Giọng con bé nhẹ như không, như thể kể chuyện của ai khác. Mà con bé mới chỉ mười tuổi đầu! Liễu Vân Sương nghe mà tim quặn thắt.
"Em thì được ăn một lần. Hứa Tri Vi đang ăn bánh quy, thấy em lại gần liền bẻ cho em một nửa. Nhưng bị cô út thấy. Cô ấy kéo chị ấy vào phòng, rồi hỏi em tại sao lại giành bánh của chị."
Nghe tới đây, mắt Liễu Vân Sương đã rưng rưng. Lũ người đó đúng là chẳng có một chút lương tâm!
"Sao lúc đó các con không nói với mẹ?"
"Bà nội không cho nói. Nói ra là khỏi được ăn cơm luôn."
"Bà già ấy... thật sự là ác độc đến tận xương!" Cô nghiến răng. "Các con yên tâm, sau này chúng ta sẽ sống cho ra hồn. Kiếm được nhiều tiền, ngày nào cũng có bánh quy ăn!"
"Vâng ạ!" Ba đứa trẻ đồng thanh, mắt sáng lấp lánh như sao trời.
Hai đứa lớn nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh sùng bái, như thể mẹ chúng là một vị anh hùng vừa trở về sau trận chiến oanh liệt.
Sau bữa cơm, Liễu Vân Sương bảo con gái lớn mang cái vại cỡ vừa đặt ngoài sân vào nhà. Chỗ bột ngô cùng mấy món đồ ăn khô cô mới mua đều phải được cất giữ cẩn thận. Trước kia cô đã chia sẵn mấy cân gạo, cho vào trong tủ bếp, nhưng xem ra để trong vại vẫn an toàn hơn.
Cô nghĩ ngợi một lát, thấy nhà vẫn cần mua thêm vài cái khóa để phòng ngừa trộm cắp. Trong tay cô vẫn còn mấy phiếu công nghiệp, nếu ở cửa hàng trong xã không có thì mai mốt lên trấn xem thử.
Giờ trưa, người trong đội sản xuất đều tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng Liễu Vân Sương thì không nằm xuống. Đợi trời dịu nắng một chút, cô ngồi bên cửa sổ, tay thoăn thoắt đan giỏ. Hứa Tri Tình thấy vậy, cũng đem hai cái giỏ mà trước đó cô đã đan ra, xếp thành hàng. Cộng thêm vài cái đan sẵn, tổng cộng cũng được ba cái rồi.
"Mẹ ơi, mấy cái này cũng dùng để trồng rau à?" Hứa Tri Tình tò mò hỏi.
"Ừ, đợi thêm vài hôm nữa, rau ngoài vườn lớn lên, mình sẽ chuyển một ít sang trồng vào đây. Với lại, phiên chợ lớn tới ở trấn Thanh Dương, mẹ tính mua thêm ít hành." Cô trả lời, ánh mắt nhìn ra khoảng đất trống phía trước, nơi rau đang nhú lên những mầm xanh non mơn mởn.
Liễu Vân Sương thầm nghĩ, nếu mình tưới thêm nước Linh tuyền, rau sẽ lớn nhanh hơn. Nhưng việc này chỉ có cô mới làm được, chẳng thể để người ngoài biết được bí mật ấy.
Hứa Tri Tình cũng không chịu ngồi yên. Tay nghề cô nhóc giờ đã khá hơn nhiều, cũng có thể đan được đáy giỏ đều tay. Hai mẹ con vừa làm vừa nói chuyện rì rầm, tiếng cười khe khẽ vang lên đầy ấm cúng. Hứa Tri Lễ sau đó cũng nhập hội, đứng bên cạnh phụ mẹ và chị. Còn Hứa Tri Ý thì vẫn đang ngủ, mấy người chẳng dám nói to, sợ em bé giật mình tỉnh giấc.
Từ khi xuyên đến đây, Liễu Vân Sương chưa từng có khoảnh khắc yên bình nào như vậy. Cô bỗng cảm thấy mãn nguyện lạ thường, như thể những ngày đen tối trước kia đều tan biến theo cơn gió.
Buổi chiều, cô đan được thêm hai cái giỏ, Hứa Tri Tình cũng hoàn thành được một cái. Mỏi lưng tê vai, cô đứng dậy xoay người, giãn gân cốt cho đỡ nhức.
Hứa Tri Tình cũng không nhàn rỗi. Sau khi nghỉ ngơi, cô bé lại dắt hai em ra đồng hái rau. Vẫn còn một mảng lớn chưa kịp nhổ.
Liễu Vân Sương thì ở trong nhà, lấy vải rèm cửa mua lúc sáng ra chuẩn bị may. Loại vải này là hàng thô, chưa được viền, nên cô phải tự tay khâu viền cho gọn gàng. Trong nhà không có máy may, đành làm thủ công từng đường kim mũi chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi thứ chuẩn bị xong, cô mới phát hiện ra chỉ chưa được cuộn. Cô lấy một bó chỉ đen ra, cởi nút thắt, rồi dùng hai chân căng sợi chỉ ra để tiện cuộn. Tìm được đầu chỉ, cô kiên nhẫn quấn từng vòng.
Có người thích đặt ống tròn hoặc cây gậy để quấn chỉ cho dễ, nhưng cô thì không cầu kỳ, chỉ cần cuộn thành cuộn tròn là được.
Cô mới quấn được một nửa thì ba đứa nhỏ đã hí hửng chạy về.
Hứa Tri Tình nhanh tay cầm lấy bó chỉ, dùng hai tay căng ra thay cho mẹ. Một người giữ, một người cuốn, động tác ăn ý khiến cuộn chỉ ngày càng to hơn.
"Mẹ ơi, nãy con thấy chú ba với Hứa Tri Vi đó ạ." Hứa Tri Tình vừa giữ sợi chỉ vừa nói.
"Ở đâu?" Giọng Liễu Vân Sương lập tức trở nên nghiêm túc.
"Hai người đó đi vội lắm, hình như còn mang theo xẻng, con thấy họ hướng lên núi ạ." Cô bé trả lời.
"Ừm, nhìn qua đúng là họ đi lên núi."
Liễu Vân Sương cau mày. Tự nhiên đi lên núi làm gì, lại còn kéo theo cả Hứa Lam Hải – cái người ăn no còn chẳng xách nổi cái rổ, giờ lại đòi vác xẻng? Nghĩ tới đây, cô không khỏi thấy kỳ quặc. Nhưng rồi lại thầm nghĩ, miễn là đám người đó không dính dáng gì tới nhà cô là được.
Cô nghiêm giọng: "Sau này nhìn thấy người nhà bên đó, các con phải tránh ngay, biết chưa?"
"Mẹ yên tâm, tụi con biết rồi ạ. Hôm nay vừa thấy liền chạy về luôn." Hứa Tri Tình nhanh nhảu đáp.
"Ừ, thế thì tốt."
Thái độ hợp tác của ba đứa nhỏ khiến Liễu Vân Sương rất hài lòng. Tránh xa rắc rối là cách khôn ngoan nhất, đặc biệt khi gia đình cô vừa mới ổn định, có chút tiền bạc, cuộc sống cũng đang dần tốt lên. Phiếu thì ít, nhưng chợ đen vẫn có thể mua được đồ cần thiết. Quan trọng là biết cách xoay xở.
"À đúng rồi, chó con nhà mình đặt tên gì bây giờ?" Cô quay sang hỏi bọn trẻ.
Mấy đứa nhỏ ngạc nhiên, rồi mắt sáng rỡ. Lần đầu tiên có người lớn hỏi ý kiến chúng về chuyện quan trọng như vậy.
Mộng Vân Thường

"Mẹ ơi, hay mình đặt tên nó là Hứa Lão Nhị đi!" Hứa Tri Lễ lập tức đề xuất, mặt mũi đầy vẻ tức giận.
Câu nói khiến Liễu Vân Sương dở khóc dở cười. Cô biết con trai mình ghét Hứa Lão Nhị đến tận xương tủy.
"Tri Lễ, không được gọi vậy." Cô nghiêm giọng, giọng nói tuy dịu dàng nhưng rất dứt khoát, "Dù gì thì Hứa Lão Nhị vẫn là cha ruột của con, sự thật này không thể phủ nhận. Còn bà nội, cô út, cho dù con không ưa, cũng phải giữ lễ phép tối thiểu. Con hiểu không?"
Hứa Tri Lễ cúi đầu, giọng nhỏ hẳn đi: "Mẹ, con biết rồi ạ. Nếu sau này phải nói chuyện với họ, con sẽ không khiến mẹ mất mặt đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện