"Không ạ… chúng con chỉ đứng trong nhà nhìn ra. Hình như là đàn ông, nhưng mà con chưa gặp bao giờ. Trước khi mẹ về thì chú ấy đi rồi, con thấy hình như là đi lên núi."
Nghe đến đây, tim cô khẽ nhói lên. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
"Ừ, mẹ biết rồi. Mấy đứa làm tốt lắm. Sau này gặp chuyện như vậy, tuyệt đối không được ra ngoài, an toàn là quan trọng nhất, nhớ chưa?"
Liễu Vân Sương thầm nghĩ. Người lạ kia là ai? Ngoài nhà họ Hứa, cô không hề gây thù chuốc oán với ai khác. Vùng này lại thưa người, gần như không có hàng xóm nào cạnh nhà họ. Nếu người đó không đi nhầm thì chỉ có thể là nhằm vào cô.
Càng nghĩ càng không ra, cô đành dặn lòng mấy ngày tới phải cẩn thận hơn.
"Thôi, dẹp đã. Dọn dẹp xong rồi ăn cơm thôi!" – cô dặn.
Hôm nay vẫn là cháo trắng, nhưng có thêm hai món mặn: cà chua xào trứng và dưa chuột trộn. Những món đơn giản nhưng rất đưa cơm, lại mát mẻ dễ ăn.
Ba đứa nhỏ ăn ngon lành, vừa ăn vừa xuýt xoa khen "ngon quá", mỗi đứa đều tự tay vét sạch chén của mình. Có thể nói, hôm nay là lần đầu tiên chúng được ăn một bữa ngon như vậy.
Sau bữa cơm, việc nhà vẫn chưa xong. Liễu Vân Sương tranh thủ thu dọn hết số củ cải còn lại, rồi gói vài phần khoai lang khô và rau tươi đem theo. Rau này là cô trồng sau nhà, tuy chưa lớn hẳn nhưng rất tươi non, mềm mại như lá mạ đầu mùa.
Người khác chắc còn tiếc chưa muốn hái, nhưng cô không để tâm đến chuyện ấy. Cô nghĩ: có rau ăn là tốt rồi, đợi lớn nữa lại gặp sâu, hỏng hết thì phí công.
Cô rảo bước sang nhà bà Ba – nhà bên cạnh...
Ở sân sau, bà Ba đang ngồi bên cửa sổ, tay thoăn thoắt cắt đậu cô ve thành từng sợi nhỏ để phơi khô. Đây là cách để giữ rau cho mùa đông, rất tiện.
"Vân Sương đến rồi đấy à, ngồi xuống đi cháu." – bà Ba mỉm cười gọi cô.
"Dạ, bác Ba, cháu mang ít khoai lang khô cho bác, loại này cháu để nửa khô nửa ướt, ăn liền được đấy ạ. Còn có ít rau nữa, cháu mới hái, non lắm." – cô lễ phép đưa túi sang.
"Ôi chao, con bé này, mang gì đến thế? Nhà bác có thiếu gì đâu, mang về cho mấy đứa nhỏ mà ăn." – bà Ba trách yêu, giọng đầy thương mến.
"Ở nhà cháu còn nhiều mà bác. Hai bác giúp cháu không ít chuyện, cháu mang sang biếu bác là chuyện nên làm." – cô đáp chân thành.
"Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, còn khách sáo làm gì con bé." – bà Ba cười, nhưng trong mắt đã lấp lánh xúc động.
Liễu Vân Sương thật lòng biết ơn. Họ không phải ruột rà, không bà con thân thích, nhưng luôn sẵn lòng dang tay giúp đỡ. Trong thời buổi này, có được một tấm lòng như vậy thật không dễ.
"Bác Ba, hôm nay cháu sang còn muốn nói với bác một chuyện. Tri Tình bảo là ban ngày có người lạ cứ đứng ngoài cửa nhà cháu nhìn vào. Cháu không rõ người đó làm gì."
Nghe xong, bà Ba lập tức hạ kéo, ánh mắt sắc lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sợ là kẻ trộm đấy, nhà mình thì toàn người già trẻ nhỏ, càng phải cẩn thận hơn!"
"Ai nói không phải chứ… cháu cũng nghĩ nên để mọi người xung quanh biết mà đề phòng. Cẩn tắc vô ưu…" – cô gật đầu, lòng vẫn còn bồn chồn.
Nếu là người nhà họ Hứa, thì Tri Tình không thể không nhận ra. Mà những kẻ gian bây giờ cũng nhiều mánh khóe, không thể lơ là.
"À đúng rồi, Vân Sương, tiện thể ra vườn giúp bác nhổ ít tỏi mới đi." – bà Ba đột ngột đổi đề tài.
"Thôi bác, bác vất vả trồng được, cháu sao dám lấy."
"Không sao đâu con. Hai bác ăn không bao nhiêu, năm nào cũng dư lại cả vạt. Đây là tỏi mới, vị thơm ngon lắm, cháu không ăn hết thì mang về trồng tiếp cũng được."
Vừa nói, bà vừa dắt cô ra sân trước. Ở đó là hai luống đất nhỏ, một bên trồng tỏi và hành tây, bên kia còn vài bụi gừng thấp lè tè.
Liễu Vân Sương nhìn một lượt rồi không khách sáo nữa. Cô xắn tay áo, cúi người bắt đầu giúp bà thu hoạch hết cả hai luống, lòng thầm nghĩ: kiếp này, những người tốt với mình, nhất định phải quý trọng từng chút một.
Bà Ba hào phóng cho cô hơn ba mươi củ tỏi — từng củ đều còn tươi mới, nhìn thôi đã thấy đủ để dùng trong một khoảng thời gian dài.
Về đến nhà, Hứa Tri Ý vẫn còn say ngủ, hai đứa lớn thì đang ngồi bên hiên, chăm chú đan đáy giỏ. Trong sân, hai luống hành đang lên xanh mướt. Còn bảy cái giỏ đã đan xong, sạch sẽ, chắc chắn, sẵn sàng cho đợt trồng mới.
"Tri Tình, Tri Lễ, chúng ta ra cửa lấy ít đất về đây. Mẹ muốn trồng thêm ít hành, với cả số tỏi bà Ba vừa cho, chúng ta cũng trồng một ít."
Nghe mẹ nói, hai đứa trẻ liền đứng bật dậy, chạy tới bên cô. Mắt nhìn đống tỏi trong tay mẹ mà sáng rỡ như ánh mặt trời ban sớm.
"Đây là tỏi mới, vừa thu hoạch năm nay, thơm quá mẹ ơi! Mẹ ơi, mẹ có thể muối cho chúng con một hũ tỏi chua ngọt không?"
Hằng năm, bà cụ Hứa đều làm một ít tỏi chua ngọt, dù hơi tốn đường với giấm, nhưng Hứa Tri Vi thì mê lắm. Mà mấy đứa trẻ trong nhà, đứa nào lại chẳng thèm thuồng cái món ấy.
"Được, nhưng số tỏi này không nhiều đâu. Chúng ta phải trồng thêm mới có đủ. Giữ lại một ít để Tết làm bánh chẻo, còn lại thì muối một hũ nhỏ thôi. Nếu các con thích ăn, sang năm mẹ sẽ trồng nhiều hơn."
"Mẹ thật là tốt nhất trên đời!" — Hứa Tri Lễ reo lên, mặt mày hớn hở như nhặt được vàng. Dù mẹ vừa nói là không có nhiều, nhưng cậu nhóc chỉ mới ngỏ ý, mẹ đã đồng ý ngay tắp lự.
"Chỉ cần các con ngoan, hiểu chuyện, thì chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ nhất định sẽ không từ chối."
Mộng Vân Thường
"Vâng! Vậy sang năm mẹ con mình cùng nhau trồng tỏi nhé!"
"Ừ, hứa rồi đấy."
Liễu Vân Sương trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Hai đứa con giờ đã biết nghĩ, cái gì cũng thăm dò ý mẹ, không còn vòi vĩnh hay mè nheo như trước nữa. Được như vậy, không chiều chúng thì chiều ai?
Nghe đến đây, tim cô khẽ nhói lên. Trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
"Ừ, mẹ biết rồi. Mấy đứa làm tốt lắm. Sau này gặp chuyện như vậy, tuyệt đối không được ra ngoài, an toàn là quan trọng nhất, nhớ chưa?"
Liễu Vân Sương thầm nghĩ. Người lạ kia là ai? Ngoài nhà họ Hứa, cô không hề gây thù chuốc oán với ai khác. Vùng này lại thưa người, gần như không có hàng xóm nào cạnh nhà họ. Nếu người đó không đi nhầm thì chỉ có thể là nhằm vào cô.
Càng nghĩ càng không ra, cô đành dặn lòng mấy ngày tới phải cẩn thận hơn.
"Thôi, dẹp đã. Dọn dẹp xong rồi ăn cơm thôi!" – cô dặn.
Hôm nay vẫn là cháo trắng, nhưng có thêm hai món mặn: cà chua xào trứng và dưa chuột trộn. Những món đơn giản nhưng rất đưa cơm, lại mát mẻ dễ ăn.
Ba đứa nhỏ ăn ngon lành, vừa ăn vừa xuýt xoa khen "ngon quá", mỗi đứa đều tự tay vét sạch chén của mình. Có thể nói, hôm nay là lần đầu tiên chúng được ăn một bữa ngon như vậy.
Sau bữa cơm, việc nhà vẫn chưa xong. Liễu Vân Sương tranh thủ thu dọn hết số củ cải còn lại, rồi gói vài phần khoai lang khô và rau tươi đem theo. Rau này là cô trồng sau nhà, tuy chưa lớn hẳn nhưng rất tươi non, mềm mại như lá mạ đầu mùa.
Người khác chắc còn tiếc chưa muốn hái, nhưng cô không để tâm đến chuyện ấy. Cô nghĩ: có rau ăn là tốt rồi, đợi lớn nữa lại gặp sâu, hỏng hết thì phí công.
Cô rảo bước sang nhà bà Ba – nhà bên cạnh...
Ở sân sau, bà Ba đang ngồi bên cửa sổ, tay thoăn thoắt cắt đậu cô ve thành từng sợi nhỏ để phơi khô. Đây là cách để giữ rau cho mùa đông, rất tiện.
"Vân Sương đến rồi đấy à, ngồi xuống đi cháu." – bà Ba mỉm cười gọi cô.
"Dạ, bác Ba, cháu mang ít khoai lang khô cho bác, loại này cháu để nửa khô nửa ướt, ăn liền được đấy ạ. Còn có ít rau nữa, cháu mới hái, non lắm." – cô lễ phép đưa túi sang.
"Ôi chao, con bé này, mang gì đến thế? Nhà bác có thiếu gì đâu, mang về cho mấy đứa nhỏ mà ăn." – bà Ba trách yêu, giọng đầy thương mến.
"Ở nhà cháu còn nhiều mà bác. Hai bác giúp cháu không ít chuyện, cháu mang sang biếu bác là chuyện nên làm." – cô đáp chân thành.
"Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, còn khách sáo làm gì con bé." – bà Ba cười, nhưng trong mắt đã lấp lánh xúc động.
Liễu Vân Sương thật lòng biết ơn. Họ không phải ruột rà, không bà con thân thích, nhưng luôn sẵn lòng dang tay giúp đỡ. Trong thời buổi này, có được một tấm lòng như vậy thật không dễ.
"Bác Ba, hôm nay cháu sang còn muốn nói với bác một chuyện. Tri Tình bảo là ban ngày có người lạ cứ đứng ngoài cửa nhà cháu nhìn vào. Cháu không rõ người đó làm gì."
Nghe xong, bà Ba lập tức hạ kéo, ánh mắt sắc lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sợ là kẻ trộm đấy, nhà mình thì toàn người già trẻ nhỏ, càng phải cẩn thận hơn!"
"Ai nói không phải chứ… cháu cũng nghĩ nên để mọi người xung quanh biết mà đề phòng. Cẩn tắc vô ưu…" – cô gật đầu, lòng vẫn còn bồn chồn.
Nếu là người nhà họ Hứa, thì Tri Tình không thể không nhận ra. Mà những kẻ gian bây giờ cũng nhiều mánh khóe, không thể lơ là.
"À đúng rồi, Vân Sương, tiện thể ra vườn giúp bác nhổ ít tỏi mới đi." – bà Ba đột ngột đổi đề tài.
"Thôi bác, bác vất vả trồng được, cháu sao dám lấy."
"Không sao đâu con. Hai bác ăn không bao nhiêu, năm nào cũng dư lại cả vạt. Đây là tỏi mới, vị thơm ngon lắm, cháu không ăn hết thì mang về trồng tiếp cũng được."
Vừa nói, bà vừa dắt cô ra sân trước. Ở đó là hai luống đất nhỏ, một bên trồng tỏi và hành tây, bên kia còn vài bụi gừng thấp lè tè.
Liễu Vân Sương nhìn một lượt rồi không khách sáo nữa. Cô xắn tay áo, cúi người bắt đầu giúp bà thu hoạch hết cả hai luống, lòng thầm nghĩ: kiếp này, những người tốt với mình, nhất định phải quý trọng từng chút một.
Bà Ba hào phóng cho cô hơn ba mươi củ tỏi — từng củ đều còn tươi mới, nhìn thôi đã thấy đủ để dùng trong một khoảng thời gian dài.
Về đến nhà, Hứa Tri Ý vẫn còn say ngủ, hai đứa lớn thì đang ngồi bên hiên, chăm chú đan đáy giỏ. Trong sân, hai luống hành đang lên xanh mướt. Còn bảy cái giỏ đã đan xong, sạch sẽ, chắc chắn, sẵn sàng cho đợt trồng mới.
"Tri Tình, Tri Lễ, chúng ta ra cửa lấy ít đất về đây. Mẹ muốn trồng thêm ít hành, với cả số tỏi bà Ba vừa cho, chúng ta cũng trồng một ít."
Nghe mẹ nói, hai đứa trẻ liền đứng bật dậy, chạy tới bên cô. Mắt nhìn đống tỏi trong tay mẹ mà sáng rỡ như ánh mặt trời ban sớm.
"Đây là tỏi mới, vừa thu hoạch năm nay, thơm quá mẹ ơi! Mẹ ơi, mẹ có thể muối cho chúng con một hũ tỏi chua ngọt không?"
Hằng năm, bà cụ Hứa đều làm một ít tỏi chua ngọt, dù hơi tốn đường với giấm, nhưng Hứa Tri Vi thì mê lắm. Mà mấy đứa trẻ trong nhà, đứa nào lại chẳng thèm thuồng cái món ấy.
"Được, nhưng số tỏi này không nhiều đâu. Chúng ta phải trồng thêm mới có đủ. Giữ lại một ít để Tết làm bánh chẻo, còn lại thì muối một hũ nhỏ thôi. Nếu các con thích ăn, sang năm mẹ sẽ trồng nhiều hơn."
"Mẹ thật là tốt nhất trên đời!" — Hứa Tri Lễ reo lên, mặt mày hớn hở như nhặt được vàng. Dù mẹ vừa nói là không có nhiều, nhưng cậu nhóc chỉ mới ngỏ ý, mẹ đã đồng ý ngay tắp lự.
"Chỉ cần các con ngoan, hiểu chuyện, thì chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ nhất định sẽ không từ chối."
Mộng Vân Thường
"Vâng! Vậy sang năm mẹ con mình cùng nhau trồng tỏi nhé!"
"Ừ, hứa rồi đấy."
Liễu Vân Sương trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Hai đứa con giờ đã biết nghĩ, cái gì cũng thăm dò ý mẹ, không còn vòi vĩnh hay mè nheo như trước nữa. Được như vậy, không chiều chúng thì chiều ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương