Cô chọn lấy mười cân đậu đũa, năm cân dưa chuột, năm cân cà chua. Thêm vào đó, cô mua ba mươi quả trứng gà — giá năm xu một quả, là trứng nhà người trong đội sản xuất, rất đáng tin. Cô tiện tay lấy luôn cái giỏ tre, dặn bà bác bán trứng gà: "Lát bác ghé ngang qua nhà cháu lấy giỏ nhé."
Nhà cũng gần chợ, nên cô không nán lại lâu. Cũng vì... nếu không thân quen, cô đã đi dạo thêm rồi. Nhưng gặp người quen thì ngại, chẳng mấy ai thích bị dòm ngó chuyện mua bán.
Bà bác bán trứng gà thì còn muốn ghé cửa hàng tạp hóa, mà lại không cùng đường với cô, thế là chia tay tại đây.
Cô quay lại chỗ ông lão, thì ông đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cô chất đồ lên xe, đặt thêm cái gùi lớn lên trên rồi cùng ông đến cửa hàng tạp hóa. Ở đó, cô mua một cái vại sành lớn và một cái phích nước nóng — loại này trong nhà lúc nào cũng cần dùng đến.
Chuyến đi chợ hôm nay quả thật là thu hoạch lớn. Không bàn đến chất lượng, chỉ riêng số lượng thôi cũng đủ khiến người khác trầm trồ.
Trên đường về gần đến nhà, ông lão đột nhiên quay sang hỏi:
"Cháu gái, cháu là con bé nhà Lão Liễu đấy à?"
"Vâng ạ, bác biết nhà cháu ạ?"
"Ừ, bố cháu là một trong số ít người biết chữ ở vùng này đấy. Trước bác còn ghé xin nước uống ở nhà cháu nữa cơ."
Mộng Vân Thường
Cô tin lời ông nói. Nhà cô ở ngay bên đường cái, người đi qua thấy khát ghé vào xin bát nước là chuyện thường. Mà bố cô... đúng là người có học.
Bố cô, Lão Liễu — người xưa nói “hổ sinh hổ, phụ sinh hùng”, vậy mà lại phải chôn giấu tài năng, sống co cụm trong cái vùng quê nghèo xác xơ này. Nếu sinh vào thời khác, có khi đã thành quan lớn, vinh hiển cả họ. Đằng này, hết thời, hết cơ, đến con cũng bị liên lụy.
"Vậy thì đúng rồi. Biết đâu bố cháu còn nhớ bác ấy chứ! Haiz..."
Chuyện nhà Lão Liễu, trong cái làng này, ai mà chẳng tỏ tường. Ông lão cũng không nói thêm nữa. Có những nỗi đau người ta không tiện khơi lại.
Vừa hay, về đến cửa nhà. Từ trong sân, Hứa Tri Tình đã chạy ra mở cửa.
"Mẹ, mẹ về rồi ạ?"
"Ừ. Bác ơi, phiền bác chuyển giúp cháu mấy thứ này vào sân với."
"Được rồi, không thành vấn đề."
Mọi thứ được đặt dưới cửa sổ. Hứa Tri Tình bưng hai bát nước ra, lễ phép đưa ông lão:
"Ông ơi, ông uống nước ạ."
"Ây da, cảm ơn cháu gái, ngoan lắm!"
Ông nhìn con bé, quay sang khen ngợi: "Cháu gái à, con bé này giỏi lắm, thật tháo vát!"
Liễu Vân Sương mỉm cười, không giấu được vẻ tự hào. Hứa Tri Tình là niềm kiêu hãnh của cô — cũng là vết thương lớn nhất trong đời cô. Kiếp trước, chính tay cô đã đẩy con bé vào con đường đen tối. Kiếp này, cô nhất định phải để con gái được sống đúng như ánh sáng của nó.
Ông lão không nán lại lâu, còn phải về lo việc nhà. Dân làm nông là thế, việc thì chẳng bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường, ông có nói sẽ trồng thêm cải các loại. Nhưng Liễu Vân Sương cũng chẳng hứa hẹn gì. Giờ mà nói trước thì lỡ sau này lũ lụt, mất mùa, lại sinh chuyện phiền. Đến khi cần thì ra chợ mua, tiện đâu tính đó.
Ba đứa nhỏ trong nhà cứ quay quanh đống đồ mới mua, mắt sáng như sao, miệng không ngớt xuýt xoa. Đại Tráng cũng xúm vào, không kém gì bọn trẻ.
"Mẹ ơi, mấy thứ này là của nhà mình thật à?"
"Chứ chẳng lẽ người ta chở tới đây cho vui chắc?" Liễu Vân Sương buồn cười nhìn con, trước kia bà cụ Hứa còn làm chủ, trong nhà chưa từng một lần nào mua đồ nhiều như thế này.
"Mẹ, mẹ, nhà mình phát tài rồi ạ?" — Hứa Tri Lễ ngẩng mặt hỏi, giọng ngây thơ mà rộn ràng.
"Haha, phát tài gì chứ. Số tiền mười đồng mẹ lấy từ chỗ bà nội con giờ tiêu sạch rồi."
Chuyện này không thể nói thật, nếu không sau này khó mà giải thích. Cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho những lời quanh co hợp lý.
"Biết thế lúc ấy để bà nội đánh con thêm trận nữa, con xin thêm được ít tiền thì giờ tốt rồi."
Ơ… cái thằng nhóc này!
"Con nói bậy gì thế? Lại còn định làm giàu bằng cách ấy à? Sau này cả nhà mình sẽ cùng nhau cố gắng, rồi ngày tháng tươi đẹp cũng sẽ tới thôi."
"Mẹ, con biết mẹ thương con. Con nhất định sẽ ngoan. Hôm nay con còn đan đáy giỏ với chị đấy."
"Giỏi lắm!" — Liễu Vân Sương không tiếc lời khen, cả lũ nhỏ đều vui như Tết.
Thật ra, kiếp trước của Liễu Vân Sương chưa từng có những cảnh tượng như hôm nay.
Thời đại ấy, con người sống dè dặt, lời yêu thương cũng trở nên xa xỉ. Những câu như "Mẹ yêu con", "Con giỏi lắm", hay "Bảo bối" – hiếm lắm mới được nghe. Tình cảm thường được giấu kín trong hành động, chẳng mấy ai dễ dàng nói ra miệng.
Nhưng sống lại một đời, cô đã không còn để tâm đến những khuôn phép hay e dè ấy nữa. Thứ cô quan tâm lúc này là làm sao để cuộc sống của cả nhà khá hơn, ấm áp hơn từng chút một.
"Nhiều đồ thế này là đủ rồi, những thứ cần thiết trong nhà cũng mua hết cả rồi, không cần mua thêm nữa đâu." – cô dặn lại mấy đứa nhỏ.
"Đúng vậy, chúng ta dọn mấy bó rau này đi, muối dưa cải chua trước đã. Còn mấy củ cải kia, làm thêm ít dưa muối nữa." – cô nói tiếp, vừa tay xắn áo chuẩn bị rửa rau.
"Dưa muối là gì ạ?" – Hứa Tri Tình tròn mắt hỏi, giọng tò mò không giấu được.
"À, là món dưa muối ngon lành mà con hay ăn đấy." – cô bật cười, cũng không biết phải giải thích sao cho dễ hiểu, thôi thì cứ để khẩu vị trả lời thay.
May mà mấy đứa nhỏ cũng không hỏi thêm, chỉ hăng hái giúp cô lấy bắp cải ra phơi cho ráo nước. Củ cải thì được rửa sạch, phần rễ cứng cáp bên dưới bị cô gọt hết, để lại phần củ trắng nõn mịn màng, sẵn sàng cho vào chum.
Đang lúi húi làm việc, Hứa Tri Tình bỗng nhớ ra chuyện, vội vã nói:
"Mẹ, hôm nay không ai đến nhà mình, nhưng có một người cứ đứng ngoài cửa nhìn vào mãi. Mẹ chưa về, nên chúng con không dám ra ngoài."
Liễu Vân Sương nghe xong thì giật thót mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô vội hỏi:
"Nhìn rõ người đó là ai không?"
Nhà cũng gần chợ, nên cô không nán lại lâu. Cũng vì... nếu không thân quen, cô đã đi dạo thêm rồi. Nhưng gặp người quen thì ngại, chẳng mấy ai thích bị dòm ngó chuyện mua bán.
Bà bác bán trứng gà thì còn muốn ghé cửa hàng tạp hóa, mà lại không cùng đường với cô, thế là chia tay tại đây.
Cô quay lại chỗ ông lão, thì ông đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cô chất đồ lên xe, đặt thêm cái gùi lớn lên trên rồi cùng ông đến cửa hàng tạp hóa. Ở đó, cô mua một cái vại sành lớn và một cái phích nước nóng — loại này trong nhà lúc nào cũng cần dùng đến.
Chuyến đi chợ hôm nay quả thật là thu hoạch lớn. Không bàn đến chất lượng, chỉ riêng số lượng thôi cũng đủ khiến người khác trầm trồ.
Trên đường về gần đến nhà, ông lão đột nhiên quay sang hỏi:
"Cháu gái, cháu là con bé nhà Lão Liễu đấy à?"
"Vâng ạ, bác biết nhà cháu ạ?"
"Ừ, bố cháu là một trong số ít người biết chữ ở vùng này đấy. Trước bác còn ghé xin nước uống ở nhà cháu nữa cơ."
Mộng Vân Thường
Cô tin lời ông nói. Nhà cô ở ngay bên đường cái, người đi qua thấy khát ghé vào xin bát nước là chuyện thường. Mà bố cô... đúng là người có học.
Bố cô, Lão Liễu — người xưa nói “hổ sinh hổ, phụ sinh hùng”, vậy mà lại phải chôn giấu tài năng, sống co cụm trong cái vùng quê nghèo xác xơ này. Nếu sinh vào thời khác, có khi đã thành quan lớn, vinh hiển cả họ. Đằng này, hết thời, hết cơ, đến con cũng bị liên lụy.
"Vậy thì đúng rồi. Biết đâu bố cháu còn nhớ bác ấy chứ! Haiz..."
Chuyện nhà Lão Liễu, trong cái làng này, ai mà chẳng tỏ tường. Ông lão cũng không nói thêm nữa. Có những nỗi đau người ta không tiện khơi lại.
Vừa hay, về đến cửa nhà. Từ trong sân, Hứa Tri Tình đã chạy ra mở cửa.
"Mẹ, mẹ về rồi ạ?"
"Ừ. Bác ơi, phiền bác chuyển giúp cháu mấy thứ này vào sân với."
"Được rồi, không thành vấn đề."
Mọi thứ được đặt dưới cửa sổ. Hứa Tri Tình bưng hai bát nước ra, lễ phép đưa ông lão:
"Ông ơi, ông uống nước ạ."
"Ây da, cảm ơn cháu gái, ngoan lắm!"
Ông nhìn con bé, quay sang khen ngợi: "Cháu gái à, con bé này giỏi lắm, thật tháo vát!"
Liễu Vân Sương mỉm cười, không giấu được vẻ tự hào. Hứa Tri Tình là niềm kiêu hãnh của cô — cũng là vết thương lớn nhất trong đời cô. Kiếp trước, chính tay cô đã đẩy con bé vào con đường đen tối. Kiếp này, cô nhất định phải để con gái được sống đúng như ánh sáng của nó.
Ông lão không nán lại lâu, còn phải về lo việc nhà. Dân làm nông là thế, việc thì chẳng bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường, ông có nói sẽ trồng thêm cải các loại. Nhưng Liễu Vân Sương cũng chẳng hứa hẹn gì. Giờ mà nói trước thì lỡ sau này lũ lụt, mất mùa, lại sinh chuyện phiền. Đến khi cần thì ra chợ mua, tiện đâu tính đó.
Ba đứa nhỏ trong nhà cứ quay quanh đống đồ mới mua, mắt sáng như sao, miệng không ngớt xuýt xoa. Đại Tráng cũng xúm vào, không kém gì bọn trẻ.
"Mẹ ơi, mấy thứ này là của nhà mình thật à?"
"Chứ chẳng lẽ người ta chở tới đây cho vui chắc?" Liễu Vân Sương buồn cười nhìn con, trước kia bà cụ Hứa còn làm chủ, trong nhà chưa từng một lần nào mua đồ nhiều như thế này.
"Mẹ, mẹ, nhà mình phát tài rồi ạ?" — Hứa Tri Lễ ngẩng mặt hỏi, giọng ngây thơ mà rộn ràng.
"Haha, phát tài gì chứ. Số tiền mười đồng mẹ lấy từ chỗ bà nội con giờ tiêu sạch rồi."
Chuyện này không thể nói thật, nếu không sau này khó mà giải thích. Cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho những lời quanh co hợp lý.
"Biết thế lúc ấy để bà nội đánh con thêm trận nữa, con xin thêm được ít tiền thì giờ tốt rồi."
Ơ… cái thằng nhóc này!
"Con nói bậy gì thế? Lại còn định làm giàu bằng cách ấy à? Sau này cả nhà mình sẽ cùng nhau cố gắng, rồi ngày tháng tươi đẹp cũng sẽ tới thôi."
"Mẹ, con biết mẹ thương con. Con nhất định sẽ ngoan. Hôm nay con còn đan đáy giỏ với chị đấy."
"Giỏi lắm!" — Liễu Vân Sương không tiếc lời khen, cả lũ nhỏ đều vui như Tết.
Thật ra, kiếp trước của Liễu Vân Sương chưa từng có những cảnh tượng như hôm nay.
Thời đại ấy, con người sống dè dặt, lời yêu thương cũng trở nên xa xỉ. Những câu như "Mẹ yêu con", "Con giỏi lắm", hay "Bảo bối" – hiếm lắm mới được nghe. Tình cảm thường được giấu kín trong hành động, chẳng mấy ai dễ dàng nói ra miệng.
Nhưng sống lại một đời, cô đã không còn để tâm đến những khuôn phép hay e dè ấy nữa. Thứ cô quan tâm lúc này là làm sao để cuộc sống của cả nhà khá hơn, ấm áp hơn từng chút một.
"Nhiều đồ thế này là đủ rồi, những thứ cần thiết trong nhà cũng mua hết cả rồi, không cần mua thêm nữa đâu." – cô dặn lại mấy đứa nhỏ.
"Đúng vậy, chúng ta dọn mấy bó rau này đi, muối dưa cải chua trước đã. Còn mấy củ cải kia, làm thêm ít dưa muối nữa." – cô nói tiếp, vừa tay xắn áo chuẩn bị rửa rau.
"Dưa muối là gì ạ?" – Hứa Tri Tình tròn mắt hỏi, giọng tò mò không giấu được.
"À, là món dưa muối ngon lành mà con hay ăn đấy." – cô bật cười, cũng không biết phải giải thích sao cho dễ hiểu, thôi thì cứ để khẩu vị trả lời thay.
May mà mấy đứa nhỏ cũng không hỏi thêm, chỉ hăng hái giúp cô lấy bắp cải ra phơi cho ráo nước. Củ cải thì được rửa sạch, phần rễ cứng cáp bên dưới bị cô gọt hết, để lại phần củ trắng nõn mịn màng, sẵn sàng cho vào chum.
Đang lúi húi làm việc, Hứa Tri Tình bỗng nhớ ra chuyện, vội vã nói:
"Mẹ, hôm nay không ai đến nhà mình, nhưng có một người cứ đứng ngoài cửa nhìn vào mãi. Mẹ chưa về, nên chúng con không dám ra ngoài."
Liễu Vân Sương nghe xong thì giật thót mình, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô vội hỏi:
"Nhìn rõ người đó là ai không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương