Liễu Vân Sương cũng dặn thêm Hứa Tri Tình liệt kê ra xem trong nhà còn thiếu thứ gì, để mai cô tiện mua luôn một thể. Sau chuyến này, cô không định ra ngoài nữa.
Chuyện thiên tai sắp tới, cô cần ở nhà lo chu toàn mọi thứ.
Dưới ánh sáng nhạt của buổi sớm, trên đường đã rộn ràng người qua kẻ lại, ai nấy đều tay xách nách mang, vội vã chen chúc như sợ chậm chân sẽ lỡ mất món hàng tốt. Liễu Vân Sương cũng vậy, tay xách một chiếc túi lưới đã cũ, bước nhanh về phía Cung Tiêu Xã. Cô tới sớm, may mắn nên quầy thịt vẫn còn nhiều hàng tươi.
Cô nhanh tay mua năm cân mỡ lá – thứ này có thể dùng để thắng lấy mỡ, để dành nấu ăn. Rồi lại chọn một miếng xương sườn to bản, còn dính đầy thịt đỏ au. Những thứ như thế này mỗi ngày đều có giới hạn, ai tới muộn là đành ngậm ngùi về tay không.
Ở trấn, cán bộ công chức thì nhiều, tiền bạc chẳng thiếu, nên những thứ này không bao giờ đủ bán. Liễu Vân Sương trong tay vẫn còn một ít phiếu thịt, nhưng chẳng còn nhiều, cô còn phải để dành tới dịp Tết, khi cần gom góp đủ thứ cho mâm cỗ gia đình. Chi tiêu lúc nào cũng phải chắt chiu, không thể hoang phí một xu.
Mua xong thịt, cô rẽ vào cửa hàng bách hóa. Trên kệ còn bày bốn miếng đế giày, cô lấy hết. Rồi lựa thêm hai miếng vải nhung, định về nhà cắt may thân giày. Năm nay, dù khổ mấy, cô cũng nhất định phải làm cho mỗi người trong nhà một đôi giày mới đón năm.
Chưa xong, cô mua thêm một cái cuốc, năm cái bát sứ nhỏ. Bát trong nhà vốn đã không đủ, đưa cho Đại Tráng một cái thì lại thiếu thêm. Rồi cô mua thêm một con d.a.o gọt vỏ, một cái cán bột. Hai món này thiết thực, vì sắp tới chắc trong nhà sẽ ăn nhiều khoai tây và mì – món ăn dân dã nhưng no bụng. Hai món này mà thiếu đồ làm bếp thì bất tiện đủ đường.
Đi ngang quầy bán văn phòng phẩm, mắt cô dừng lại. Cô mua hai cây bút chì và hai quyển vở ô ly. Cô biết chữ, nhưng bọn trẻ thì chưa được đi học. Sang năm tới, cô định gửi chúng đến trường, giờ tranh thủ dạy trước vài chữ cái, vài con số. Có nền tảng rồi, khi đi học sẽ đỡ vất vả hơn.
Qua quầy gia vị, cô mua một ít bột ngọt, rồi lấy thêm năm cân muối – muối thì dùng quanh năm, càng nhiều càng tốt. Đồ ăn vặt chỉ mua ba cân bánh quy to, loại này trẻ con trong nhà thích lắm. Còn hoa quả đóng hộp thì cô không mua, thấy phí tiền.
Lúc quay ra, dòng người đông hơn hẳn. Cô liền vội vàng bước nhanh đến trạm lương thực, mua thêm mười cân bột mì. Trong nhà vẫn còn ít bột cũ, nên mua vừa đủ, không tham.
Cuối cùng mới là chợ phiên. Cô chọn mua năm cái liềm loại lớn, hai cái nồi nhôm không nắp – ở quê, người ta thường dùng loại này, đục hai lỗ rồi luồn dây thừng vào làm quai xách, đơn giản mà tiện lợi. Nhà có mấy cái chum lớn nhỏ đều phải dùng đến, nhất là sắp tới cô định muối dưa cải chua. Nghĩ thế, cô lại mua thêm ba cái chum, để phòng lúc cần thì khỏi phải chạy mượn hàng xóm. Một cái rổ nữa cũng được thêm vào tay xách, vì nghĩ sau này chắc thường xuyên phải trộn bột làm mì.
Tới hàng rau, cô mua một bó hành lá, hai bó cần tây, nhìn qua giỏ đã chất đầy. Cô còn muốn mua thêm trứng gà và bắp cải, nhưng trong tay đã không còn chỗ.
Đang phân vân, bỗng mắt cô sáng lên khi thấy một xe hàng bắp cải.
"Bác ơi, nhiều bắp cải thế ạ?" – cô bước tới, giọng có chút mong chờ.
"Ừ, cháu gái, đây đều là bắp cải sớm, cuộn chặt lắm. Một xu một cân, lấy đồ đổi cũng được, cháu muốn bao nhiêu?" – ông lão bán hàng đáp, tay vẫn thoăn thoắt sắp xếp đống rau xanh.
Một xu một cân, giá ấy cũng coi như bằng lần trước cô mua.
Mộng Vân Thường
"Bác ơi, số còn lại của bác còn bao nhiêu cân ạ?" – cô hỏi tiếp.
"Số này á, chắc phải được ba trăm cân."
Ba trăm cân… nhiều thật, muối hết chắc cũng không kịp ăn. Nhưng với tính cách của Liễu Vân Sương, đã tính thì làm tới cùng.
"Vâng, vậy cháu lấy hết chỗ này ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì? Cháu lấy hết á?" – ông lão tròn mắt, tưởng tai mình nghe nhầm.
"Vâng ạ, cháu lấy hết. Nhưng mà bác phải chở về giúp cháu, nhiều đồ thế này, cháu không mang nổi một mình đâu."
Nghe vậy, ông lão cười hể hả. Cô gái này nhìn đơn giản mà lại là khách sộp, không ngờ luôn!
"Được, được, không thành vấn đề. Bác có xe bò, chở thẳng về cho cháu luôn. À mà, nhà cháu ở đâu?"
"Đội sản xuất Hồng Tinh ạ." – cô đáp dứt khoát, chẳng chút ngần ngại.
"Trùng hợp quá! Bác về cũng tiện đường. Nhưng mà cháu gái, đợi bác một chút nhé, bác còn mấy củ cải nữa, đợi bác bán nốt rồi chở qua cho cháu được không?"
Liễu Vân Sương nhìn qua, thấy mớ củ cải cũng tươi, có cả củ trắng lẫn củ xanh.
"Chỗ này còn bao nhiêu ạ, giá cả thế nào? Nếu hợp lý thì cháu mua luôn."
"Ôi chao, cũng là một xu một cân thôi, cháu cứ trả sao cũng được."
Không ngờ lại thuận lợi như vậy, thế thì cần gì xe đạp nữa!
"Vậy được, chúng ta cân thử xem, rồi bác chở về giúp cháu nhé."
"Được rồi!" – ông lão gật đầu như giã tỏi, mặt tươi như hoa cải.
Hai người làm nhanh gọn. Bắp cải đủ ba trăm lẻ sáu cân, ông tính tròn ba đồng, không lấy phần lẻ. Củ cải tám mươi bảy cân, tính tám mươi, tròn ba đồng tám hào.
Liễu Vân Sương không trả giá, móc tiền đưa luôn. Ai cũng vất vả kiếm sống, ép nhau làm gì. Nhận được tiền, ông lão càng vui vẻ hơn.
"Cháu gái, cháu để đồ lên xe bò bác, bác chở về cho."
"Vâng ạ, bác cứ thu dọn đi, cháu tranh thủ đi mua thêm ít dưa chuột. Còn phải ghé qua cửa hàng tạp hóa nữa, mua thêm một cái vại. Trước cháu không tính đến việc muối thêm củ cải, giờ nghĩ lại không biết trong nhà còn cái vại nào trống không nữa."
"Thế thì thôi, cháu cứ đi mua rau đi, lát bác đi cùng cháu sang cửa hàng tạp hóa."
"Vâng ạ."
Liễu Vân Sương chuyển bó cần tây và mớ hành lá cho ông lão, rồi nhanh chân sang khu khác trong chợ.
Vẫn là bà bác bán rau hôm trước, cả cái chợ này chỉ có mỗi bà ấy bán đầy đủ các loại rau củ. Mắt cô sáng rực khi thấy đậu đũa, không chần chừ, cô quyết định làm một mẻ dưa muối lớn.
Chuyện thiên tai sắp tới, cô cần ở nhà lo chu toàn mọi thứ.
Dưới ánh sáng nhạt của buổi sớm, trên đường đã rộn ràng người qua kẻ lại, ai nấy đều tay xách nách mang, vội vã chen chúc như sợ chậm chân sẽ lỡ mất món hàng tốt. Liễu Vân Sương cũng vậy, tay xách một chiếc túi lưới đã cũ, bước nhanh về phía Cung Tiêu Xã. Cô tới sớm, may mắn nên quầy thịt vẫn còn nhiều hàng tươi.
Cô nhanh tay mua năm cân mỡ lá – thứ này có thể dùng để thắng lấy mỡ, để dành nấu ăn. Rồi lại chọn một miếng xương sườn to bản, còn dính đầy thịt đỏ au. Những thứ như thế này mỗi ngày đều có giới hạn, ai tới muộn là đành ngậm ngùi về tay không.
Ở trấn, cán bộ công chức thì nhiều, tiền bạc chẳng thiếu, nên những thứ này không bao giờ đủ bán. Liễu Vân Sương trong tay vẫn còn một ít phiếu thịt, nhưng chẳng còn nhiều, cô còn phải để dành tới dịp Tết, khi cần gom góp đủ thứ cho mâm cỗ gia đình. Chi tiêu lúc nào cũng phải chắt chiu, không thể hoang phí một xu.
Mua xong thịt, cô rẽ vào cửa hàng bách hóa. Trên kệ còn bày bốn miếng đế giày, cô lấy hết. Rồi lựa thêm hai miếng vải nhung, định về nhà cắt may thân giày. Năm nay, dù khổ mấy, cô cũng nhất định phải làm cho mỗi người trong nhà một đôi giày mới đón năm.
Chưa xong, cô mua thêm một cái cuốc, năm cái bát sứ nhỏ. Bát trong nhà vốn đã không đủ, đưa cho Đại Tráng một cái thì lại thiếu thêm. Rồi cô mua thêm một con d.a.o gọt vỏ, một cái cán bột. Hai món này thiết thực, vì sắp tới chắc trong nhà sẽ ăn nhiều khoai tây và mì – món ăn dân dã nhưng no bụng. Hai món này mà thiếu đồ làm bếp thì bất tiện đủ đường.
Đi ngang quầy bán văn phòng phẩm, mắt cô dừng lại. Cô mua hai cây bút chì và hai quyển vở ô ly. Cô biết chữ, nhưng bọn trẻ thì chưa được đi học. Sang năm tới, cô định gửi chúng đến trường, giờ tranh thủ dạy trước vài chữ cái, vài con số. Có nền tảng rồi, khi đi học sẽ đỡ vất vả hơn.
Qua quầy gia vị, cô mua một ít bột ngọt, rồi lấy thêm năm cân muối – muối thì dùng quanh năm, càng nhiều càng tốt. Đồ ăn vặt chỉ mua ba cân bánh quy to, loại này trẻ con trong nhà thích lắm. Còn hoa quả đóng hộp thì cô không mua, thấy phí tiền.
Lúc quay ra, dòng người đông hơn hẳn. Cô liền vội vàng bước nhanh đến trạm lương thực, mua thêm mười cân bột mì. Trong nhà vẫn còn ít bột cũ, nên mua vừa đủ, không tham.
Cuối cùng mới là chợ phiên. Cô chọn mua năm cái liềm loại lớn, hai cái nồi nhôm không nắp – ở quê, người ta thường dùng loại này, đục hai lỗ rồi luồn dây thừng vào làm quai xách, đơn giản mà tiện lợi. Nhà có mấy cái chum lớn nhỏ đều phải dùng đến, nhất là sắp tới cô định muối dưa cải chua. Nghĩ thế, cô lại mua thêm ba cái chum, để phòng lúc cần thì khỏi phải chạy mượn hàng xóm. Một cái rổ nữa cũng được thêm vào tay xách, vì nghĩ sau này chắc thường xuyên phải trộn bột làm mì.
Tới hàng rau, cô mua một bó hành lá, hai bó cần tây, nhìn qua giỏ đã chất đầy. Cô còn muốn mua thêm trứng gà và bắp cải, nhưng trong tay đã không còn chỗ.
Đang phân vân, bỗng mắt cô sáng lên khi thấy một xe hàng bắp cải.
"Bác ơi, nhiều bắp cải thế ạ?" – cô bước tới, giọng có chút mong chờ.
"Ừ, cháu gái, đây đều là bắp cải sớm, cuộn chặt lắm. Một xu một cân, lấy đồ đổi cũng được, cháu muốn bao nhiêu?" – ông lão bán hàng đáp, tay vẫn thoăn thoắt sắp xếp đống rau xanh.
Một xu một cân, giá ấy cũng coi như bằng lần trước cô mua.
Mộng Vân Thường
"Bác ơi, số còn lại của bác còn bao nhiêu cân ạ?" – cô hỏi tiếp.
"Số này á, chắc phải được ba trăm cân."
Ba trăm cân… nhiều thật, muối hết chắc cũng không kịp ăn. Nhưng với tính cách của Liễu Vân Sương, đã tính thì làm tới cùng.
"Vâng, vậy cháu lấy hết chỗ này ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái gì? Cháu lấy hết á?" – ông lão tròn mắt, tưởng tai mình nghe nhầm.
"Vâng ạ, cháu lấy hết. Nhưng mà bác phải chở về giúp cháu, nhiều đồ thế này, cháu không mang nổi một mình đâu."
Nghe vậy, ông lão cười hể hả. Cô gái này nhìn đơn giản mà lại là khách sộp, không ngờ luôn!
"Được, được, không thành vấn đề. Bác có xe bò, chở thẳng về cho cháu luôn. À mà, nhà cháu ở đâu?"
"Đội sản xuất Hồng Tinh ạ." – cô đáp dứt khoát, chẳng chút ngần ngại.
"Trùng hợp quá! Bác về cũng tiện đường. Nhưng mà cháu gái, đợi bác một chút nhé, bác còn mấy củ cải nữa, đợi bác bán nốt rồi chở qua cho cháu được không?"
Liễu Vân Sương nhìn qua, thấy mớ củ cải cũng tươi, có cả củ trắng lẫn củ xanh.
"Chỗ này còn bao nhiêu ạ, giá cả thế nào? Nếu hợp lý thì cháu mua luôn."
"Ôi chao, cũng là một xu một cân thôi, cháu cứ trả sao cũng được."
Không ngờ lại thuận lợi như vậy, thế thì cần gì xe đạp nữa!
"Vậy được, chúng ta cân thử xem, rồi bác chở về giúp cháu nhé."
"Được rồi!" – ông lão gật đầu như giã tỏi, mặt tươi như hoa cải.
Hai người làm nhanh gọn. Bắp cải đủ ba trăm lẻ sáu cân, ông tính tròn ba đồng, không lấy phần lẻ. Củ cải tám mươi bảy cân, tính tám mươi, tròn ba đồng tám hào.
Liễu Vân Sương không trả giá, móc tiền đưa luôn. Ai cũng vất vả kiếm sống, ép nhau làm gì. Nhận được tiền, ông lão càng vui vẻ hơn.
"Cháu gái, cháu để đồ lên xe bò bác, bác chở về cho."
"Vâng ạ, bác cứ thu dọn đi, cháu tranh thủ đi mua thêm ít dưa chuột. Còn phải ghé qua cửa hàng tạp hóa nữa, mua thêm một cái vại. Trước cháu không tính đến việc muối thêm củ cải, giờ nghĩ lại không biết trong nhà còn cái vại nào trống không nữa."
"Thế thì thôi, cháu cứ đi mua rau đi, lát bác đi cùng cháu sang cửa hàng tạp hóa."
"Vâng ạ."
Liễu Vân Sương chuyển bó cần tây và mớ hành lá cho ông lão, rồi nhanh chân sang khu khác trong chợ.
Vẫn là bà bác bán rau hôm trước, cả cái chợ này chỉ có mỗi bà ấy bán đầy đủ các loại rau củ. Mắt cô sáng rực khi thấy đậu đũa, không chần chừ, cô quyết định làm một mẻ dưa muối lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương