Ba mẹ con cầm xẻng ra cửa lấy đất. Mảnh đất trước sân, toàn là đất đen mịn, chỉ cần cuốc lên là thơm mùi ẩm ướt. Loại đất này trồng gì cũng tốt. Nhìn mấy hàng ngô đã cao ngang hông, Liễu Vân Sương không khỏi thở dài — nếu như không xảy ra chuyện kia, năm nay nhất định sẽ là một mùa bội thu.
Mỗi người một tay xúc đất, đổ đầy vào bảy cái giỏ đan sẵn, xong xuôi mới quay về nhà.
Con bé út Hứa Tri Ý vẫn đang ngủ say, Liễu Vân Sương liền cùng hai đứa lớn bắt tay vào trồng rau. Đám rau ăn lá trồng từ trước giờ đã bắt đầu bén rễ, có thể tỉa ăn dần. Cô tranh thủ nhổ vài cây non, trồng vào giỏ cho gọn.
"Mẹ ơi, nhà mình phải đan thêm giỏ nữa rồi, chừng này rau không đủ trồng đâu."
Đúng vậy. Cô vẫn thường tưới Linh tuyền cho rau, nên rau trong vườn lá non mướt, thân mập mạp. Mỗi giỏ chỉ trồng thưa thớt để rau còn có không gian phát triển.
"Ừ, lát nữa con nhổ hết mấy cây cần tây kia đi, mẹ trồng sang hai cái chậu đất, để một thời gian nữa có mà ăn."
"Vâng. Ngày mai con lại đi chặt ít cành liễu."
"Con cũng đi!" — Hứa Tri Lễ chen vào. "Mông con lành rồi. Nếu để chị con đi một mình, con cũng không yên tâm."
Hai đứa nhỏ bàn bạc rôm rả, chưa kịp để mẹ phản đối, đã tự phân chia công việc xong xuôi.
Liễu Vân Sương đang tính lên tiếng, thì vừa ngẩng đầu đã thấy bóng Hứa Tri Vi đang đi vào sân. Lông mày cô không kìm được mà nhíu chặt. Cô ta lại đến làm gì nữa đây? Thật phiền!
"MỢ, mọi người đang làm gì đấy ạ?"
"Trồng rau. Có việc gì sao?"
Giọng nói của Liễu Vân Sương rất đỗi bình thản, nhưng sắc lạnh. Tuy không đuổi thẳng mặt, nhưng cũng chẳng có gì thân thiện.
"Cháu đến... là muốn nói cho mợ biết, chuyện giữa mẹ cháu và cậu hai, thật sự không như mợ nghĩ. Mợ đã hiểu lầm rồi."
Ồ, tới tận cửa để giải thích đây mà. Còn ra vẻ "trong sáng".
"Tri Vi, cháu không cần phải nói với tôi những lời này."
Đối phương nghe vậy thì bắt đầu sốt ruột, môi mím lại, giọng gấp gáp:
"Mợ, đây là sự thật. Cho dù mợ có tin hay không, thì đây vẫn là sự thật."
Liễu Vân Sương bật cười, nụ cười nhạt nhẽo như nước ao thu. Đứa nhóc này, dù có hệ thống gì sau lưng thì cũng vẫn chỉ là một đứa con gái mười tuổi, non nớt lắm.
"Nếu là sự thật, thì càng không cần phải giải thích."
"Vâng, cháu đến đây... ngoài chuyện đó, cũng là để nói thêm rằng, mẹ cháu sắp đi xem mắt rồi. Có thể thời gian tới, chúng cháu sẽ rời khỏi đây. Cháu rất biết ơn mợ, ngày trước mợ từng nuôi nấng cháu. Dù cậu hai đối xử không tốt, nhưng mợ... cũng đừng buồn nữa."
Ồ, hay thật! Bây giờ còn dám đứng đây mà rót mật vào tai cô? Định tẩy trắng cho mình trước khi “bay cao bay xa” à?
"Tri Vi, cháu nghĩ sai rồi. Giữa tôi và cậu hai của cháu, bất kể có chuyện gì đi nữa, cũng đều là chuyện đã qua rồi. Đã qua thì nên quên đi. Gia đình tôi hiện giờ sống rất tốt. Sau này... đừng nhắc đến người nhà họ Hứa trước mặt tôi nữa."
Hứa Tri Vi hơi khựng lại, mặt xám xịt, rõ ràng là không vui.
Trong đầu cô ta, giọng nói máy móc vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hệ thống, tôi cũng là người nhà họ Hứa mà... bà ta không muốn nhìn mặt tôi luôn sao?"
"Ký chủ, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng đến tìm Liễu Vân Sương nữa. Cô ta vốn không muốn dây dưa gì với cô. Lần trước còn cố tình sỉ nhục cô trước mặt bao người, cô không nhận ra sao?"
"Nhưng tôi không cam lòng. Tôi không muốn người ta nghĩ sai về mình như vậy. Những ngày qua chẳng ai chơi với tôi cả…"
Mộng Vân Thường
"Haaiz… ký chủ, cô vẫn còn quá ngây thơ. Cho dù cô ta hiểu, cô nghĩ cô ta sẽ ra ngoài mà bênh vực cô sao? Đừng mơ mộng nữa. Cô là nữ chính mà tôi chọn. Tương lai của cô không nên bị trói buộc ở nơi tồi tàn này. Vì mấy chuyện lặt vặt mà u sầu, có đáng không?"
Thì ra, cái “hệ thống” trong đầu Hứa Tri Vi, chẳng khác nào một quân sư quạt mo. Cô ta là người được chọn, là "nữ chính", nên có lẽ... ngay từ đầu, mọi thứ đúng là không như người ta tưởng.
Tuy Hứa Tri Vi chỉ mới mười tuổi, tâm trí vẫn còn non nớt, nhưng có cái "hệ thống" như quân sư quạt mo bên cạnh thì không thể xem thường. Nó thông minh, tinh quái, hơn nữa lại biết lần trước Liễu Vân Sương cố ý giăng bẫy – chuyện này mà để lâu, sớm muộn gì Hứa Tri Vi cũng bị dắt mũi, tẩy não đến không còn phân biệt phải trái.
Nếu có thể dẹp được cái hệ thống ấy thì tốt biết bao. Nhưng đây là thứ không thể nhìn, không thể sờ, lại còn dính dáng đến mê tín – trong thời đại này, nói ra chắc chắn bị cho là đầu óc có vấn đề. Cô phải làm gì đây?
Liễu Vân Sương nhìn Hứa Tri Vi, giọng bình thản mà dứt khoát:
"Hứa Tri Vi, cháu về đi. Lát nữa mà người nhà không thấy cháu, họ sẽ lo lắng đấy."
Lúc này, để cô ta rời đi là lựa chọn khôn ngoan nhất. Cô cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn.
Không ngờ, Hứa Tri Vi lại lật ra một con bài mới:
"Mợ, ngày mai và ngày kia mẹ cháu phải đi xem mắt. Nếu mợ không bận gì, có thể đến cùng mẹ cháu một chuyến không? Mợ giúp mẹ cháu nhìn người một chút."
Nghe như là lời mời chân thành, nhưng thực chất lại chẳng khác gì một chiêu đánh bóng bản thân. Dùng chuyện gia đình để kéo người ta về phe mình. Nhưng ai thèm quan tâm?
Liễu Vân Sương cười nhạt, ánh mắt như chẳng buồn động đậy:
"Tôi không đi đâu. Ánh mắt chọn người của tôi vốn không tốt."
Nói rồi, cô tự bật cười, chua chát và cay nghiệt – một tiếng cười đủ để rạch đôi lớp vỏ bọc đạo đức giả của ai đó.
"Ký chủ, cô ta đang nói cậu hai của cô không ra gì đấy. Cô đừng để bị lừa!" – hệ thống bên tai Hứa Tri Vi nhanh nhảu nhắc nhở.
Lúc này Hứa Tri Vi mới giật mình. Vẻ mặt cô ta hơi trầm xuống, nhưng rồi lại khôi phục nét điềm đạm. Không tức giận, không phản bác, chỉ mỉm cười lịch sự:
"Mợ, cháu mời mợ thật lòng đấy, mợ nhất định phải đến nhé!"
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một giọng trẻ con đầy bất mãn:
"Sao chị lại như vậy? Chúng tôi đâu còn quan hệ gì với bên đó nữa. Chị cứ nhất định phải kéo mẹ tôi đi làm gì? Chị có ý gì?"
Là Hứa Tri Lễ – như một chú sư tử con đang xù lông, cậu trừng mắt nhìn Hứa Tri Vi.
Hứa Tri Vi ngẩn người, khó tin nhìn cậu nhóc:
"Em hai, em đang nói chuyện với chị à?"
Mỗi người một tay xúc đất, đổ đầy vào bảy cái giỏ đan sẵn, xong xuôi mới quay về nhà.
Con bé út Hứa Tri Ý vẫn đang ngủ say, Liễu Vân Sương liền cùng hai đứa lớn bắt tay vào trồng rau. Đám rau ăn lá trồng từ trước giờ đã bắt đầu bén rễ, có thể tỉa ăn dần. Cô tranh thủ nhổ vài cây non, trồng vào giỏ cho gọn.
"Mẹ ơi, nhà mình phải đan thêm giỏ nữa rồi, chừng này rau không đủ trồng đâu."
Đúng vậy. Cô vẫn thường tưới Linh tuyền cho rau, nên rau trong vườn lá non mướt, thân mập mạp. Mỗi giỏ chỉ trồng thưa thớt để rau còn có không gian phát triển.
"Ừ, lát nữa con nhổ hết mấy cây cần tây kia đi, mẹ trồng sang hai cái chậu đất, để một thời gian nữa có mà ăn."
"Vâng. Ngày mai con lại đi chặt ít cành liễu."
"Con cũng đi!" — Hứa Tri Lễ chen vào. "Mông con lành rồi. Nếu để chị con đi một mình, con cũng không yên tâm."
Hai đứa nhỏ bàn bạc rôm rả, chưa kịp để mẹ phản đối, đã tự phân chia công việc xong xuôi.
Liễu Vân Sương đang tính lên tiếng, thì vừa ngẩng đầu đã thấy bóng Hứa Tri Vi đang đi vào sân. Lông mày cô không kìm được mà nhíu chặt. Cô ta lại đến làm gì nữa đây? Thật phiền!
"MỢ, mọi người đang làm gì đấy ạ?"
"Trồng rau. Có việc gì sao?"
Giọng nói của Liễu Vân Sương rất đỗi bình thản, nhưng sắc lạnh. Tuy không đuổi thẳng mặt, nhưng cũng chẳng có gì thân thiện.
"Cháu đến... là muốn nói cho mợ biết, chuyện giữa mẹ cháu và cậu hai, thật sự không như mợ nghĩ. Mợ đã hiểu lầm rồi."
Ồ, tới tận cửa để giải thích đây mà. Còn ra vẻ "trong sáng".
"Tri Vi, cháu không cần phải nói với tôi những lời này."
Đối phương nghe vậy thì bắt đầu sốt ruột, môi mím lại, giọng gấp gáp:
"Mợ, đây là sự thật. Cho dù mợ có tin hay không, thì đây vẫn là sự thật."
Liễu Vân Sương bật cười, nụ cười nhạt nhẽo như nước ao thu. Đứa nhóc này, dù có hệ thống gì sau lưng thì cũng vẫn chỉ là một đứa con gái mười tuổi, non nớt lắm.
"Nếu là sự thật, thì càng không cần phải giải thích."
"Vâng, cháu đến đây... ngoài chuyện đó, cũng là để nói thêm rằng, mẹ cháu sắp đi xem mắt rồi. Có thể thời gian tới, chúng cháu sẽ rời khỏi đây. Cháu rất biết ơn mợ, ngày trước mợ từng nuôi nấng cháu. Dù cậu hai đối xử không tốt, nhưng mợ... cũng đừng buồn nữa."
Ồ, hay thật! Bây giờ còn dám đứng đây mà rót mật vào tai cô? Định tẩy trắng cho mình trước khi “bay cao bay xa” à?
"Tri Vi, cháu nghĩ sai rồi. Giữa tôi và cậu hai của cháu, bất kể có chuyện gì đi nữa, cũng đều là chuyện đã qua rồi. Đã qua thì nên quên đi. Gia đình tôi hiện giờ sống rất tốt. Sau này... đừng nhắc đến người nhà họ Hứa trước mặt tôi nữa."
Hứa Tri Vi hơi khựng lại, mặt xám xịt, rõ ràng là không vui.
Trong đầu cô ta, giọng nói máy móc vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hệ thống, tôi cũng là người nhà họ Hứa mà... bà ta không muốn nhìn mặt tôi luôn sao?"
"Ký chủ, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng đến tìm Liễu Vân Sương nữa. Cô ta vốn không muốn dây dưa gì với cô. Lần trước còn cố tình sỉ nhục cô trước mặt bao người, cô không nhận ra sao?"
"Nhưng tôi không cam lòng. Tôi không muốn người ta nghĩ sai về mình như vậy. Những ngày qua chẳng ai chơi với tôi cả…"
Mộng Vân Thường
"Haaiz… ký chủ, cô vẫn còn quá ngây thơ. Cho dù cô ta hiểu, cô nghĩ cô ta sẽ ra ngoài mà bênh vực cô sao? Đừng mơ mộng nữa. Cô là nữ chính mà tôi chọn. Tương lai của cô không nên bị trói buộc ở nơi tồi tàn này. Vì mấy chuyện lặt vặt mà u sầu, có đáng không?"
Thì ra, cái “hệ thống” trong đầu Hứa Tri Vi, chẳng khác nào một quân sư quạt mo. Cô ta là người được chọn, là "nữ chính", nên có lẽ... ngay từ đầu, mọi thứ đúng là không như người ta tưởng.
Tuy Hứa Tri Vi chỉ mới mười tuổi, tâm trí vẫn còn non nớt, nhưng có cái "hệ thống" như quân sư quạt mo bên cạnh thì không thể xem thường. Nó thông minh, tinh quái, hơn nữa lại biết lần trước Liễu Vân Sương cố ý giăng bẫy – chuyện này mà để lâu, sớm muộn gì Hứa Tri Vi cũng bị dắt mũi, tẩy não đến không còn phân biệt phải trái.
Nếu có thể dẹp được cái hệ thống ấy thì tốt biết bao. Nhưng đây là thứ không thể nhìn, không thể sờ, lại còn dính dáng đến mê tín – trong thời đại này, nói ra chắc chắn bị cho là đầu óc có vấn đề. Cô phải làm gì đây?
Liễu Vân Sương nhìn Hứa Tri Vi, giọng bình thản mà dứt khoát:
"Hứa Tri Vi, cháu về đi. Lát nữa mà người nhà không thấy cháu, họ sẽ lo lắng đấy."
Lúc này, để cô ta rời đi là lựa chọn khôn ngoan nhất. Cô cần thêm thời gian để suy nghĩ kỹ càng hơn.
Không ngờ, Hứa Tri Vi lại lật ra một con bài mới:
"Mợ, ngày mai và ngày kia mẹ cháu phải đi xem mắt. Nếu mợ không bận gì, có thể đến cùng mẹ cháu một chuyến không? Mợ giúp mẹ cháu nhìn người một chút."
Nghe như là lời mời chân thành, nhưng thực chất lại chẳng khác gì một chiêu đánh bóng bản thân. Dùng chuyện gia đình để kéo người ta về phe mình. Nhưng ai thèm quan tâm?
Liễu Vân Sương cười nhạt, ánh mắt như chẳng buồn động đậy:
"Tôi không đi đâu. Ánh mắt chọn người của tôi vốn không tốt."
Nói rồi, cô tự bật cười, chua chát và cay nghiệt – một tiếng cười đủ để rạch đôi lớp vỏ bọc đạo đức giả của ai đó.
"Ký chủ, cô ta đang nói cậu hai của cô không ra gì đấy. Cô đừng để bị lừa!" – hệ thống bên tai Hứa Tri Vi nhanh nhảu nhắc nhở.
Lúc này Hứa Tri Vi mới giật mình. Vẻ mặt cô ta hơi trầm xuống, nhưng rồi lại khôi phục nét điềm đạm. Không tức giận, không phản bác, chỉ mỉm cười lịch sự:
"Mợ, cháu mời mợ thật lòng đấy, mợ nhất định phải đến nhé!"
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một giọng trẻ con đầy bất mãn:
"Sao chị lại như vậy? Chúng tôi đâu còn quan hệ gì với bên đó nữa. Chị cứ nhất định phải kéo mẹ tôi đi làm gì? Chị có ý gì?"
Là Hứa Tri Lễ – như một chú sư tử con đang xù lông, cậu trừng mắt nhìn Hứa Tri Vi.
Hứa Tri Vi ngẩn người, khó tin nhìn cậu nhóc:
"Em hai, em đang nói chuyện với chị à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương