"Bọn họ đào trên núi à?" – cô hỏi.
"Vâng ạ! Mà thím hay ghê, thím đoán cái gì trúng cái đó luôn á!"
"Ba chị em Tri Tình ra ngoài hái rau, thấy rõ hai người họ đi lên núi. Giờ thì mọi chuyện khớp cả rồi."
Hứa Tri Tâm tiếp lời, lại hậm hực:
"Thím không biết đâu, từ hôm đó Hứa Tri Vi cứ như biến thành bà hoàng. Bà nội thì cưng như vàng như ngọc, còn gọi là ‘tiểu phúc tinh’ này nọ. Bảo là thầy bói nói đúng, con bé là người có số hưởng."
"Mèo mù vớ cá rán thôi chứ số gì!" – cô bé hừ mũi.
"Đừng nói như vậy, người ta có số sướng thật thì chịu thôi." – Hứa Tri Niệm trách nhẹ.
"Tri Tâm, nói chuyện với thím thì cứ nói, đừng để người ngoài nghe thấy rồi rách việc. Chị cháu cũng là lo cho cháu thôi, không được cãi."
"Cháu biết rồi thím hai..." – Tri Tâm khẽ gật đầu, giọng vẫn buồn buồn – "Nhưng cháu vẫn thấy ấm ức lắm!"
"Ấm ức cũng chẳng để làm gì, người ta sống cuộc sống của người ta, các cháu lo cho mình là được. Mà không phải sắp tới cô cháu đi xem mắt sao? Lúc đó chắc chắn sẽ dắt con bé theo."
Cô nói câu này rất chắc chắn. Hứa Lam Hà không phải là bố ruột Hứa Tri Vi, nhưng Hứa Lam Xuân thì quý con gái như vàng. Cô ta sẽ không để con bị thiệt, và bà cụ cũng không chịu nhắm mắt làm ngơ. Sau này nếu tìm được nhà nào môn đăng hộ đối, đứa con gái đó kiểu gì cũng được hưởng lây.
Chỉ không biết, khi thời cơ đến, phú thương nọ quay lại tìm người phụ nữ năm xưa giữ thân như ngọc vì mình – mà nay đã là vợ người ta – thì sẽ nghĩ gì...
"Tiêu chuẩn của cô út nhà cháu cao chót vót, ai mà vừa mắt được chứ! Tuổi thì lớn, lại còn tai tiếng, vậy mà vẫn tỏ ra mình như tiểu thư khuê các. Thật chẳng hiểu nổi!" – Tri Tâm bực bội buông lời.
"Tri Tâm!" – Tri Niệm hoảng hốt ngắt lời em, vội vàng quay sang nhìn Liễu Vân Sương với vẻ mặt lúng túng – "Thím hai đừng giận, em ấy còn nhỏ, lỡ lời thôi ạ..."
"Thím hai, bà nội bảo mấy bà mối rồi, nếu ai muốn cưới cô út thì phải đưa đủ hai trăm đồng tiền sính lễ. Thêm nữa, phải đủ ba vòng một vàng. Nhà thì ít nhất phải là nhà ngói ba gian, lại còn không được ở chung với bố mẹ chồng. Nếu không đáp ứng được thì thôi!" – Hứa Tri Niệm vừa nói vừa hạ thấp giọng.
Liễu Vân Sương nghe xong mà muốn cười lạnh: “Bà già đó tưởng mình là ai? Tưởng con gái mình là kim chi ngọc diệp chắc?”
"Vậy người ta có đồng ý không?" – cô hỏi, dù đã đoán được phần nào.
"Không ai đồng ý hết ạ! Mấy bà mối nghe xong mặt cắt không còn giọt máu. Ai nấy lắc đầu, bảo tìm được người vừa lòng rồi, nhưng nghe điều kiện thì xin kiếu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô thở hắt ra một hơi, chẳng biết nên tức giận hay buồn cười. Ở cái vùng này, cô chưa từng nghe có ai đòi sính lễ đến mức đó. Con gái có tốt đến đâu thì cũng phải biết điều một chút.
Mộng Vân Thường

"Thật không hiểu nổi, bà cụ đó rõ ràng biết làm dâu là khổ, sống với mẹ chồng thì ngột ngạt, vậy mà lại ra sức hành hạ con dâu. Còn đến lượt con gái ruột thì bày ra cả một đống điều kiện trên trời dưới đất!" – cô hừ lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Hứa Tri Tâm cũng không nhịn được mà chen vào, giọng đầy ấm ức: "Bà nội đúng là quá đáng! Thím hai, để cháu kể nhỏ cho thím nghe chuyện này. Hôm trước, mẹ cháu nói với bố cháu là muốn tách ra ở riêng vì bây giờ nhà mình cũng khá hơn rồi. Ai ngờ bố cháu gạt phăng đi, còn bảo đừng có nhắc lại nữa. Cháu thấy mẹ cháu tức gần chết, mà cũng chẳng làm gì được."
"Nhà các cháu mà tách ra thì nhà họ Hứa còn gì để sống?" – Liễu Vân Sương nói thẳng, không chút nể nang.
"Vì sao lại thế ạ?"
"Cháu thử nghĩ xem, giờ thím đã ra riêng. Thím ba cháu thì là con gái thành phố, còn đang mang thai, làm được gì? Chú ba thì công điểm ít hơn cả hai đứa cháu, tự nuôi thân còn không xong. Cả nhà họ Hứa này, chẳng phải đang trông chờ vào bố mẹ cháu đấy à?"
Cô vừa nói, vừa liếc nhìn ánh mắt đang lóe lên tia giận dữ của Hứa Tri Tâm.
"Với lại, chuyện ruộng khoai lang trên núi, đâu phải ngày nào cũng gặp may mắn. Nhà các cháu mà cũng tách riêng thì bọn họ lấy gì ăn? Lấy gì mà sống?"
Hai đứa nhỏ im lặng, trong lòng có lẽ cũng hiểu, chỉ là không cam tâm. Hứa Tri Tâm nghiến răng ken két, bực tức lẩm bẩm: "Bắt trâu cày còn không cho ăn cỏ, chúng ta có thiếu nợ gì bà ấy đâu..."
"Cháu nói vậy cũng không sai, nhưng còn có Hứa Lam Hà mà. Anh ta cũng làm việc suốt ngày ngoài đồng. Chẳng qua là nhà các cháu đông người, làm nhiều hơn thôi."
Cô không muốn phân tích thêm. Những điều đó, hai đứa trẻ thông minh như chúng, nhất định sẽ hiểu được.
Tiếng chuông làm việc vang lên, hai đứa liền đứng dậy tạm biệt, vội vã chạy về đội.
Sau đó, Liễu Vân Sương lại quay về với đống khoai lang đang phơi ngoài sân. Số lượng còn nhiều, chắc phải mất mấy ngày nữa mới làm xong. Cô còn nhớ đậu cô ve mà hai đứa cháu mang sang lúc nãy, định bụng tối nay sẽ làm món ngon cho mấy đứa nhỏ.
"Mẹ ơi, đậu cô ve mà chị hai họ mang sang, mình làm gì với nó ạ?" – Hứa Tri Tình vừa nhặt khoai vừa hỏi.
"Đợi tối đi, mẹ sẽ làm món thật ngon cho các con!" – cô cười đáp, trong lòng thấy ấm áp vì bọn trẻ biết quan tâm lẫn nhau.
Cả lũ con đều phấn khởi, riêng Hứa Tri Ý thì đã lim dim ngủ trưa trong phòng. Con chó nhỏ Đại Tráng cũng thức dậy, lạch bạch chạy quanh sân như chơi đùa.
Số khoai lang đào hôm qua chất đầy, cô mất nguyên buổi mới rửa sạch hết. Tranh thủ thời tiết đẹp, tất cả mẹt, rổ, chậu có thể dùng được đều đem ra sân phơi. Cửa sổ nhà gỗ phủ đầy màu vàng ấm áp của khoai, nhìn cũng thấy lòng nhẹ bẫng.
Không để lời nói gió bay, Liễu Vân Sương lấy đậu cô ve nhặt sạch đầu đuôi, rồi ra sau vườn đào thêm ba củ khoai tây. Mấy củ này đã lớn hơn trước, nhưng cô định để khoai tây lại vài hôm, lo làm xong khoai lang cái đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện