nghe chị Vân Sương vẫn muốn mua trứng, Lý Nguyệt Lan liền vui mừng ra mặt.
"Vâng ạ! Để em dành phần chị trước, chị không lấy thì em mới đem ra chợ bán."
"Thế thì tốt quá!"
Hẹn hò xong, Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa ngân nga bài hát, lòng nhẹ hẳn đi. Hình ảnh Liễu Vân Sương trong mắt cô càng lúc càng trở nên cao lớn và vững chãi. Lúc cô về đến đầu làng, mấy bà tám vẫn đang chụm đầu bàn tán. Cô chẳng thèm khách sáo, tạt ngang mắng cho vài câu rồi mới chịu đi tiếp.
Còn Liễu Vân Sương thì vẫn điềm nhiên làm việc như thường, chẳng bận lòng. Trời dịu mát, cô gọi Hứa Tri Tình đến nhóm lửa giúp. Cô chuẩn bị rán mỡ heo – sáng nay đã ngâm nước rồi, giờ phải rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, để thật ráo rồi mới cho lên nồi.
Cũng chẳng có gì phức tạp, cứ như xào rau vậy thôi, miễn là không để cháy nồi. Lửa giữ ở mức liu riu, mỡ gặp nóng sẽ tự tan ra, phần còn lại sẽ teo lại thành tóp mỡ giòn tan.
Chỉ một lúc sau, mùi thơm đã lan khắp nhà. Tóp mỡ vừa vàng ruộm vừa nóng hôi hổi, được vớt ra thành hai đĩa đầy ắp.
"Mẹ ơi, cái này ăn có ngon không ạ?" — Hứa Tri Lễ tròn mắt hỏi, giọng pha chút ranh mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Vân Sương bật cười khẽ, thằng bé này cũng nhanh nhảu không kém gì ai.
"Chờ một chút, còn nóng lắm. Con đi lấy cái bát nhỏ lại đây."
"Vâng ạ!"
Nghe lệnh, Hứa Tri Lễ liền chạy biến. Cô múc ra một bát nhỏ, rắc thêm ít muối. Có người thích ăn tóp mỡ trộn đường, nhưng nhà cô thì quen vị mặn rồi.
"Mang đi chia cho ba đứa ăn chung nhé, không được giành giật đâu đấy!"
"Con biết rồi mà, mẹ yên tâm."
Mộng Vân Thường
Hứa Tri Tình ăn được hai miếng thì lại quay vào bếp, nói muốn giúp mẹ. Cô lại trộn riêng cho con bé nửa bát nữa, gọi là thưởng công.
Tối nay sẽ làm bánh bao. Nhân sẽ gồm tóp mỡ, cải thảo tách ra lúc trưa, thêm ít cần tây hôm qua mới mua. Vẫn là hai loại nhân như lần trước – một phần cho người lớn, một phần cho bọn trẻ.
"Mẹ ơi, lát nữa con sẽ băm thật nhỏ phần cần tây, để cả Tri Ý cũng ăn được nhé!"
"Được, con nhớ băm nhuyễn ra là được rồi."
Hai mẹ con vừa rửa rau vừa trò chuyện rôm rả. Liễu Vân Sương tiếp tục băm nhân – cả tóp mỡ, cải thảo lẫn cần tây đều được thái nhỏ rồi trộn đều, thêm gia vị cho vừa miệng.
Cô đang nhào bột thì cửa đột nhiên mở ra, chưa kịp định thần thì đã nghe thấy giọng nói chát chúa vang lên:
"Chị dâu, mọi người đang làm gì mà ồn ào vậy?"
Liễu Vân Sương ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Hứa Lam Xuân với cái giọng lảnh lót đáng ghét. Bên cạnh còn có Lâm Thanh Thanh đang bụng chửa vượt mặt. Đúng là phiền phức nối tiếp phiền phức.
"Các người vào đây bằng cách nào?"
Cô cau mày, rõ ràng cửa lớn đang đóng, để ngăn không cho Đại Tráng chạy lung tung mà.
"Thì đẩy cửa vào chứ làm sao. Tôi nói rồi, tự dưng đóng cửa làm gì – hóa ra là đang lén lút ăn ngon à?"
Giọng điệu Hứa Lam Xuân vừa mỉa mai vừa đố kỵ, khiến người ta ngứa tai. Sắc mặt Liễu Vân Sương trầm hẳn xuống.
"Lâm Thanh Thanh, cô đang mang thai đấy, tôi không muốn ra tay làm gì ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô. Mau dẫn cái thứ phiền phức này ra khỏi nhà tôi đi."
Lâm Thanh Thanh khựng lại, rõ ràng đã từng chứng kiến cảnh Liễu Vân Sương nổi trận lôi đình nên hơi lùi một bước.
"Chị dâu à, chị đừng hiểu lầm. Lam Xuân ngày mai có cuộc xem mắt, nghĩ chị là chị dâu nên muốn mời chị đi cùng xem mặt hộ. Lần trước Tri Vi đến có thể nói không rõ ràng."
Ý là – trẻ con không làm được việc, giờ phải để người lớn ra mặt?
"Không rõ gì chứ? Một đứa mười tuổi, truyền lời còn sai được à? Tôi thấy là tôi không muốn đi thôi. Hai người cũng đừng đến đây phiền nữa. Tôi không muốn dính dáng gì đến các người, nhìn mãi vẫn chưa rõ à?"
Cô thật sự không hiểu nổi, bản thân đã nói rõ ràng như vậy, cắt đứt sạch sẽ rồi, tại sao đám người nhà họ Hứa vẫn cứ lẵng nhẵng bám theo không chịu buông tha.
Hứa Lam Xuân vừa nghe thế thì muốn nổi cơn, Lâm Thanh Thanh lập tức giữ tay cô ta lại, rồi quay sang Liễu Vân Sương với nụ cười dịu dàng giả tạo:
"Chị dâu à, chị đừng giận. Thật sự giữa anh hai và em gái em không có chuyện gì cả. Hai người sống với nhau bao nhiêu năm rồi, dù có giận thì cũng không nên làm tổn thương tình nghĩa vợ chồng chứ!"
"Vậy chị cứ suy nghĩ thêm đi. Sau này nếu đổi ý, bảo em một tiếng, em sẽ để ý giúp chị."
Liễu Vân Sương không đáp, trong lòng lại dâng lên một nghi vấn:
"Nguyệt Lan, chuyện chị và Lý Quốc Phong là ai nói ra? Sao mà lan nhanh như vậy?"
Vừa hỏi xong đã thấy tức ngực, cứ như thể mình thật sự đang có quan hệ gì mờ ám với người ta.
Lý Nguyệt Lan thở dài: "Khi em đến tìm chị, đi ngang đầu làng thì nghe hai bà cụ đang buôn chuyện. Em cũng chỉ nghe được vậy thôi."
Trời đất ơi, từ sáng đến giờ chưa quá nửa ngày, vậy mà chuyện đã truyền khắp nơi. Trước khi mặt trời lặn, chắc cả đội sản xuất Hồng Tinh sẽ xì xào khắp nơi.
Đúng là tai bay vạ gió!
Cô đã sống lại một đời, chẳng lẽ số phận vẫn không thể thoát được cảnh thị phi?
Chết tiệt thật, xem ra không sớm thì muộn cũng phải tìm cách mời một ông thầy đạo về trừ tà.
Đang chìm trong suy nghĩ, Lý Nguyệt Lan bỗng cất tiếng:
"Chị Vân Sương, chị đang nghĩ gì vậy?"
Giọng cô ta có chút lo lắng, tưởng mình lỡ lời làm phật ý người đối diện.
"Không sao đâu, em Nguyệt Lan, chị không có để tâm. Tạm thời chị cũng chưa nghĩ đến chuyện ấy đâu. Còn nữa, giữa chị với Lý Quốc Phong vốn không có gì khuất tất, ai muốn nói gì thì cứ kệ họ. Mình sống ngay thẳng, chẳng cần phải sợ điều tiếng. Em yên tâm nhé."
Liễu Vân Sương nói rất nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng không có gì là buồn phiền hay giận dữ, như thể mấy lời gièm pha kia chẳng ảnh hưởng chút nào tới cô.
"Vâng, chị Vân Sương, chị nghĩ được vậy là tốt rồi. Mấy bà cụ ấy miệng mồm lanh lảnh, thích buôn dưa lê thôi. Mình không để ý là được. Vậy em về trước nhé, hôm nào rảnh chị nhớ ghé nhà em chơi đấy!"
"Được chứ. À mà này, sau này nếu nhà em có trứng gà thì để lại cho chị ít nhé. Mấy đứa nhỏ nhà chị thiếu thốn quá rồi, phải tẩm bổ thêm."
Nghe chị Vân Sương vẫn muốn mua trứng, Lý Nguyệt Lan liền vui mừng ra mặt.
"Vâng ạ! Để em dành phần chị trước, chị không lấy thì em mới đem ra chợ bán."
"Thế thì tốt quá!"
Hẹn hò xong, Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa ngân nga bài hát, lòng nhẹ hẳn đi. Hình ảnh Liễu Vân Sương trong mắt cô càng lúc càng trở nên cao lớn và vững chãi. Lúc cô về đến đầu làng, mấy bà tám vẫn đang chụm đầu bàn tán. Cô chẳng thèm khách sáo, tạt ngang mắng cho vài câu rồi mới chịu đi tiếp.
Còn Liễu Vân Sương thì vẫn điềm nhiên làm việc như thường, chẳng bận lòng. Trời dịu mát, cô gọi Hứa Tri Tình đến nhóm lửa giúp. Cô chuẩn bị rán mỡ heo – sáng nay đã ngâm nước rồi, giờ phải rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, để thật ráo rồi mới cho lên nồi.
Cũng chẳng có gì phức tạp, cứ như xào rau vậy thôi, miễn là không để cháy nồi. Lửa giữ ở mức liu riu, mỡ gặp nóng sẽ tự tan ra, phần còn lại sẽ teo lại thành tóp mỡ giòn tan.
Chỉ một lúc sau, mùi thơm đã lan khắp nhà. Tóp mỡ vừa vàng ruộm vừa nóng hôi hổi, được vớt ra thành hai đĩa đầy ắp.
"Mẹ ơi, cái này ăn có ngon không ạ?" — Hứa Tri Lễ tròn mắt hỏi, giọng pha chút ranh mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Vân Sương bật cười khẽ, thằng bé này cũng nhanh nhảu không kém gì ai.
"Chờ một chút, còn nóng lắm. Con đi lấy cái bát nhỏ lại đây."
"Vâng ạ!"
Nghe lệnh, Hứa Tri Lễ liền chạy biến. Cô múc ra một bát nhỏ, rắc thêm ít muối. Có người thích ăn tóp mỡ trộn đường, nhưng nhà cô thì quen vị mặn rồi.
"Mang đi chia cho ba đứa ăn chung nhé, không được giành giật đâu đấy!"
"Con biết rồi mà, mẹ yên tâm."
Mộng Vân Thường
Hứa Tri Tình ăn được hai miếng thì lại quay vào bếp, nói muốn giúp mẹ. Cô lại trộn riêng cho con bé nửa bát nữa, gọi là thưởng công.
Tối nay sẽ làm bánh bao. Nhân sẽ gồm tóp mỡ, cải thảo tách ra lúc trưa, thêm ít cần tây hôm qua mới mua. Vẫn là hai loại nhân như lần trước – một phần cho người lớn, một phần cho bọn trẻ.
"Mẹ ơi, lát nữa con sẽ băm thật nhỏ phần cần tây, để cả Tri Ý cũng ăn được nhé!"
"Được, con nhớ băm nhuyễn ra là được rồi."
Hai mẹ con vừa rửa rau vừa trò chuyện rôm rả. Liễu Vân Sương tiếp tục băm nhân – cả tóp mỡ, cải thảo lẫn cần tây đều được thái nhỏ rồi trộn đều, thêm gia vị cho vừa miệng.
Cô đang nhào bột thì cửa đột nhiên mở ra, chưa kịp định thần thì đã nghe thấy giọng nói chát chúa vang lên:
"Chị dâu, mọi người đang làm gì mà ồn ào vậy?"
Liễu Vân Sương ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Hứa Lam Xuân với cái giọng lảnh lót đáng ghét. Bên cạnh còn có Lâm Thanh Thanh đang bụng chửa vượt mặt. Đúng là phiền phức nối tiếp phiền phức.
"Các người vào đây bằng cách nào?"
Cô cau mày, rõ ràng cửa lớn đang đóng, để ngăn không cho Đại Tráng chạy lung tung mà.
"Thì đẩy cửa vào chứ làm sao. Tôi nói rồi, tự dưng đóng cửa làm gì – hóa ra là đang lén lút ăn ngon à?"
Giọng điệu Hứa Lam Xuân vừa mỉa mai vừa đố kỵ, khiến người ta ngứa tai. Sắc mặt Liễu Vân Sương trầm hẳn xuống.
"Lâm Thanh Thanh, cô đang mang thai đấy, tôi không muốn ra tay làm gì ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô. Mau dẫn cái thứ phiền phức này ra khỏi nhà tôi đi."
Lâm Thanh Thanh khựng lại, rõ ràng đã từng chứng kiến cảnh Liễu Vân Sương nổi trận lôi đình nên hơi lùi một bước.
"Chị dâu à, chị đừng hiểu lầm. Lam Xuân ngày mai có cuộc xem mắt, nghĩ chị là chị dâu nên muốn mời chị đi cùng xem mặt hộ. Lần trước Tri Vi đến có thể nói không rõ ràng."
Ý là – trẻ con không làm được việc, giờ phải để người lớn ra mặt?
"Không rõ gì chứ? Một đứa mười tuổi, truyền lời còn sai được à? Tôi thấy là tôi không muốn đi thôi. Hai người cũng đừng đến đây phiền nữa. Tôi không muốn dính dáng gì đến các người, nhìn mãi vẫn chưa rõ à?"
Cô thật sự không hiểu nổi, bản thân đã nói rõ ràng như vậy, cắt đứt sạch sẽ rồi, tại sao đám người nhà họ Hứa vẫn cứ lẵng nhẵng bám theo không chịu buông tha.
Hứa Lam Xuân vừa nghe thế thì muốn nổi cơn, Lâm Thanh Thanh lập tức giữ tay cô ta lại, rồi quay sang Liễu Vân Sương với nụ cười dịu dàng giả tạo:
"Chị dâu à, chị đừng giận. Thật sự giữa anh hai và em gái em không có chuyện gì cả. Hai người sống với nhau bao nhiêu năm rồi, dù có giận thì cũng không nên làm tổn thương tình nghĩa vợ chồng chứ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương