Lý Quốc Phong cắn môi, rõ ràng đang cố tìm cách diễn đạt sao cho không quá lộ liễu. Nhưng ánh mắt lại thấp thoáng lo lắng.
"Thực ra... tôi trồng một ít khoai lang ở triền núi phía sau. Hôm trước lên thăm, phát hiện không còn gì nữa."
Ồ... vậy ra là chuyện này. Không trách sao nãy giờ anh ta cứ ấp úng như có tật giật mình. Nếu chuyện này bị đội sản xuất biết được thì rắc rối to. Tự ý trồng trọt trên đất tập thể là vi phạm kỷ luật, nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì phải đi học tập cải tạo tư tưởng, lại còn có thể bị quy tội phá hoại của cải xã hội chủ nghĩa.
"Chờ đã... anh nói anh trồng khoai lang? Ở trên núi?"
Cô chưa kịp suy nghĩ kỹ đã thốt lên, giọng hơi cao, khiến anh ta hoảng hốt ra hiệu:
"Bà cô ơi, nhỏ giọng thôi!"
"À à, xin lỗi!" — Liễu Vân Sương vội vàng che miệng, cười gượng.
"Vậy... anh hỏi tôi là vì?"
"Nhà cô gần đường mòn xuống núi mà. Hôm qua tôi định tới hỏi, nhưng lại sợ... sợ cô hiểu lầm."
Liễu Vân Sương thầm nghĩ: Hóa ra bóng người hai đứa nhỏ nhắc đến chính là anh ta!
Không nghe cô trả lời, Lý Quốc Phong càng sốt ruột hơn:
"Tình hình nhà tôi cô cũng biết rồi. Lương thực chia chẳng đủ ăn. Cô có thể giúp tôi giữ bí mật không, đồng chí Liễu Vân Sương?"
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu. Hơn nữa... tôi còn biết một số chuyện mà có lẽ anh chưa nghe."
Lý Quốc Phong ngẩn người, ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Liễu Vân Sương đã cười thản nhiên.
Cô đang rất vui.
Hứa Tri Vi à Hứa Tri Vi... xin lỗi nhé. Kiếp trước tôi nhường cô làm nữ chính rồi. Kiếp này, tôi không để cô dễ sống như vậy đâu.
Cô không ghét Hứa Tri Vi, chỉ là cô chướng mắt thái độ của bà cụ Hứa và Hứa Lam Xuân. Đã sống lại một lần, cô không thể để mình chịu thiệt thêm nữa.
"Lý Quốc Phong, mấy hôm trước tôi thấy Hứa Lam Hải với Hứa Tri Vi lén lút lên núi. Hai người đó bình thường chẳng bao giờ ra khỏi nhà. Ấy vậy mà giữa đêm khuya lại trở về trong tình trạng lấm lem, vội vội vàng vàng như đang mang thứ gì nặng."
Lý Quốc Phong vừa nghe xong thì mặt đỏ gay, nắm chặt tay:
"Không sai được, chắc chắn là khoai lang của tôi!"
Với anh ta, đám khoai ấy chính là kế sinh nhai. Trong nhà còn mẹ già bệnh tật, chị góa chồng với hai đứa cháu gái, chỉ còn anh gánh vác tất cả. Người anh cả thì đã tách hộ, sống riêng với vợ con từ lâu.
Người đàn ông ba mươi tuổi như anh, dáng dấp cũng sáng sủa, hiền lành, nhưng gia cảnh quá nặng nề nên vẫn chưa có ai để mắt. Thời đại này, đàn ông đến ba mươi mà chưa lấy vợ thì cũng chẳng khác gì bị coi là “ế”.
Liễu Vân Sương nghĩ tới thân phận của mình — cũng bằng tuổi anh, nhưng con gái lớn đã mười tuổi. Quả thật, số phận mỗi người một khác.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm đâu, lúc ấy chỉ tình cờ thấy họ đi ngang khi tôi ra đóng cửa. Anh có thể tự tìm hiểu thêm, nhưng nhớ cho kỹ — đừng để người khác biết là tôi nói."
"Cô yên tâm! Tôi tuyệt đối không nhắc tới cô đâu. Cô đã giúp tôi, tôi sao có thể làm phiền đến cô được?"
"Ừm." — Liễu Vân Sương gật đầu, trong lòng thấy hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô nói tiếp:
Mộng Vân Thường

"Nghe nói dạo này Hứa Lam Xuân chuẩn bị đi xem mắt. Cô ta là bảo bối của nhà họ Hứa, lại rất sĩ diện, chắc chắn không để ai cười chê được."
Nghe vậy, mắt Lý Quốc Phong liền sáng rực lên như hiểu ra điều gì.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, đồng chí Liễu Vân Sương. Cô định về luôn à? Để tôi giúp cô gánh bó này nhé."
Nói xong, anh ta không đợi cô từ chối mà đã cúi người nhấc luôn bó cành liễu lớn hơn để lên vai.
"Ấy, không cần đâu, tôi tự gánh về được."
"Không sao, tôi cũng đang về, tiện đường mà."
Anh ta vừa nói vừa rảo bước xuống núi.
Liễu Vân Sương chẳng còn cách nào, vội gánh bó còn lại đuổi theo. Lý Quốc Phong không ghé vào nhà mà chỉ đặt bó cành liễu xuống cống nước rồi rời đi ngay. Anh còn có việc quan trọng cần lo, cô hiểu ý, cũng không giữ lại làm gì.
Cô nhanh chóng cảm ơn, rồi vội vã ôm cả hai bó cành liễu vào sân.
"Mẹ, mẹ về rồi. Người lúc nãy là ai thế ạ?" – Hứa Tri Tình từ trong bếp chạy ra, tay vẫn còn cầm cái vá, rõ ràng là con bé đã thấy cảnh ban nãy.
"Chú Lý Quốc Phong đấy, chú ấy giúp mẹ gánh một bó. Một mình mẹ không mang nổi cả hai."
"Ồ, mẹ, vào nhà mau lên, con nấu cơm xong rồi!" – Hứa Tri Tình phấn khởi kéo tay mẹ vào nhà.
"Được rồi, con gái mẹ giỏi quá. Đúng là trợ thủ đắc lực của mẹ."
Nghe mẹ khen, con bé cười híp cả mắt, vẻ mặt rạng rỡ như mặt trời nhỏ. Hai mẹ con đặt mớ cành liễu ra sân, trải đều cho khô, rồi mới quay vào nhà ăn cơm.
"Mẹ ơi, cần tây này phải làm sao mới ngon hả mẹ?" – Hứa Tri Tình vừa xới cơm vừa hỏi.
Cần tây hôm qua mới nhổ, toàn là phần non. Những cây to hơn đã để riêng ra ngoài.
"Không sao đâu. Tối nay chúng ta hấp bánh bao. Trưa nay mẹ sẽ hầm xương sườn, tối thì rán mỡ, còn phần tóp mỡ mình giữ lại làm nhân bánh bao. Nhân bánh bao thì cho thêm cần tây và cải thảo vào nữa, ăn vừa mềm vừa thơm."
"Vâng ạ! Lát nữa con sẽ ngâm thịt luôn!"
"Ừ, con làm đi."
Cơm nước xong, mọi người lại chia nhau làm việc. Hôm nay còn phải muối rau nữa. Cải thảo hôm qua phơi suốt cả ngày nắng, bây giờ đã đủ độ để muối.
Liễu Vân Sương tranh thủ nhào bột – hiện tại không có men nở, chỉ có thể dùng bột cái, nên phải ủ lâu hơn một chút.
Hứa Tri Lễ cũng không ngồi không, cậu dẫn theo Hứa Tri Ý và Đại Tráng đi rửa mấy cái vại lớn, rồi mang ra phơi khô. Sau đó, cậu bê cái vại to nhất vào đặt ở góc Đông Bắc của gian nhà phía Đông.
Cậu làm vậy là có lý – khi vại đầy lên, muốn di chuyển sẽ rất khó, phải đặt trước luôn.
Còn vại nhỏ thì dùng để muối dưa cải chua. Việc muối dưa này không phải đơn giản – cải thảo phải được bóc hết lớp lá già bên ngoài, chỉ giữ lại phần non bên trong. Sau đó rửa sạch, trần qua nước nóng để khử lạnh. Cô chỉ trần một lần, như vậy dưa mới giòn, ăn vào mới có hương vị riêng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện