Số cải thảo còn lại chỉ để lại hai cây ăn trong hai hôm, phần lớn còn lại cô muối hết, vừa vặn đầy một vại lớn.
"Mẹ, phải chèn đá lên thì mới được, nhưng nhà mình đâu có tảng đá nào to để chèn?" – Hứa Tri Lễ nhìn quanh.
"Không sao, con xem, bây giờ rau vẫn còn lèn chặt, ta cứ đậy nắp vỉ, dùng tạm tảng đá trong sân chèn lên. Tối nay mẹ sẽ ra sông phía Tây tìm một tảng đá chèn cho chắc."
"Vâng!"
Nói rồi cậu nhóc chạy đi rửa sạch tảng đá, mang ra phơi nắng, đợi khô rồi mới mang vào đặt lên vại.
Sau đó cả nhà lại cùng nhau thái củ cải – lần này thái nhỏ, để muối dưa ăn dần. Đậu chua thì rửa sạch, bỏ đầu đuôi rồi để nguyên trái, ngâm cùng cho đậm vị.
Hứa Tri Lễ còn nằng nặc xin muối tỏi ngâm đường – thế là Liễu Vân Sương lấy luôn cái vại nhỏ, muối riêng một mẻ tỏi nguyên củ. Tỏi mới, không cần bóc vỏ, để cả củ ngâm mới thơm.
Bận rộn đến tận trưa, ánh nắng đã lên cao.
"Tri Tình, Tri Lễ, hai đứa thu dọn xong chỗ này nhé. Mẹ đi hầm thịt."
"Vâng ạ! Mẹ mau đi đi!" – Hứa Tri Lễ sốt ruột giục luôn, mắt sáng lên như mong chờ cả ngày chỉ để đến lúc này.
Liễu Vân Sương cười khẽ, cũng không nói gì thêm.
Cô vẫn dùng bếp ở gian nhà phía Đông. Cho thịt vào nồi nước lạnh, luộc qua một lượt để loại bỏ hết m.á.u bẩn, rồi vớt ra.
Tiếp theo, cô đổ dầu vào chảo, phi thơm rồi cho xương lớn vào xào sơ. Lần trước cô bảo người bán thịt chặt khúc to quá, đảo trong chảo hơi khó, nhưng cũng tạm ổn.
"Tri Tình, lấy giúp mẹ cái phích nước nóng."
"Vâng ạ!"
Hầm thịt phải dùng nước sôi, thịt mới mềm mà không bị khô. Răng của Tri Ý yếu, phải nấu kỹ mới ăn được.
Chẳng bao lâu sau, cả sân đã ngào ngạt mùi thịt thơm. Cô tranh thủ vo gạo, cho vào chậu nhỏ. Lót vỉ hấp trong nồi, đặt chậu gạo lên, hầm thịt bên dưới. Đợi thịt chín thì cơm cũng chín luôn – đỡ tốn công mà lại ngon.
Trong lúc đó, cô còn rửa sạch vài quả dưa chuột non, làm món nộm dưa chuột cho mát bụng. Giải ngấy, lại giòn ngon – ăn kèm với bánh bao và thịt thì đúng là hết sẩy.
Ban đầu định muối ít dưa chuột ăn dần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, số lượng ít thế này, muối cũng chẳng để được lâu, chi bằng cứ ăn tươi cho xong. Vừa ngon lại đỡ lãng phí.
Xương trong nồi đã hầm nhừ, thịt vẫn bám dày đặc quanh khúc xương, mùi thơm ngào ngạt khiến cả căn nhà nhỏ bừng lên hơi ấm.
"Oa!" — Mấy đứa nhỏ đồng thanh reo lên đầy phấn khích, kể cả Hứa Tri Tình vốn trầm tĩnh, ánh mắt cũng ánh lên tia sáng lấp lánh.
"Được rồi, ăn thôi!" — Liễu Vân Sương cười dịu dàng.
"Mẹ, mẹ ăn trước đi!" — Hứa Tri Tình lễ phép, ánh mắt đầy mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô cười, gắp một miếng thịt, nhẹ nhàng bỏ vào bát Hứa Tri Tình:

"Miếng đầu tiên dành cho chị cả. Con không chỉ giúp mẹ việc nhà mà còn chăm sóc hai em rất chu đáo, đúng là cánh tay phải của mẹ rồi. Ăn đi con."
Hứa Tri Tình lặng người một chút, nhìn miếng thịt trong bát mà sống mũi cay cay. Trước kia còn ở nhà họ Hứa, việc nặng việc nhẹ đều đổ lên vai cô, vậy mà chưa một lần được công nhận, ăn cũng là phần kém nhất. Bây giờ, chỉ một miếng thịt thôi, lại khiến lòng cô rung động như thế.
Liễu Vân Sương lại gắp thêm một miếng, bỏ vào bát Hứa Tri Lễ:
"Miếng này là dành cho chàng trai nhỏ của nhà chúng ta. Dạo này mẹ thấy con rất có trách nhiệm, biết đỡ đần việc nhà, rất đáng khen. Phải cố gắng hơn nữa nhé."
Hứa Tri Lễ nhìn miếng thịt trong bát, không nói lời nào, nhưng đôi mắt sáng lên. Với cậu nhóc, đây không chỉ là một miếng thịt, mà là sự ghi nhận, là niềm tự hào.
Sau đó, cô múc một miếng cho Hứa Tri Ý, đút tận miệng cho con bé:
Mộng Vân Thường

"Còn đây là phần của tiểu Tri Ý, con phải lớn lên thật khỏe mạnh, vui vẻ, hiểu chưa?"
Mùi thơm của thịt xương mềm tan trong miệng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tri Ý hớn hở, đôi mắt híp lại như ánh trăng non, trông vô cùng mãn nguyện.
"Ăn nhanh đi!" — Cô thúc giục hai đứa lớn.
Hứa Tri Tình nhìn mẹ, rồi học theo, gắp một miếng thịt đặt vào bát cô:
"Mẹ phải ăn nhiều hơn chứ, mẹ là người vất vả nhất."
Hai ngày nay, Hứa Tri Tình cũng đã khuyên nhủ em trai, rằng phải ngoan ngoãn, chăm chỉ hơn. Bởi cô hiểu, người ta nói phụ nữ một khi đã không sống chung với đàn ông nữa, chỉ cần không có con, thì còn dễ kiếm chỗ dựa. Nhưng mẹ của họ, không những không vứt bỏ con cái mà còn quyết tâm nuôi nấng cả ba đứa đến nơi đến chốn.
Đó là tình yêu vĩ đại nhất, là sự hy sinh không cần báo đáp. Dù còn nhỏ, nhưng những gì trong khả năng, hai chị em vẫn cố gắng giúp mẹ.
"Mẹ, mẹ ăn đi!" — Hứa Tri Lễ cũng hăng hái gắp thịt cho mẹ, bầu không khí bỗng chốc trở nên ấm áp đến lạ.
Liễu Vân Sương không kìm được xúc động, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt. Cảm giác con cái quây quần bên cạnh, yêu thương nhau thế này, là thứ hạnh phúc mà kiếp trước cô đã bỏ lỡ.
"Được rồi, mọi người cùng ăn nào..." — Cô cất lời, cả nhà bắt đầu cầm đũa.
Bữa cơm tuy đơn giản, nhưng món xương hầm này có thể nói là không kém gì món ngon ngày Tết.
Liễu Vân Sương nhìn mấy đứa trẻ rồi lại nhìn Đại Tráng đang vẫy đuôi dưới chân, trong lòng càng thêm kiên định. Bỏ nhà họ Hứa, là quyết định đúng đắn nhất của đời cô.
Sau này, nhất định phải kiếm được thật nhiều tiền, để con cái mỗi bữa đều có thịt ăn, không phải thèm thuồng nhìn người khác nữa.
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ, cô dỗ Tri Ý ngủ rồi lại ra ngoài, đi về hướng Tây.
Bên kia có con sông lớn, ruộng lúa của làng cũng nằm dọc theo bờ sông. Phía xa là một khu rừng nhỏ, sau đó là dãy núi cao dốc đứng. Do địa hình hiểm trở, nên ít người qua lại.
Giờ này là lúc mọi người đã ra đồng, thi thoảng đi qua cũng thấy vài bóng người đang cấy, đang dẫn nước. Cây lúa thì không giống rau củ, nước phải đủ, nhưng lại không được úng. Thành ra phải canh nước rất kỹ.
Liễu Vân Sương đi dọc theo đường lớn tới tận mép sông. Nhìn dòng nước chảy hiền hòa, cô thầm nghĩ, chẳng ai ngờ được rằng vài tháng nữa, chính nó sẽ là thủ phạm nhấn chìm mùa màng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện