Năm nào vào mùa mưa cũng vậy, nước sông dâng lên, có lúc còn xả lũ từ thượng nguồn. Người không biết, đang tắm dưới hạ lưu hay đi qua sông là bị cuốn trôi trong chớp mắt. Vì thế, mùa này trưa đến là tuyệt đối không cho trẻ con ra ngoài.
Cô lượn quanh bờ tìm đá — đá chèn vại phải to vừa, mặt nhẵn thì muối dưa mới không bị phồng nắp, dưa cũng không bị úng.
"Đồng chí Liễu Vân Sương, đúng là cô rồi!"
"Ơ, Lý Quốc Phong? Sao lại gặp anh ở đây nữa?"
Một ngày hai lần chạm mặt, thật đúng là khéo.
"Tôi đang làm việc, còn cô đến đây làm gì?"
Anh ta cầm xẻng, quần xắn lên đến gối, quả đúng là đang lao động.
"Tôi đi tìm đá chèn vại."
"Đá chèn vại? Nhà cô muối dưa à?"
"Ừ, tôi mua ít cải thảo, tính muối một mẻ."
Nghe vậy, anh ta không nói thêm, chỉ chỉ về phía trước:
"Phía kia có mấy tảng đá to, mặt cũng nhẵn, cô thử xem."
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh."
Đúng là không sai — cô đi tới, thấy liền hai tảng to vừa tầm, mặt khá phẳng. Cô chọn một tảng, nhiều hơn cũng không dùng tới.
Cô cúi xuống định bê lên, nhưng hơi nặng, lại nằm sâu trong bùn, đành nhăn mặt nhìn.
"Để tôi..." — Lý Quốc Phong nói, rồi không đợi cô đồng ý, dùng xẻng đào xung quanh.
Bùn đất lỏng ra, nước đục lờ lờ. Anh ta chuyển sang một bên, ngồi xổm, dùng sức nhấc lên — tảng đá rời khỏi bùn, được bê ra ngoài.
"Hay quá!" — Ánh mắt Liễu Vân Sương sáng rỡ. Đúng là việc nặng có đàn ông giúp vẫn hơn.
Lý Quốc Phong lại đưa cô cái xẻng, ôm tảng đá to rồi rửa sạch sẽ hộ cô.
Liễu Vân Sương khom người ôm tảng đá nặng từ bờ sông về nhà. Vừa cúi xuống đã nghe giọng đàn ông vang lên sau lưng:
"Hay là để tôi giúp cô bê về, tảng đá kia nặng lắm đấy."
"Không cần đâu, đã phiền anh một lần rồi, tôi tự làm được."
Nói xong, cô không để anh ta có cơ hội giúp đỡ thêm mà nhanh chóng ôm tảng đá lên vai. Tuy rất nặng, vai đau nhức nhưng cô vẫn chịu được.
Hai người chỉ trao nhau vài câu xã giao rồi mỗi người một ngả. Liễu Vân Sương không hề hay biết, cảnh tượng đó lại rơi vào mắt kẻ nhiều chuyện.
Về đến nhà, cô không dám chủ quan, cẩn thận rửa sạch tảng đá thêm một lần nữa rồi mới chèn lên vại dưa cải trong góc bếp.
Chưa kịp nghỉ ngơi, ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi quen thuộc:
"Chị Vân Sương ơi, chị có ở nhà không?"
Liễu Vân Sương vội ra mở cửa, thì ra là Lý Nguyệt Lan – người phụ nữ bán trứng gà hôm trước ở chợ, cũng là người cùng thôn. Cô ấy tuổi tác xấp xỉ với cô, hiện đang sống một mình nuôi hai con trai nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nguyệt Lan à, vào nhà đi. Chị còn đang nghĩ sao hôm qua em không đến lấy giỏ, cứ sợ em quên."
"Em không quên đâu chị. Hôm qua về tới nhà là em phải đi làm luôn. Tối muộn rồi, sợ làm phiền mọi người nghỉ ngơi nên không dám sang."
Liễu Vân Sương gật đầu tán thưởng. Thời buổi khó khăn, người phụ nữ biết tính toán, biết giữ ý như vậy không nhiều.
"Tri Tình, ra lấy cái giỏ nhỏ đưa cho dì Lan."
"Vâng ạ!"
Cô bé nhanh nhẹn chạy ra, mang giỏ đưa tận tay Lý Nguyệt Lan. Lúc này, cô ấy đứng ngoài cửa sổ, không bước vào nhà, nhưng ánh mắt thì đã lượn qua lượn lại, rõ ràng là muốn dò xét.
"Tri Tình lớn nhanh thật đấy. Chị Vân Sương, chị thật sự không sống cùng anh Hứa nữa à?"
Lời hỏi tưởng nhẹ nhàng nhưng lại như mũi d.a.o giấu trong vỏ lụa.
"Ừ, không sống nữa. Mấy mẹ con chị giờ sống riêng, cũng yên ổn rồi."
Mộng Vân Thường
Cô đáp rành rọt, không chút ngập ngừng.
Lý Nguyệt Lan khẽ thở dài, giọng có chút bất mãn: "Phụ nữ mình khổ lắm chị ạ. Có con rồi thì ràng buộc nhiều thứ, chứ đàn ông thì... họ bỏ là bỏ được ngay."
Nghe câu đó, Liễu Vân Sương cười nhạt trong lòng. Cô thừa hiểu ý tứ trong lời nói của người phụ nữ kia — ám chỉ cô bị nhà chồng đuổi ra.
Thời này, phụ nữ ly thân không phải vì tự nguyện. Cũng chẳng ai tin có người phụ nữ dám một mình nuôi con mà không cần đàn ông.
Cô cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.
Nhưng lời tiếp theo của Lý Nguyệt Lan lại khiến cô giật mình.
"Chị à, em nói thật, nhà họ Lý không phải nơi dễ sống đâu. Gánh nặng nhiều lắm. Chị mà dại dột bước chân vào đó, sau này có hối cũng không kịp."
Liễu Vân Sương sững người.
"Nhà họ Lý nào? Em nói gì thế Nguyệt Lan?"
"Chị còn giả vờ làm gì nữa? Có người thấy tận mắt rồi. Anh ta còn bê đồ giúp chị đến tận cửa. Chưa kể còn đứng cười nói thân thiết với chị ngoài bờ sông."
Cô thở hắt ra một hơi, đúng là số pháo hôi không thể so với nữ chính. Nếu là nữ chính, e rằng có hẹn hò công khai giữa ban ngày cũng không ai dám dị nghị. Còn cô, chỉ cần được người ta giúp một tay cũng thành đề tài để cả làng xì xào.
"Nguyệt Lan, em hiểu nhầm rồi. Sáng nay chị chỉ đi chặt cành liễu, vô tình gặp anh ta trên đường về. Thấy chị gánh nặng, anh ấy mới giúp một tay. Chiều thì chị đi ra bờ sông kiếm đá để chèn vại. Vậy thôi."
Lý Nguyệt Lan không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm như muốn moi ra từng suy nghĩ trong lòng cô.
"Chị Vân Sương, nếu chị đã dứt với nhà họ Hứa thì càng nên cẩn trọng. Đừng để bước từ cái hố này rơi sang cái hố khác. Em nói thật đấy."
Giọng nói cô ta đầy vẻ chắc chắn, như thể đã nhìn thấu tất cả, khiến người nghe khó lòng mà bác bỏ.
"Nguyệt Lan, chị và Lý Quốc Phong thật sự không có gì. Chị bây giờ chỉ muốn lo cho ba đứa nhỏ thôi. Còn mấy chuyện đó... chị không nghĩ đến nữa."
Cô thẳng thắn đáp, nhưng Lý Nguyệt Lan lại càng lo lắng hơn.
"Chị không thể có suy nghĩ như vậy. Phụ nữ chúng ta một thân một mình nuôi con rất vất vả. Có người đàn ông bên cạnh, dù sao cũng có chỗ dựa. Nhưng phải chọn người tốt, chứ đừng vì mệt mỏi mà chọn bừa, sau khổ cả đời."
Cô biết, trong hoàn cảnh hiện tại, lời khuyên này đúng. Nhưng cô từng sống ở thời hiện đại, cô tin rằng phụ nữ không cần dựa dẫm vào ai vẫn có thể sống tốt.
"Cuộc sống bây giờ của chị rất ổn. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, muốn ăn gì thì làm nấy, không ai rầy la, cũng chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống. Chị thấy vậy là đủ."
Cô lượn quanh bờ tìm đá — đá chèn vại phải to vừa, mặt nhẵn thì muối dưa mới không bị phồng nắp, dưa cũng không bị úng.
"Đồng chí Liễu Vân Sương, đúng là cô rồi!"
"Ơ, Lý Quốc Phong? Sao lại gặp anh ở đây nữa?"
Một ngày hai lần chạm mặt, thật đúng là khéo.
"Tôi đang làm việc, còn cô đến đây làm gì?"
Anh ta cầm xẻng, quần xắn lên đến gối, quả đúng là đang lao động.
"Tôi đi tìm đá chèn vại."
"Đá chèn vại? Nhà cô muối dưa à?"
"Ừ, tôi mua ít cải thảo, tính muối một mẻ."
Nghe vậy, anh ta không nói thêm, chỉ chỉ về phía trước:
"Phía kia có mấy tảng đá to, mặt cũng nhẵn, cô thử xem."
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh."
Đúng là không sai — cô đi tới, thấy liền hai tảng to vừa tầm, mặt khá phẳng. Cô chọn một tảng, nhiều hơn cũng không dùng tới.
Cô cúi xuống định bê lên, nhưng hơi nặng, lại nằm sâu trong bùn, đành nhăn mặt nhìn.
"Để tôi..." — Lý Quốc Phong nói, rồi không đợi cô đồng ý, dùng xẻng đào xung quanh.
Bùn đất lỏng ra, nước đục lờ lờ. Anh ta chuyển sang một bên, ngồi xổm, dùng sức nhấc lên — tảng đá rời khỏi bùn, được bê ra ngoài.
"Hay quá!" — Ánh mắt Liễu Vân Sương sáng rỡ. Đúng là việc nặng có đàn ông giúp vẫn hơn.
Lý Quốc Phong lại đưa cô cái xẻng, ôm tảng đá to rồi rửa sạch sẽ hộ cô.
Liễu Vân Sương khom người ôm tảng đá nặng từ bờ sông về nhà. Vừa cúi xuống đã nghe giọng đàn ông vang lên sau lưng:
"Hay là để tôi giúp cô bê về, tảng đá kia nặng lắm đấy."
"Không cần đâu, đã phiền anh một lần rồi, tôi tự làm được."
Nói xong, cô không để anh ta có cơ hội giúp đỡ thêm mà nhanh chóng ôm tảng đá lên vai. Tuy rất nặng, vai đau nhức nhưng cô vẫn chịu được.
Hai người chỉ trao nhau vài câu xã giao rồi mỗi người một ngả. Liễu Vân Sương không hề hay biết, cảnh tượng đó lại rơi vào mắt kẻ nhiều chuyện.
Về đến nhà, cô không dám chủ quan, cẩn thận rửa sạch tảng đá thêm một lần nữa rồi mới chèn lên vại dưa cải trong góc bếp.
Chưa kịp nghỉ ngơi, ngoài cửa đã vang lên tiếng gọi quen thuộc:
"Chị Vân Sương ơi, chị có ở nhà không?"
Liễu Vân Sương vội ra mở cửa, thì ra là Lý Nguyệt Lan – người phụ nữ bán trứng gà hôm trước ở chợ, cũng là người cùng thôn. Cô ấy tuổi tác xấp xỉ với cô, hiện đang sống một mình nuôi hai con trai nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nguyệt Lan à, vào nhà đi. Chị còn đang nghĩ sao hôm qua em không đến lấy giỏ, cứ sợ em quên."
"Em không quên đâu chị. Hôm qua về tới nhà là em phải đi làm luôn. Tối muộn rồi, sợ làm phiền mọi người nghỉ ngơi nên không dám sang."
Liễu Vân Sương gật đầu tán thưởng. Thời buổi khó khăn, người phụ nữ biết tính toán, biết giữ ý như vậy không nhiều.
"Tri Tình, ra lấy cái giỏ nhỏ đưa cho dì Lan."
"Vâng ạ!"
Cô bé nhanh nhẹn chạy ra, mang giỏ đưa tận tay Lý Nguyệt Lan. Lúc này, cô ấy đứng ngoài cửa sổ, không bước vào nhà, nhưng ánh mắt thì đã lượn qua lượn lại, rõ ràng là muốn dò xét.
"Tri Tình lớn nhanh thật đấy. Chị Vân Sương, chị thật sự không sống cùng anh Hứa nữa à?"
Lời hỏi tưởng nhẹ nhàng nhưng lại như mũi d.a.o giấu trong vỏ lụa.
"Ừ, không sống nữa. Mấy mẹ con chị giờ sống riêng, cũng yên ổn rồi."
Mộng Vân Thường
Cô đáp rành rọt, không chút ngập ngừng.
Lý Nguyệt Lan khẽ thở dài, giọng có chút bất mãn: "Phụ nữ mình khổ lắm chị ạ. Có con rồi thì ràng buộc nhiều thứ, chứ đàn ông thì... họ bỏ là bỏ được ngay."
Nghe câu đó, Liễu Vân Sương cười nhạt trong lòng. Cô thừa hiểu ý tứ trong lời nói của người phụ nữ kia — ám chỉ cô bị nhà chồng đuổi ra.
Thời này, phụ nữ ly thân không phải vì tự nguyện. Cũng chẳng ai tin có người phụ nữ dám một mình nuôi con mà không cần đàn ông.
Cô cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.
Nhưng lời tiếp theo của Lý Nguyệt Lan lại khiến cô giật mình.
"Chị à, em nói thật, nhà họ Lý không phải nơi dễ sống đâu. Gánh nặng nhiều lắm. Chị mà dại dột bước chân vào đó, sau này có hối cũng không kịp."
Liễu Vân Sương sững người.
"Nhà họ Lý nào? Em nói gì thế Nguyệt Lan?"
"Chị còn giả vờ làm gì nữa? Có người thấy tận mắt rồi. Anh ta còn bê đồ giúp chị đến tận cửa. Chưa kể còn đứng cười nói thân thiết với chị ngoài bờ sông."
Cô thở hắt ra một hơi, đúng là số pháo hôi không thể so với nữ chính. Nếu là nữ chính, e rằng có hẹn hò công khai giữa ban ngày cũng không ai dám dị nghị. Còn cô, chỉ cần được người ta giúp một tay cũng thành đề tài để cả làng xì xào.
"Nguyệt Lan, em hiểu nhầm rồi. Sáng nay chị chỉ đi chặt cành liễu, vô tình gặp anh ta trên đường về. Thấy chị gánh nặng, anh ấy mới giúp một tay. Chiều thì chị đi ra bờ sông kiếm đá để chèn vại. Vậy thôi."
Lý Nguyệt Lan không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm như muốn moi ra từng suy nghĩ trong lòng cô.
"Chị Vân Sương, nếu chị đã dứt với nhà họ Hứa thì càng nên cẩn trọng. Đừng để bước từ cái hố này rơi sang cái hố khác. Em nói thật đấy."
Giọng nói cô ta đầy vẻ chắc chắn, như thể đã nhìn thấu tất cả, khiến người nghe khó lòng mà bác bỏ.
"Nguyệt Lan, chị và Lý Quốc Phong thật sự không có gì. Chị bây giờ chỉ muốn lo cho ba đứa nhỏ thôi. Còn mấy chuyện đó... chị không nghĩ đến nữa."
Cô thẳng thắn đáp, nhưng Lý Nguyệt Lan lại càng lo lắng hơn.
"Chị không thể có suy nghĩ như vậy. Phụ nữ chúng ta một thân một mình nuôi con rất vất vả. Có người đàn ông bên cạnh, dù sao cũng có chỗ dựa. Nhưng phải chọn người tốt, chứ đừng vì mệt mỏi mà chọn bừa, sau khổ cả đời."
Cô biết, trong hoàn cảnh hiện tại, lời khuyên này đúng. Nhưng cô từng sống ở thời hiện đại, cô tin rằng phụ nữ không cần dựa dẫm vào ai vẫn có thể sống tốt.
"Cuộc sống bây giờ của chị rất ổn. Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, muốn ăn gì thì làm nấy, không ai rầy la, cũng chẳng cần nhìn sắc mặt ai mà sống. Chị thấy vậy là đủ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương