Hứa Tri Tình là người lên tiếng đầu tiên. Cô nhóc vừa quay sang nhìn Hứa Tri Lễ, vừa hạ giọng, khẽ khàng nhưng kiên quyết:
"Dù sao, con cũng không muốn nói chuyện với ông ta."
Liễu Vân Sương không phản đối, chỉ khẽ thở dài, giọng dịu đi:
"Không muốn thì không nói. Nhưng những gì nên có thì vẫn phải có. Con nghĩ mà xem, nếu bị chó cắn một cái, chẳng lẽ con cũng phải cắn lại nó à?"
Cô hiểu, thằng bé mới tám tuổi, còn quá nhỏ để thấu đáo chuyện đời. Con nít thì thích là thích, ghét là ghét, chẳng màng đến chuyện phải trái. Nhưng những thứ như cách cư xử, đạo lý, lễ nghĩa—đặc biệt là ở chốn nông thôn, nơi tình thân và chuyện hiếu kính không thể xem nhẹ—cô buộc phải dạy.
"Em trai, em cứ nghe lời mẹ đi, chúng ta cũng đâu thể vô lễ được chứ!" – Hứa Tri Tình cũng lên tiếng, khuyên nhủ em trai. Cô biết tính nó, nóng nảy, nhưng không phải đứa không biết lắng nghe.
Hứa Tri Lễ mím môi, cuối cùng cũng chịu xuống nước:
"Vậy… gọi là gì ạ?"
"Hay là gọi nó là Đại Hoàng đi. Trước kia con nhớ nhà Nhị Ny có con ch.ó tên như vậy mà." – Hứa Tri Tình đề xuất, mắt lấp lánh ánh nhớ lại.
"Không được!" – Hứa Tri Lễ lắc đầu ngay lập tức, "Con Đại Hoàng đó nuôi được mấy bữa thì bị người ta thịt mất rồi. Nghe gở! Hay gọi là Đại Tráng đi, khỏe mạnh, tráng kiện!"
Liễu Vân Sương bật cười, cũng gật đầu đồng tình. Hai đứa lớn đều thấy được, còn bé Tiếu Tri Ý thì vẫn chưa hiểu gì, cũng chẳng phản đối.
"Được, vậy gọi là Đại Tráng. Hứa Đại Tráng!" – Cậu nhóc cuối cùng cũng chịu chấp nhận, dù trong lòng vẫn thích cái tên “Hứa Lam Tráng” hơn. Nhưng nghĩ tới mẹ, lại sợ bị mắng là “dám đặt tên chó theo người”, đành thôi vậy.
Mộng Vân Thường
Tên con ch.ó con được quyết định như thế. Buổi tối hôm đó, Liễu Vân Sương lấy một cái đáy giỏ, lót vào đó một bộ quần áo cũ của mình làm ổ tạm thời cho nó. Giờ nó còn nhỏ quá, lạnh lắm, nên cô để nó ngủ chung với mấy đứa trẻ trên giường đất.
Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Liễu Vân Sương đã vội vã chuẩn bị lên núi nhặt củi. Trong nhà đã gần cạn, phải lo tích trữ đủ dùng ít nhất một tháng. Hứa Tri Tình nhất định đòi đi theo, còn Hứa Tri Lễ thì cam đoan sẽ chăm lo cho em gái và Đại Tráng chu đáo, khiến cô không nói gì thêm. Dù sao có thêm một người, cũng đỡ việc hơn nhiều.
Trước khi đi, cô còn sang nhà bà Ba ở sân sau mượn một bó dây thừng. Như vậy, mỗi lần đi có thể buộc được nhiều cành hơn, đỡ phải đi đi lại lại mất sức.
Cô và con gái chỉ nhặt cành khô hoặc những nhánh sắp gãy. Những cành to thì dùng d.a.o chẻ chặt hai nhát là xong, chủ yếu tiết kiệm thời gian. Cành to quá thì để lại sau, không cần vội.
Hai mẹ con đi từ sáng sớm đến chiều muộn, làm ròng rã hai ngày, đến khi củi trong nhà chất thành đống mới thôi. Thấy cành liễu là cô chặt mang về, định bụng sau này sẽ dùng làm chổi hoặc rào vườn.
Ngày thứ ba, buổi sáng cô tranh thủ đi hai chuyến. Chiều đến thì chủ yếu đốn vài cây thân thẳng, cỡ bằng cổ tay, chất lên xe đẩy rồi đưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy hôm nay, Hứa Tri Lễ hồi phục khá nhanh. Thằng bé đi lại tự nhiên hơn, cũng bắt đầu biết giúp mẹ làm việc vặt. Nó không nói ra, nhưng cô nhìn ra được—đó là tình thương dành cho chị và mẹ, một đứa trẻ tuy cứng đầu nhưng có trái tim mềm.
Trước khi trời tối, cô tranh thủ đẩy xe sang trả cho nhà Trần Sở Nga. Mượn mấy ngày như vậy mà không trả thì ngại lắm, dù người ta không hề giục. Ban đầu cô tính biếu lại chút gì gọi là có qua có lại, nhưng nhà bây giờ chẳng dư dả gì. Trong mắt hàng xóm, bọn họ vẫn là dạng không đủ ăn. Với lại, tính Trần Sở Nga thế nào, cô biết thừa—có đưa cũng không nhận. Suy cho cùng, đời còn dài, quan hệ hàng xóm không thể đứt vì mấy chuyện nhỏ.
Về đến nhà, Liễu Vân Sương liền xắn tay vào bếp. Đại Tráng cần ăn cháo ngô, mà nấu thì cũng đơn giản, nên cô nấu dư một chút cho cả nhà cùng ăn. Đám trẻ không ai phản đối, có gì ăn nấy.
Trong nhà không còn rau gì, cô đành hái ít rau sam, rửa sạch rồi trộn vội một đĩa. Để thêm hương vị, cô phi chút dầu đậu nành, bị sặc một chút, mắt cay xè. Thêm muối, xì dầu, giấm gạo—mùi vị tuy đơn sơ nhưng cũng khiến cả nhà ăn ngon miệng hơn.
Đang lúi húi bày mâm, chợt nghe tiếng nói quen quen từ ngoài sân vọng vào:
"Ôi chao, bắt đầu ăn cơm rồi à!"
Liễu Vân Sương quay đầu, không khỏi sững người—là Đỗ Nhược Hồng.
Kiếp trước, bà ta từng định nhờ vả Hứa Tri Vi để làm ăn ở quê. Nhưng Tri Thành lại không ưa nữ chính, cũng không cho Đỗ Nhược Hồng nhúng tay vào chuyện gì. Đến khi Hứa Lam Giang mất, hắn ta mới đón bà ta lên thành phố.
(Chị dâu cả Đỗ Nhược Hồng có con lớn rồi (đang đi lính) nên từ giờ Mộng đổi cách gọi thành "bà ta" nhé)
Bây giờ, nhìn thấy bà ta bất ngờ xuất hiện, trong lòng Liễu Vân Sương chẳng thấy dễ chịu gì. Nhưng cô vẫn giữ thái độ chừng mực, không đuổi khách.
"Vân Sương, sao em nhặt lắm củi thế? Mấy mẹ con em làm bao lâu mới xong chỗ này? Sao không gọi chị một tiếng?" – Giọng bà ta đầy vẻ thân thiết, nhưng trong mắt Liễu Vân Sương, đó chỉ là trò diễn kịch.
Cô biết rõ, Đỗ Nhược Hồng chưa từng có thiện cảm với người nhà họ Hứa. Lần này đến, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
"Hôm nay chị đến có chuyện gì sao?" – Liễu Vân Sương không vòng vo, cắt thẳng vào vấn đề.
Bà ta hơi khựng lại, rồi bày ra vẻ mặt đau khổ:
"Vân Sương à, trong lòng chị dâu khổ lắm. Em cũng biết đấy, mẹ chồng thì cay nghiệt, chua ngoa, chị còn có hai đứa con gái đang sống dưới tay bà ta. Lúc các em cãi nhau, chị đâu có cách nào giúp em…"
Nói thì tha thiết lắm, nhưng bản chất Đỗ Nhược Hồng, ai từng tiếp xúc đều biết—gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mồm miệng khéo léo, nhưng rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh bản thân mình.
Tính toán, ích kỷ—đó mới là bản chất.
"Ừm, tôi biết rồi. Vậy hôm nay chị đến, chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?" – Giọng Liễu Vân Sương bình thản.
"Dù sao, con cũng không muốn nói chuyện với ông ta."
Liễu Vân Sương không phản đối, chỉ khẽ thở dài, giọng dịu đi:
"Không muốn thì không nói. Nhưng những gì nên có thì vẫn phải có. Con nghĩ mà xem, nếu bị chó cắn một cái, chẳng lẽ con cũng phải cắn lại nó à?"
Cô hiểu, thằng bé mới tám tuổi, còn quá nhỏ để thấu đáo chuyện đời. Con nít thì thích là thích, ghét là ghét, chẳng màng đến chuyện phải trái. Nhưng những thứ như cách cư xử, đạo lý, lễ nghĩa—đặc biệt là ở chốn nông thôn, nơi tình thân và chuyện hiếu kính không thể xem nhẹ—cô buộc phải dạy.
"Em trai, em cứ nghe lời mẹ đi, chúng ta cũng đâu thể vô lễ được chứ!" – Hứa Tri Tình cũng lên tiếng, khuyên nhủ em trai. Cô biết tính nó, nóng nảy, nhưng không phải đứa không biết lắng nghe.
Hứa Tri Lễ mím môi, cuối cùng cũng chịu xuống nước:
"Vậy… gọi là gì ạ?"
"Hay là gọi nó là Đại Hoàng đi. Trước kia con nhớ nhà Nhị Ny có con ch.ó tên như vậy mà." – Hứa Tri Tình đề xuất, mắt lấp lánh ánh nhớ lại.
"Không được!" – Hứa Tri Lễ lắc đầu ngay lập tức, "Con Đại Hoàng đó nuôi được mấy bữa thì bị người ta thịt mất rồi. Nghe gở! Hay gọi là Đại Tráng đi, khỏe mạnh, tráng kiện!"
Liễu Vân Sương bật cười, cũng gật đầu đồng tình. Hai đứa lớn đều thấy được, còn bé Tiếu Tri Ý thì vẫn chưa hiểu gì, cũng chẳng phản đối.
"Được, vậy gọi là Đại Tráng. Hứa Đại Tráng!" – Cậu nhóc cuối cùng cũng chịu chấp nhận, dù trong lòng vẫn thích cái tên “Hứa Lam Tráng” hơn. Nhưng nghĩ tới mẹ, lại sợ bị mắng là “dám đặt tên chó theo người”, đành thôi vậy.
Mộng Vân Thường
Tên con ch.ó con được quyết định như thế. Buổi tối hôm đó, Liễu Vân Sương lấy một cái đáy giỏ, lót vào đó một bộ quần áo cũ của mình làm ổ tạm thời cho nó. Giờ nó còn nhỏ quá, lạnh lắm, nên cô để nó ngủ chung với mấy đứa trẻ trên giường đất.
Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Liễu Vân Sương đã vội vã chuẩn bị lên núi nhặt củi. Trong nhà đã gần cạn, phải lo tích trữ đủ dùng ít nhất một tháng. Hứa Tri Tình nhất định đòi đi theo, còn Hứa Tri Lễ thì cam đoan sẽ chăm lo cho em gái và Đại Tráng chu đáo, khiến cô không nói gì thêm. Dù sao có thêm một người, cũng đỡ việc hơn nhiều.
Trước khi đi, cô còn sang nhà bà Ba ở sân sau mượn một bó dây thừng. Như vậy, mỗi lần đi có thể buộc được nhiều cành hơn, đỡ phải đi đi lại lại mất sức.
Cô và con gái chỉ nhặt cành khô hoặc những nhánh sắp gãy. Những cành to thì dùng d.a.o chẻ chặt hai nhát là xong, chủ yếu tiết kiệm thời gian. Cành to quá thì để lại sau, không cần vội.
Hai mẹ con đi từ sáng sớm đến chiều muộn, làm ròng rã hai ngày, đến khi củi trong nhà chất thành đống mới thôi. Thấy cành liễu là cô chặt mang về, định bụng sau này sẽ dùng làm chổi hoặc rào vườn.
Ngày thứ ba, buổi sáng cô tranh thủ đi hai chuyến. Chiều đến thì chủ yếu đốn vài cây thân thẳng, cỡ bằng cổ tay, chất lên xe đẩy rồi đưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy hôm nay, Hứa Tri Lễ hồi phục khá nhanh. Thằng bé đi lại tự nhiên hơn, cũng bắt đầu biết giúp mẹ làm việc vặt. Nó không nói ra, nhưng cô nhìn ra được—đó là tình thương dành cho chị và mẹ, một đứa trẻ tuy cứng đầu nhưng có trái tim mềm.
Trước khi trời tối, cô tranh thủ đẩy xe sang trả cho nhà Trần Sở Nga. Mượn mấy ngày như vậy mà không trả thì ngại lắm, dù người ta không hề giục. Ban đầu cô tính biếu lại chút gì gọi là có qua có lại, nhưng nhà bây giờ chẳng dư dả gì. Trong mắt hàng xóm, bọn họ vẫn là dạng không đủ ăn. Với lại, tính Trần Sở Nga thế nào, cô biết thừa—có đưa cũng không nhận. Suy cho cùng, đời còn dài, quan hệ hàng xóm không thể đứt vì mấy chuyện nhỏ.
Về đến nhà, Liễu Vân Sương liền xắn tay vào bếp. Đại Tráng cần ăn cháo ngô, mà nấu thì cũng đơn giản, nên cô nấu dư một chút cho cả nhà cùng ăn. Đám trẻ không ai phản đối, có gì ăn nấy.
Trong nhà không còn rau gì, cô đành hái ít rau sam, rửa sạch rồi trộn vội một đĩa. Để thêm hương vị, cô phi chút dầu đậu nành, bị sặc một chút, mắt cay xè. Thêm muối, xì dầu, giấm gạo—mùi vị tuy đơn sơ nhưng cũng khiến cả nhà ăn ngon miệng hơn.
Đang lúi húi bày mâm, chợt nghe tiếng nói quen quen từ ngoài sân vọng vào:
"Ôi chao, bắt đầu ăn cơm rồi à!"
Liễu Vân Sương quay đầu, không khỏi sững người—là Đỗ Nhược Hồng.
Kiếp trước, bà ta từng định nhờ vả Hứa Tri Vi để làm ăn ở quê. Nhưng Tri Thành lại không ưa nữ chính, cũng không cho Đỗ Nhược Hồng nhúng tay vào chuyện gì. Đến khi Hứa Lam Giang mất, hắn ta mới đón bà ta lên thành phố.
(Chị dâu cả Đỗ Nhược Hồng có con lớn rồi (đang đi lính) nên từ giờ Mộng đổi cách gọi thành "bà ta" nhé)
Bây giờ, nhìn thấy bà ta bất ngờ xuất hiện, trong lòng Liễu Vân Sương chẳng thấy dễ chịu gì. Nhưng cô vẫn giữ thái độ chừng mực, không đuổi khách.
"Vân Sương, sao em nhặt lắm củi thế? Mấy mẹ con em làm bao lâu mới xong chỗ này? Sao không gọi chị một tiếng?" – Giọng bà ta đầy vẻ thân thiết, nhưng trong mắt Liễu Vân Sương, đó chỉ là trò diễn kịch.
Cô biết rõ, Đỗ Nhược Hồng chưa từng có thiện cảm với người nhà họ Hứa. Lần này đến, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
"Hôm nay chị đến có chuyện gì sao?" – Liễu Vân Sương không vòng vo, cắt thẳng vào vấn đề.
Bà ta hơi khựng lại, rồi bày ra vẻ mặt đau khổ:
"Vân Sương à, trong lòng chị dâu khổ lắm. Em cũng biết đấy, mẹ chồng thì cay nghiệt, chua ngoa, chị còn có hai đứa con gái đang sống dưới tay bà ta. Lúc các em cãi nhau, chị đâu có cách nào giúp em…"
Nói thì tha thiết lắm, nhưng bản chất Đỗ Nhược Hồng, ai từng tiếp xúc đều biết—gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mồm miệng khéo léo, nhưng rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh bản thân mình.
Tính toán, ích kỷ—đó mới là bản chất.
"Ừm, tôi biết rồi. Vậy hôm nay chị đến, chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?" – Giọng Liễu Vân Sương bình thản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương