Trong mắt cô ta thoáng hiện nét uất ức, giống như không thể tin được người từng lẽo đẽo theo sau mình như cái đuôi nay lại quay ngoắt thái độ. Trước kia, đến cả khi cô ta… đánh rắm, cậu nhóc còn khen thơm. Giờ thì sao? Cậu ta lại nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, lạnh nhạt.
Liễu Vân Sương thì ngược lại – trong lòng cô khẽ dậy sóng vui mừng. Không phải vì con trai bênh vực mình, mà là vì... sự thay đổi này.
Hứa Tri Lễ đã biết phân biệt đúng sai, không còn mù quáng chạy theo "nữ chính" như kiếp trước nữa. Có lẽ, chỉ cần cô can thiệp đúng lúc, thì dù Hứa Tri Vi có mang hào quang sáng chói đi nữa, cũng không thể một tay che trời.
Hứa Tri Lễ siết nắm tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Tri Vi, giọng đanh lại:

"Chị đi đi. Chuyện bên đó chúng tôi không muốn dính dáng nữa. Mấy người muốn làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Hơn nữa, chị là con gái cô út. Trước kia tôi cứ tưởng chị là chị gái ruột, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Chúng ta không giống nhau. Tôi không thích chị, điều đó tôi hiểu rất rõ. Từ giờ trở đi, tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa. Chị về đi."
Nói rồi, cậu nhặt rau rơi dưới đất lên, cắm cúi tiếp tục làm việc, như thể cuộc đối thoại kia chưa từng tồn tại.
Hứa Tri Vi đứng ngẩn người, không tin nổi chuyện vừa xảy ra.

"Hệ thống, chuyện này là sao?"
"Không phải cậu ta đã nói rồi sao? Trước kia tốt với cô vì tưởng cô là chị ruột. Giờ phát hiện ra cô là giả, còn đến đây gây chuyện… Người ta ghét cô cũng là bình thường thôi." – hệ thống lạnh lùng đáp.
Đúng là tên hệ thống này chỉ giỏi thêm dầu vào lửa. Hứa Tri Vi bị ghét rồi, mà còn không biết chuyện gì đang đợi mình phía trước nữa.
Liễu Vân Sương nhìn biểu cảm tan nát của cô ta, cũng không nỡ đẩy thêm một cú.
"Tri Vi, cháu về đi. Tri Lễ còn nhỏ, có gì nói cũng chưa suy nghĩ kỹ. Cháu đừng chấp thằng bé. Trước đây nó quý cháu thật lòng, nhưng thân phận của cháu thay đổi quá đột ngột, nó chưa chấp nhận được. Cứ cho nó thời gian đi."
Nghe đến đây, Hứa Tri Vi ngẩng đầu, ánh mắt ướt nhòe, như kẻ c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm:

"Mợ… thật vậy sao?"
"Ừ. Mau về đi, đừng để người lớn trong nhà phải lo."
Mộng Vân Thường

"Vâng…" – Hứa Tri Vi quay lưng, đi được vài bước vẫn còn ngoảnh lại nhìn. Nhưng Hứa Tri Lễ không nhìn cô lấy một lần, vẫn chăm chú nhặt rau, như chẳng hề hay biết có một người từng rất thân thiết đang chờ cậu nói một lời níu kéo.
Liễu Vân Sương chỉ có thể nói đến vậy. Cô biết Hứa Tri Vi đã bắt đầu sinh nghi. Cái nhìn của "nữ chính" với cô đã thay đổi.
Nhưng điều khiến cô lo không phải là bản thân, mà là ba đứa trẻ. Chúng chưa đủ khả năng tự bảo vệ mình. Một khi rơi vào bẫy, hậu quả sẽ khó lường.
Phải nhanh chóng kiếm tiền, rời khỏi nơi này. Có tiền, cô sẽ đưa mấy đứa nhỏ lên thành phố, mua nhà ở đó, cắt đứt mọi liên hệ với Hứa Tri Vi.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" – giọng Hứa Tri Lễ vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ.
"Không sao đâu, làm việc thôi."
Mấy đứa nhỏ đã thu dọn hết rau vào các chậu. Tính ra đã có bốn chậu hành lá, một chậu tỏi, hai chậu cần tây và bốn chậu rau cải – toàn là những thứ cần thiết.
Cô không để trong nhà mà xếp hết dưới cửa sổ, tận dụng ánh nắng. Trong nhà không nuôi gà, Đại Tráng lại không phá phách, nên rất yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trời bắt đầu ngả về chiều, cô cũng không định lên núi nữa. Tưới nước cho mấy luống rau mới trồng xong, nhân lúc bọn trẻ không để ý, cô lén cho thêm vài giọt nước linh tuyền – thứ quý giá mà cô giữ lại từ lần trước.
Dạo gần đây thời gian trôi quá nhanh. Tính ra, chỉ còn chưa đến mười ngày nữa là đến trận lũ lớn từng cuốn phăng cả xóm ở kiếp trước. Cô không thể lơ là.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Sương lại lên núi. Vẫn là công việc quen thuộc: chặt cành liễu. Không có xe, không có trâu, cô chỉ có thể tự mình gánh xuống.
Không sao. Bao nhiêu cũng được. Làm được đến đâu, hay đến đó.
Ban ngày ở nhà không phải vì lười biếng hay trốn việc, mà bởi vì Liễu Vân Sương còn chưa yên tâm về chuyện bóng người lạ mà hai đứa trẻ từng nhắc tới. Cô cần xác minh rõ ràng.
Sáng sớm, trời còn âm u, sương mù trên núi phủ dày đến mức không nhìn thấy rõ đường. Nhưng cũng nhờ thế, cô tìm được một bụi liễu to, chặt được hẳn hai bó cành lớn. Buộc lại thành hai bó chắc chắn rồi mới thấy khó xử — làm sao mang hết về?
Gánh một lần thì được một bó, chứ hai bó thì nặng quá sức. Mà kéo về thì càng không khả thi, đất đá gập ghềnh, chưa chắc kéo nổi.
Cô đành giấu một bó vào bụi cây gần đó, lát nữa quay lại lấy tiếp.
Đang loay hoay, thì từ phía bụi cây sau lưng, một giọng nói vang lên:
"Đồng chí Liễu Vân Sương."
"Ối mẹ ơi!"
Cô giật mình quay lại, suýt đánh rơi bó cành đang cầm. Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt quen thuộc nhưng xuất hiện chẳng đúng lúc chút nào.
"Lý Quốc Phong?! Anh làm tôi hết hồn đấy! Sao lại mò lên đây?"
Người này trạc tuổi cô, hồi nhỏ từng chơi đùa với nhau. Trẻ con nông thôn nghèo chẳng có trò giải trí nào, rảnh thì đi phụ việc đồng áng, mùa nào thức nấy. Có hôm theo người lớn ra đồng trồng đậu, nhặt bông lúa; có hôm lại xách giỏ đi khắp nơi kiếm rau dại, loại non thì ăn, già thì để băm cho gà.
"Xin lỗi, tôi không cố ý. Cô không sao chứ?"
"Không sao. Nhưng anh lên núi làm gì vậy?"
Lý Quốc Phong thoáng lúng túng, mím môi mãi không nói. Thấy thế, Liễu Vân Sương cũng mất kiên nhẫn, cúi người nhấc bó cành liễu dưới chân lên, định đi tiếp.
Anh ta thấy vậy thì quýnh quáng, vội lên tiếng:
"À... tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút."
"Nói đi, có gì mà phải vòng vo?"
Liễu Vân Sương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. To xác mà nói năng cứ như trẻ mới lớn, làm cô hơi bực mình.
"Chuyện là... à thì... gần đây cô có thấy ai từ trên núi gánh nhiều đồ xuống không?"
"Hửm?" — Cô nhíu mày, giọng nghi hoặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện