Sau khi khoai được rửa xong, Liễu Vân Sương bắt đầu gọt vỏ, rồi chuyển cho Hứa Tri Tình cắt khoai thành bốn phần. Khoai được đưa vào bếp hấp, công đoạn tuy lỉnh kỉnh nhưng làm một lần có thể để được lâu. Dao gọt, mẹt, vỉ hấp—tất cả đều phải mượn từ nhà bà Ba phía sau, vì nhà cô hiện giờ thiếu đủ thứ.
Khi khoai chín, Liễu Vân Sương bày ra mẹt, đem ra sân phơi. Đợi nguội thì sẽ cắt nhỏ hơn, phơi nắng đến khi khô là có thể cất trữ.
Đang lúc bận rộn, thì Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm tới. Cô có thái độ khác hẳn với hai đứa cháu này, nhất là Hứa Tri Niệm—con bé luôn cư xử lễ phép, ngoan ngoãn.
"Vào nhà đi, sao hai đứa lại sang đây?" – cô gọi.
Hứa Tri Tâm xách theo một cái giỏ, mở lớp khăn phủ bên trên, bên trong là mấy quả đậu cô ve tươi rói.
"Đậu cô ve? Cháu lấy đâu ra vậy?" – Liễu Vân Sương ngạc nhiên. Thứ này trong vùng hiếm, vì ít ai trồng, nên càng quý.
"Thím hai, sáng nay bọn cháu đi làm ở ruộng phía Nam. Không biết ai gieo hướng dương mà lại lẫn vài hạt đậu cô ve. Chỗ đó có ba cây, hái được một ít, bọn cháu mang sang cho thím."
"Cho thím?" – Cô hơi sững lại. Cả khi còn ở chung nhà, cô cũng chẳng thân thiết gì với hai đứa nhỏ này.
"Vâng, mang về nhà thì cũng chẳng đến lượt bọn cháu ăn, nên bọn cháu mang qua đây cho em Tri Ý ăn."
Hứa Tri Tâm bĩu môi, thái độ bất mãn lộ rõ. Hứa Tri Niệm thì vẫn điềm đạm, nhưng trong mắt cũng ánh lên chút không vui.
"Thím không tin được. Không lẽ bà nội các cháu lại không cho ăn tí nào à?"
"Không có đâu thím," – Hứa Tri Niệm bỗng hạ giọng – "Từ lúc thím dắt chị Tri Tình đi, bà bắt cháu ở lại nấu cơm. Mẹ cháu không đồng ý, sợ cháu cũng bị đánh nên cãi nhau với bà. Sau đó không còn cách nào, bà giữ chị cháu lại. Chị cháu lại lén luộc trứng cho Tri Lễ ăn, rồi mọi chuyện thím cũng biết rồi đấy."
Liễu Vân Sương gật đầu. Hôm đó cô còn sang nhà họ làm ầm lên chuyện Tri Niệm Tri Lễ bị đánh.
"Vậy sau đó bà nội cháu không giữ ai lại nữa à?"
"Không giữ nữa. Chủ yếu là hai chị em cháu không ai chịu làm cho bà, bà cũng hết cách. Thím không biết đâu, bà chẳng làm gì, toàn sai người khác. Cô út ở nhà mà cũng không chịu nhóm lửa, đến cả đốt bếp cũng không thèm làm, cứ ngồi lải nhải."
Hứa Tri Tâm hừ lạnh, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường, chẳng buồn giấu.
"Thôi, mấy chuyện đó đừng nhắc nữa. Tri Tình, lấy hai cái bánh quy cho chị hai, chị ba ăn đi." – Liễu Vân Sương dịu giọng.
Ở đây có lệ, trong họ hàng con cháu đều gọi theo thứ bậc.
Nhà bác cả có ba người con, Hứa Tri Thành là anh cả, lớn nhất trong đám cháu, nên mấy đứa nhỏ đều gọi anh là “anh cả” nghe rất kính trọng. Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm thì đương nhiên là chị hai, chị ba – thứ tự rõ ràng.
Ba đứa nhà Liễu Vân Sương cũng vậy, Tri Tình là chị cả, Tri Lễ là anh hai, Tri Ý là út – mà đã út thì cứ gọi là "bé út" hay "em út" đều được. Về sau, nhà chẳng có thêm đứa nhỏ nào nữa, cái tên ấy cứ thế giữ lại.
"Vâng ạ!" – Hứa Tri Tình vâng lời, đặt mẹt xuống rồi chạy thẳng vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lát sau, cô bé trở ra, tay cầm theo hai cái bánh quy to tròn, thơm nức.
"Chị hai, chị ba, hai chị ăn thử đi ạ, bánh ngon lắm!"
"Không cần đâu Tri Tình, để dành cho Tri Ý ăn đi." – Hứa Tri Niệm vội từ chối, nhưng ánh mắt Hứa Tri Tâm thì vẫn cứ dán chặt vào cái bánh, trông đến tội.
Liễu Vân Sương đứng bên cười khẽ, ánh mắt lặng lẽ quan sát. Hai đứa bé kia rõ ràng là thèm, nhưng chị không ăn thì em cũng chẳng dám nhận.
"Cầm lấy đi, các em ấy ăn rồi." – cô khẽ nhắc, giọng nhẹ nhàng.
Nghe vậy, Hứa Tri Niệm mới dám nhận lấy, rồi đưa bánh cho em gái. Hứa Tri Tâm vui vẻ ôm lấy cái bánh, cắn một miếng, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.
"Ngon quá trời ơi!"
Vị béo ngọt tan đều trong miệng, khiến cô bé sung sướng đến híp cả mắt lại. Hứa Tri Niệm còn cẩn thận bẻ một nửa bánh đưa cho Hứa Tri Ý. Trẻ con mà, thấy ai cho ăn là vui, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Liễu Vân Sương không nói gì, nhưng trong lòng thì ấm áp. Hứa Tri Niệm đúng là đứa biết điều, cũng có dáng làm chị cả.
"Thím hai, thím không biết đâu. Lần trước thím cho tụi cháu bánh bao, bị Hứa Tri Vi nhìn thấy, nó về mách ngay. Bà nội la cháu cả buổi tối luôn." – Hứa Tri Tâm đột ngột kể.
"Đúng rồi đó, rõ ràng lúc đó chẳng thấy nó đâu, vậy mà không biết ở xó xỉnh nào vẫn nhìn thấy. Đúng là xui tận mạng!" – Hứa Tri Niệm tiếp lời.
"Chuyện đó hôm mẹ cháu có nói qua với thím rồi. Lúc ấy thím không để ý, sau này hai đứa nhớ tránh xa nó ra. Con bé đó không phải người đơn giản đâu." – Liễu Vân Sương vừa nói vừa nhẹ thở dài.
Hứa Tri Tâm hừ một tiếng đầy bất mãn.
"Nó như thế mà còn vênh váo, đúng là uống công thím hai trước kia còn tốt với nó."
"Tri Tâm!" – Hứa Tri Niệm khẽ vỗ em một cái, nhắc nhở đừng nói linh tinh.
Cô bé cắn môi, rõ ràng không phục nhưng cũng không dám cãi lời chị.
"Em có nói gì đâu mà..." – giọng lầm bầm, ấm ức.
"Thím hai, thím biết chưa? Hứa Tri Vi không hiểu ở đâu ra mà đào được bao nhiêu khoai lang, chú Ba cháu còn đi cùng đấy! Hai bao tải to đùng!"
Mộng Vân Thường

"Chú Ba cháu đi đào khoai với nó á?" – Liễu Vân Sương ngạc nhiên, đôi mắt hơi nheo lại.
Thì ra hôm đó Tri Tình ra ngoài hái rau sam, vừa vặn thấy hai người kia đi lên núi. Cô còn tưởng mình nghĩ nhiều, ai dè là thật.
"Vâng, thím không biết đâu, hai bao tải nặng đến mức chú Ba vác không nổi, phải đợi bố cháu và chú Hai tới vác phụ về. Tới nửa đêm mới xong. Mẹ cháu tức điên người, lỡ mà bị bắt thì c.h.ế.t dở!"
Lúc này, sắc mặt Liễu Vân Sương càng thêm nặng. Thời buổi này, khoai lang, lúa gạo – tất cả đều là của tập thể. Ai mà tự ý trồng trọt, thu hoạch không qua ghi chép là coi như ăn trộm của công. Không cẩn thận là bị ghi tên lên sổ đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện