Cô bắc bếp ngoài trời phía Đông để tránh nóng, lửa lúc nào cũng rực đỏ. Trong đầu cũng đã tính toán xong—sang năm phải xây thêm cái bếp dã chiến, để mùa hè không phải lò mò trong nhà với cái bếp than hầm hập.
Dù vậy, hôm nay vẫn đành tạm chấp nhận. Cô dặn Hứa Tri Tình với Hứa Tri Lễ cuộn chiếu lại, sợ hơi nóng làm cháy mất chiếu trong phòng.
Khoai tây được gọt vỏ, cắt khúc dài như ngón tay. Sau đó đem rửa sạch tinh bột, để ráo rồi trộn cùng đậu cô ve.
Chảo dầu được bắc lên bếp, cô rót ba thìa dầu vào.
"Mẹ ơi, sao mẹ cho nhiều dầu thế?" – Hứa Tri Tình ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt.
Bình thường, đến bữa cơm còn chẳng có một giọt dầu, vậy mà hôm nay, mẹ lại "chịu chơi" đến vậy.
"Không sao đâu, chiên qua rau thôi. Lát nữa phần dầu còn lại vẫn dùng được mà." – cô nói.
Rau trong chảo lập tức phát ra tiếng xèo xèo hấp dẫn. Khoai tây và đậu cô ve hơi vàng giòn là có thể vớt ra.
"Mẹ ơi, vậy là xong rồi à?" – Tri Tình tò mò.
"Chưa đâu. Tri Lễ, con đưa em gái ra ngoài chơi đi."
"Vâng ạ!"
Dù trong lòng vẫn háo hức muốn xem món khoai xào sẽ như thế nào, nhưng Hứa Tri Lễ vẫn răm rắp nghe lời mẹ. Cậu bé biết, nếu để Hứa Tri Ý lởn vởn quanh bếp rồi bị dầu nóng văng trúng thì nguy to.
Liễu Vân Sương múc bớt dầu thừa trong chảo ra, rồi nhanh tay bỏ vào ít hành lá. Mùi thơm vừa dậy lên, cô lập tức đổ khoai tây và đậu cô ve vào, đảo đều vài lần rồi rắc muối, cho thêm chút xì dầu. Lửa liu riu làm hương vị ngào ngạt tỏa ra khắp gian bếp.
"Oa, thơm quá đi mất!" – Hứa Tri Tình hít hà, mắt sáng rỡ như sao.
"Đừng có thòm thèm, lát nữa mẹ cho ăn no bụng!" – Liễu Vân Sương mỉm cười, trong lòng cũng thấy vui. Vì mấy món này, cô đã cố tình nấu hẳn nồi cơm gạo – thứ mà cả tháng mới được ăn một hai lần.
Đến lúc bữa cơm được dọn ra, ba đứa nhỏ ngồi chờ mà nước miếng suýt nữa chảy ra bàn. Ngay cả Đại Tráng – con ch.ó nhỏ mới nuôi – cũng đánh hơi được mùi thơm, lon ton chạy tới bên cạnh, ngồi vểnh tai nhìn chằm chằm.
"Đừng có nhìn nữa, ăn thử đi xem có ngon không!" – cô lên tiếng.
"Mẹ, mẹ ăn trước đi. Mẹ vất vả rồi." – Hứa Tri Lễ nói bằng giọng dứt khoát.
Liễu Vân Sương nhìn con, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô cười nhẹ: "Được rồi, mẹ ăn trước nhé."
Cô thừa biết, cái thói quen “trưởng bối ăn trước” này là từ nhà họ Hứa truyền lại. Mỗi lần ăn cơm, phải đợi bà cụ Hứa gắp trước rồi cả nhà mới được đụng đũa. Bà bảo: “Không có quy củ thì không thành phép tắc.”
Giờ nghĩ lại, truyền thống thì truyền thống, nhưng vẫn nên tùy người mà giữ.
Cô gắp một miếng khoai tây nếm thử, mùi vị đúng là ngon không tưởng. "Ngon lắm, các con ăn nhanh đi."
Ba đứa trẻ không chần chừ nữa, bắt đầu ăn nhiệt tình. Cô cũng tranh thủ đút cho Hứa Tri Ý một miếng. Con bé ăn xong, miệng còn ngọng nghịu reo lên: "Ngon!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tri Lễ ngước mắt lên, mặt mày phấn khởi: "Thơm ngon quá mẹ ơi! Mẹ nấu giỏi thật đó!"
"Đúng đó, mẹ là giỏi nhất!" – Hứa Tri Tình cũng khen theo, không quên ôm cổ mẹ một cái.
Liễu Vân Sương bật cười. Nghe con khen mà lòng nhẹ tênh. Dù việc đem rau ra chợ bán có được hay không, thì sang năm cô vẫn phải trồng nhiều hơn một chút. Ít ra là để con ăn cho no, ăn cho thích.
Tranh thủ trời còn sáng, cô ngồi xuống đan thêm vài cái đế giỏ. Củi thì đã chất vào lán hết rồi, ngoài sân lúc này đang phơi khoai lang, nắng to, nếu trời cứ thế này thì hai ngày là khô giòn.
Cô không dám để liễu phơi khô, liền nghĩ cách tưới nước lên cành mỗi ngày. Đợi nó khô giòn thì khó mà uốn thành giỏ được. Tính toán đâu vào đấy, đến ngày thứ ba, cô thu dọn xong mẻ khoai lang đầu tiên, chuẩn bị đào thêm đợt nữa. Bốn lần đào như thế, ruộng khoai nhà cô giờ chỉ còn sót vài bụi nhỏ. Nhưng đổi lại, đã có hẳn một bao tải khoai khô chất trong nhà – cũng gọi là thành quả.
"Mẹ, mẹ bảo hôm nay mẹ muốn ra chợ mua mẹt mà? Ngày mai là rằm rồi đấy!" – Hứa Tri Tình nhắc, giọng đầy mong chờ.
"Ờ ha… Thời gian trôi nhanh thật." – Cô lẩm bẩm. Tính ra, sống lại đời này đã hơn nửa tháng.
Nghe thấy mẹ con trò chuyện, Hứa Tri Lễ liền chạy ù đến: "Mẹ, mẹ cho tụi con đi chợ với mẹ nha! Con cũng chưa đi bao giờ, chị con cũng chưa nữa!"
Liễu Vân Sương nheo mắt nhìn con trai: "Mẹ thấy là con muốn đi thì có, đừng có lôi chị con ra làm bình phong."
Bị vạch trần, Hứa Tri Lễ cũng không giận, ngược lại còn cười hì hì, níu lấy tay áo cô nũng nịu: "Mẹ~ mẹ cho tụi con đi đi mà. Con nghe người ta kể, chợ có nhiều thứ lắm. Con nằm mơ cũng thấy muốn đi."
"Thôi nào, buông mẹ ra, mẹ còn đang làm việc đây."
Mộng Vân Thường
Nghe vậy, cậu nhóc đành buông tay, gãi đầu gãi tai. Cô dịu giọng lại: "Tri Lễ này, từ đây ra đến trấn Thanh Dương còn sáu dặm đường. Cái m.ô.n.g con vừa lên da non, nếu bị cọ xát hay đổ mồ hôi thì mấy hôm nay mẹ xoa thuốc cũng uổng công. Còn nữa, đồ ăn trong nhà mình để vậy ai trông? Con yên tâm nổi không?"
Cô không mắng, chỉ hỏi nhẹ nhàng, vậy mà Hứa Tri Lễ đã cúi gằm mặt xuống, lí nhí: "Không ạ…"
"Thế thì thôi. Nhà mình dành dụm từng chút một, chẳng dễ gì. Mấy con ở nhà trông nhà. Sang năm, đợi Đại Tráng lớn thêm chút nữa, mẹ hứa sẽ dẫn tụi con đi chợ!"
"Thật ạ?"
"Đương nhiên, mẹ hứa là giữ lời. Đợi khi Đại Tráng tự đi được rồi, cả nhà mình sẽ đi chung."
"Yeah!" – Hứa Tri Tình cũng vỗ tay reo lên, ánh mắt sáng rỡ.
Liễu Vân Sương nhìn các con, trong lòng không khỏi xúc động. Mới đó thôi mà hai đứa đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
"Các con ở nhà nhớ cẩn thận, đừng để ai lén lấy mất đồ đạc trong sân đấy."
"Mẹ yên tâm, con là đàn ông mà!" – Hứa Tri Lễ ưỡn n.g.ự.c tự hào. Từ sau câu nói của bà Ba hôm nọ, cậu nhóc lúc nào cũng lấy chuyện mình là "đàn ông trong nhà" ra để chứng tỏ bản thân.
"Ừ, đúng rồi, con là trụ cột của nhà mình mà. Vậy mẹ giao chị con, em con, cả Đại Tráng với cái nhà này cho con đấy!"
"Không thành vấn đề! Mẹ đi mạnh giỏi, cứ yên tâm!" – Cậu nhóc nghiêm túc đến mức còn vỗ n.g.ự.c bồm bộp.
Dù vậy, hôm nay vẫn đành tạm chấp nhận. Cô dặn Hứa Tri Tình với Hứa Tri Lễ cuộn chiếu lại, sợ hơi nóng làm cháy mất chiếu trong phòng.
Khoai tây được gọt vỏ, cắt khúc dài như ngón tay. Sau đó đem rửa sạch tinh bột, để ráo rồi trộn cùng đậu cô ve.
Chảo dầu được bắc lên bếp, cô rót ba thìa dầu vào.
"Mẹ ơi, sao mẹ cho nhiều dầu thế?" – Hứa Tri Tình ngạc nhiên, mắt tròn mắt dẹt.
Bình thường, đến bữa cơm còn chẳng có một giọt dầu, vậy mà hôm nay, mẹ lại "chịu chơi" đến vậy.
"Không sao đâu, chiên qua rau thôi. Lát nữa phần dầu còn lại vẫn dùng được mà." – cô nói.
Rau trong chảo lập tức phát ra tiếng xèo xèo hấp dẫn. Khoai tây và đậu cô ve hơi vàng giòn là có thể vớt ra.
"Mẹ ơi, vậy là xong rồi à?" – Tri Tình tò mò.
"Chưa đâu. Tri Lễ, con đưa em gái ra ngoài chơi đi."
"Vâng ạ!"
Dù trong lòng vẫn háo hức muốn xem món khoai xào sẽ như thế nào, nhưng Hứa Tri Lễ vẫn răm rắp nghe lời mẹ. Cậu bé biết, nếu để Hứa Tri Ý lởn vởn quanh bếp rồi bị dầu nóng văng trúng thì nguy to.
Liễu Vân Sương múc bớt dầu thừa trong chảo ra, rồi nhanh tay bỏ vào ít hành lá. Mùi thơm vừa dậy lên, cô lập tức đổ khoai tây và đậu cô ve vào, đảo đều vài lần rồi rắc muối, cho thêm chút xì dầu. Lửa liu riu làm hương vị ngào ngạt tỏa ra khắp gian bếp.
"Oa, thơm quá đi mất!" – Hứa Tri Tình hít hà, mắt sáng rỡ như sao.
"Đừng có thòm thèm, lát nữa mẹ cho ăn no bụng!" – Liễu Vân Sương mỉm cười, trong lòng cũng thấy vui. Vì mấy món này, cô đã cố tình nấu hẳn nồi cơm gạo – thứ mà cả tháng mới được ăn một hai lần.
Đến lúc bữa cơm được dọn ra, ba đứa nhỏ ngồi chờ mà nước miếng suýt nữa chảy ra bàn. Ngay cả Đại Tráng – con ch.ó nhỏ mới nuôi – cũng đánh hơi được mùi thơm, lon ton chạy tới bên cạnh, ngồi vểnh tai nhìn chằm chằm.
"Đừng có nhìn nữa, ăn thử đi xem có ngon không!" – cô lên tiếng.
"Mẹ, mẹ ăn trước đi. Mẹ vất vả rồi." – Hứa Tri Lễ nói bằng giọng dứt khoát.
Liễu Vân Sương nhìn con, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Cô cười nhẹ: "Được rồi, mẹ ăn trước nhé."
Cô thừa biết, cái thói quen “trưởng bối ăn trước” này là từ nhà họ Hứa truyền lại. Mỗi lần ăn cơm, phải đợi bà cụ Hứa gắp trước rồi cả nhà mới được đụng đũa. Bà bảo: “Không có quy củ thì không thành phép tắc.”
Giờ nghĩ lại, truyền thống thì truyền thống, nhưng vẫn nên tùy người mà giữ.
Cô gắp một miếng khoai tây nếm thử, mùi vị đúng là ngon không tưởng. "Ngon lắm, các con ăn nhanh đi."
Ba đứa trẻ không chần chừ nữa, bắt đầu ăn nhiệt tình. Cô cũng tranh thủ đút cho Hứa Tri Ý một miếng. Con bé ăn xong, miệng còn ngọng nghịu reo lên: "Ngon!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tri Lễ ngước mắt lên, mặt mày phấn khởi: "Thơm ngon quá mẹ ơi! Mẹ nấu giỏi thật đó!"
"Đúng đó, mẹ là giỏi nhất!" – Hứa Tri Tình cũng khen theo, không quên ôm cổ mẹ một cái.
Liễu Vân Sương bật cười. Nghe con khen mà lòng nhẹ tênh. Dù việc đem rau ra chợ bán có được hay không, thì sang năm cô vẫn phải trồng nhiều hơn một chút. Ít ra là để con ăn cho no, ăn cho thích.
Tranh thủ trời còn sáng, cô ngồi xuống đan thêm vài cái đế giỏ. Củi thì đã chất vào lán hết rồi, ngoài sân lúc này đang phơi khoai lang, nắng to, nếu trời cứ thế này thì hai ngày là khô giòn.
Cô không dám để liễu phơi khô, liền nghĩ cách tưới nước lên cành mỗi ngày. Đợi nó khô giòn thì khó mà uốn thành giỏ được. Tính toán đâu vào đấy, đến ngày thứ ba, cô thu dọn xong mẻ khoai lang đầu tiên, chuẩn bị đào thêm đợt nữa. Bốn lần đào như thế, ruộng khoai nhà cô giờ chỉ còn sót vài bụi nhỏ. Nhưng đổi lại, đã có hẳn một bao tải khoai khô chất trong nhà – cũng gọi là thành quả.
"Mẹ, mẹ bảo hôm nay mẹ muốn ra chợ mua mẹt mà? Ngày mai là rằm rồi đấy!" – Hứa Tri Tình nhắc, giọng đầy mong chờ.
"Ờ ha… Thời gian trôi nhanh thật." – Cô lẩm bẩm. Tính ra, sống lại đời này đã hơn nửa tháng.
Nghe thấy mẹ con trò chuyện, Hứa Tri Lễ liền chạy ù đến: "Mẹ, mẹ cho tụi con đi chợ với mẹ nha! Con cũng chưa đi bao giờ, chị con cũng chưa nữa!"
Liễu Vân Sương nheo mắt nhìn con trai: "Mẹ thấy là con muốn đi thì có, đừng có lôi chị con ra làm bình phong."
Bị vạch trần, Hứa Tri Lễ cũng không giận, ngược lại còn cười hì hì, níu lấy tay áo cô nũng nịu: "Mẹ~ mẹ cho tụi con đi đi mà. Con nghe người ta kể, chợ có nhiều thứ lắm. Con nằm mơ cũng thấy muốn đi."
"Thôi nào, buông mẹ ra, mẹ còn đang làm việc đây."
Mộng Vân Thường
Nghe vậy, cậu nhóc đành buông tay, gãi đầu gãi tai. Cô dịu giọng lại: "Tri Lễ này, từ đây ra đến trấn Thanh Dương còn sáu dặm đường. Cái m.ô.n.g con vừa lên da non, nếu bị cọ xát hay đổ mồ hôi thì mấy hôm nay mẹ xoa thuốc cũng uổng công. Còn nữa, đồ ăn trong nhà mình để vậy ai trông? Con yên tâm nổi không?"
Cô không mắng, chỉ hỏi nhẹ nhàng, vậy mà Hứa Tri Lễ đã cúi gằm mặt xuống, lí nhí: "Không ạ…"
"Thế thì thôi. Nhà mình dành dụm từng chút một, chẳng dễ gì. Mấy con ở nhà trông nhà. Sang năm, đợi Đại Tráng lớn thêm chút nữa, mẹ hứa sẽ dẫn tụi con đi chợ!"
"Thật ạ?"
"Đương nhiên, mẹ hứa là giữ lời. Đợi khi Đại Tráng tự đi được rồi, cả nhà mình sẽ đi chung."
"Yeah!" – Hứa Tri Tình cũng vỗ tay reo lên, ánh mắt sáng rỡ.
Liễu Vân Sương nhìn các con, trong lòng không khỏi xúc động. Mới đó thôi mà hai đứa đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
"Các con ở nhà nhớ cẩn thận, đừng để ai lén lấy mất đồ đạc trong sân đấy."
"Mẹ yên tâm, con là đàn ông mà!" – Hứa Tri Lễ ưỡn n.g.ự.c tự hào. Từ sau câu nói của bà Ba hôm nọ, cậu nhóc lúc nào cũng lấy chuyện mình là "đàn ông trong nhà" ra để chứng tỏ bản thân.
"Ừ, đúng rồi, con là trụ cột của nhà mình mà. Vậy mẹ giao chị con, em con, cả Đại Tráng với cái nhà này cho con đấy!"
"Không thành vấn đề! Mẹ đi mạnh giỏi, cứ yên tâm!" – Cậu nhóc nghiêm túc đến mức còn vỗ n.g.ự.c bồm bộp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương