Nhà cô nằm gần cánh đồng, trước cửa có một khoảng đất trống khá rộng. Cỏ dại mọc cao tới đầu gối, từ khi dọn về, cô còn chưa có thời gian dọn dẹp lại.
"Tri Tình! Tri Ý!" – cô cất tiếng gọi, lòng ngổn ngang.
Nghe thấy tiếng mẹ, hai cô bé vội quay lại.
"Mẹ! Mẹ về rồi ạ?" – Hứa Tri Tình kéo tay em chạy lại, trong tay còn cầm một cái giỏ nhỏ.
"Tri Tình, sao hai đứa lại ở ngoài này? Có chuyện gì à?" – Giọng cô hơi gấp, trong lòng đầy lo lắng.
Tri Tình nhanh chóng hiểu được sự căng thẳng của mẹ, vội đáp:
"Mẹ, không có gì đâu ạ. Con thấy ngoài cửa mọc nhiều rau sam, nên dắt Tri Ý ra hái một ít. Bọn con không đi xa đâu, chỉ loanh quanh ngay đây thôi. Mẹ xem này, non lắm!"
Vừa nói, cô bé vừa giơ giỏ rau ra khoe.
Liễu Vân Sương thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao là tốt rồi. Mẹ cứ lo bọn họ lại đến quấy phá nữa. Thôi nào, vào nhà đã."
"Vâng ạ!" – Tri Tình tươi cười gật đầu, biết mẹ lo cho ba chị em nên càng thấy vui.
Vào đến nhà, cô bé còn hiểu chuyện lấy nước cho mẹ rửa tay.
May mà sáng sớm cô đã lấy đầy nước vào chum, giờ nước vẫn còn ấm, rửa tay rất vừa.
"Mẹ, cái gì đang kêu vậy ạ?" – Hứa Tri Lễ là người đầu tiên nhận ra có gì khác lạ, tò mò hỏi.
Liễu Vân Sương giật mình, suýt nữa thì quên mất.
"À... suýt chút nữa mẹ quên. Hôm nay mẹ đi đường, nhặt được một con ch.ó nhỏ ở ven đường. Mẹ thấy tội quá nên mang về."
Cô không thể nói thật – chó con này là mua ở chợ đen. Loại chuyện đó nếu bị lộ ra thì cũng chẳng hay ho gì. Nói là nhặt được, thì dù ai có nghi ngờ cũng không thể bắt bẻ.
"Chó con á?!" – ba đứa nhỏ đồng thanh kêu lên, mắt sáng rỡ.
Không khí trong nhà thoắt cái như có sinh khí hẳn lên.
Ba chị em vây quanh con ch.ó con, khuôn mặt đầy vẻ tò mò và vui sướng. Nhìn thấy sự háo hức của bọn trẻ, Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng mở nắp chiếc lồng đan bằng cỏ khô, cẩn thận bế con ch.ó nhỏ ra, đặt xuống nền đất.
Có thể vì mới tới chỗ lạ, chú chó con thu mình lại, run rẩy khe khẽ, hai mắt láo liên cảnh giác.
"Mẹ ơi, là chó thật này, đáng yêu quá!" Hứa Tri Ý reo lên.
"Tri Lễ, đừng sờ vào nó vội, để nó làm quen với nơi này đã." Liễu Vân Sương nhắc nhở.
"Vâng ạ, con không đụng vào đâu. Con ngồi đây nhìn một chút thôi!" Tri Lễ ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi con vật nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhân lúc ba đứa trẻ đang bận rộn với niềm vui mới, Liễu Vân Sương lặng lẽ lui vào sân sau. Ở góc tường vẫn còn một mảnh vò sành vỡ từ lâu, cô đem đi rửa sạch, sau đó đổ một ít nước Linh tuyền quý giá vào.
“Cho nó uống chút nước, đỡ sợ hơn,” cô lẩm bẩm.
Vừa mới đưa sát miệng, chú chó con như có linh tính, lập tức l.i.ế.m láp liên hồi, cổ họng phát ra những tiếng ừng ực nhỏ.
Xong việc, cô quay vào bếp. Hứa Tri Tình đã chuẩn bị xong bữa tối—một nồi cháo khoai lang nấu loãng với gạo, nóng hổi, thơm mùi ngô và củ.
Không có gì để đựng thức ăn cho chó, chiếc vò sành kia cũng đã ọp ẹp chẳng giữ được bao lâu. Sau một hồi do dự, Liễu Vân Sương cắn răng lấy ra một cái bát trong nhà, múc một ít cháo trộn bột ngô cho chó con ăn.
“Trong nhà thì là người nhà, cho ăn như vậy cũng không thiệt,” cô tự an ủi mình.
Bát đặt xuống, cô gọi: "Được rồi, đừng nghịch nữa. Mau rửa tay, dọn dẹp rồi ăn cơm!"
"Vâng ạ!" Ba đứa trẻ tuy vẫn mê mẩn con chó, nhưng rất nghe lời. Hứa Tri Tình đi lấy cơm, Hứa Tri Lễ chạy đi rửa tay, không quên kéo cả em gái theo.
Liễu Vân Sương nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi. Con trai giờ cũng biết đỡ đần, học theo chị cả chăm sóc em út—cả ba đứa đang dần trưởng thành, khiến cô có thêm động lực.
Cô bế con ch.ó nhỏ vào trong nhà chính. Nó vừa ăn vừa vẫy đuôi khe khẽ. Vì quá bé, chưa đứng vững nên cô phải giữ bát cho nó. May mà lượng cháo vừa phải, không lo đổ ra ngoài.
"Mẹ, hôm nay mẹ dậy sớm thế, chắc là mệt lắm hả mẹ?" Hứa Tri Tình vừa ăn vừa gắp cho cô một đũa rau sam đã trụng, trộn nhẹ, vị thanh và mát.
"Cũng bình thường thôi, con ở nhà cũng đâu có nhàn hạ gì." Liễu Vân Sương cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Cô biết rõ, xe củi hôm qua là con gái dỡ hết, cành liễu chất đầy góc sân cũng do một tay con bé xếp. Còn phải lo nấu nướng, chăm em.
"Mẹ, con không thấy vất vả đâu ạ. Đây là việc con nên làm mà." Hứa Tri Tình trả lời chắc nịch.
"Mẹ, con cũng khỏi đau m.ô.n.g rồi! Ngày mai con giúp mẹ làm việc nha!" Hứa Tri Lễ không chịu kém cạnh, chen vào. Vết thương của cậu nhóc quả thật đã đóng vảy, không còn đau nhức nữa. Có lẽ là do sức đề kháng của trẻ con tốt, lại thêm nước Linh tuyền mỗi ngày, nên hồi phục rất nhanh.
"Ừ, con mau khỏe hẳn đi. Sau này lúc mẹ không có nhà, phải giúp chị trông Tri Ý, biết chưa?"
Mộng Vân Thường
"Con biết rồi ạ!" Tri Lễ gật đầu như trống bỏi.
Sau bữa ăn, Liễu Vân Sương bắt đầu lôi ra từng món đồ đã mua trong chuyến đi. Ba đứa trẻ mở tròn mắt nhìn, ngỡ ngàng như thể vừa phát hiện kho báu.
"Được rồi, đừng nhìn chằm chằm nữa. Mỗi đứa một cái bánh quy, kẹo mạch nha hai cái. Răng của Tri Ý còn yếu, mẹ đổi kẹo thành bánh quy cho con nhé. Nhớ, ai ăn phần nấy, không được giành nhau."
Dù vừa ăn xong, nhưng ba đứa trẻ vẫn không cưỡng nổi sức hấp dẫn của đồ ăn vặt. Cả ba ôm khư khư phần của mình, ăn chậm rãi từng miếng như đang thưởng thức của quý.
"Mẹ ơi, bánh quy ngon thật đấy ạ! Không trách sao trước kia cô út cứ sai con xin bà nội tiền mua cho cô ấy."
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Tình nhắc đến gia đình cũ một cách thản nhiên như vậy. Liễu Vân Sương liếc nhìn con bé, thấy nét mặt con bình lặng như nước, không chút oán hận hay đau buồn.
"Chị cả, lúc đó họ có cho chị ăn không?" Hứa Tri Lễ hỏi.
"Không. Mỗi lần chị làm việc, họ ăn trước mặt chị. Nếu chị nhìn, bà nội sẽ mắng là tham ăn, còn đánh nữa. Sau này, chị không dám nhìn nữa luôn."
"Tri Tình! Tri Ý!" – cô cất tiếng gọi, lòng ngổn ngang.
Nghe thấy tiếng mẹ, hai cô bé vội quay lại.
"Mẹ! Mẹ về rồi ạ?" – Hứa Tri Tình kéo tay em chạy lại, trong tay còn cầm một cái giỏ nhỏ.
"Tri Tình, sao hai đứa lại ở ngoài này? Có chuyện gì à?" – Giọng cô hơi gấp, trong lòng đầy lo lắng.
Tri Tình nhanh chóng hiểu được sự căng thẳng của mẹ, vội đáp:
"Mẹ, không có gì đâu ạ. Con thấy ngoài cửa mọc nhiều rau sam, nên dắt Tri Ý ra hái một ít. Bọn con không đi xa đâu, chỉ loanh quanh ngay đây thôi. Mẹ xem này, non lắm!"
Vừa nói, cô bé vừa giơ giỏ rau ra khoe.
Liễu Vân Sương thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao là tốt rồi. Mẹ cứ lo bọn họ lại đến quấy phá nữa. Thôi nào, vào nhà đã."
"Vâng ạ!" – Tri Tình tươi cười gật đầu, biết mẹ lo cho ba chị em nên càng thấy vui.
Vào đến nhà, cô bé còn hiểu chuyện lấy nước cho mẹ rửa tay.
May mà sáng sớm cô đã lấy đầy nước vào chum, giờ nước vẫn còn ấm, rửa tay rất vừa.
"Mẹ, cái gì đang kêu vậy ạ?" – Hứa Tri Lễ là người đầu tiên nhận ra có gì khác lạ, tò mò hỏi.
Liễu Vân Sương giật mình, suýt nữa thì quên mất.
"À... suýt chút nữa mẹ quên. Hôm nay mẹ đi đường, nhặt được một con ch.ó nhỏ ở ven đường. Mẹ thấy tội quá nên mang về."
Cô không thể nói thật – chó con này là mua ở chợ đen. Loại chuyện đó nếu bị lộ ra thì cũng chẳng hay ho gì. Nói là nhặt được, thì dù ai có nghi ngờ cũng không thể bắt bẻ.
"Chó con á?!" – ba đứa nhỏ đồng thanh kêu lên, mắt sáng rỡ.
Không khí trong nhà thoắt cái như có sinh khí hẳn lên.
Ba chị em vây quanh con ch.ó con, khuôn mặt đầy vẻ tò mò và vui sướng. Nhìn thấy sự háo hức của bọn trẻ, Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng mở nắp chiếc lồng đan bằng cỏ khô, cẩn thận bế con ch.ó nhỏ ra, đặt xuống nền đất.
Có thể vì mới tới chỗ lạ, chú chó con thu mình lại, run rẩy khe khẽ, hai mắt láo liên cảnh giác.
"Mẹ ơi, là chó thật này, đáng yêu quá!" Hứa Tri Ý reo lên.
"Tri Lễ, đừng sờ vào nó vội, để nó làm quen với nơi này đã." Liễu Vân Sương nhắc nhở.
"Vâng ạ, con không đụng vào đâu. Con ngồi đây nhìn một chút thôi!" Tri Lễ ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi con vật nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhân lúc ba đứa trẻ đang bận rộn với niềm vui mới, Liễu Vân Sương lặng lẽ lui vào sân sau. Ở góc tường vẫn còn một mảnh vò sành vỡ từ lâu, cô đem đi rửa sạch, sau đó đổ một ít nước Linh tuyền quý giá vào.
“Cho nó uống chút nước, đỡ sợ hơn,” cô lẩm bẩm.
Vừa mới đưa sát miệng, chú chó con như có linh tính, lập tức l.i.ế.m láp liên hồi, cổ họng phát ra những tiếng ừng ực nhỏ.
Xong việc, cô quay vào bếp. Hứa Tri Tình đã chuẩn bị xong bữa tối—một nồi cháo khoai lang nấu loãng với gạo, nóng hổi, thơm mùi ngô và củ.
Không có gì để đựng thức ăn cho chó, chiếc vò sành kia cũng đã ọp ẹp chẳng giữ được bao lâu. Sau một hồi do dự, Liễu Vân Sương cắn răng lấy ra một cái bát trong nhà, múc một ít cháo trộn bột ngô cho chó con ăn.
“Trong nhà thì là người nhà, cho ăn như vậy cũng không thiệt,” cô tự an ủi mình.
Bát đặt xuống, cô gọi: "Được rồi, đừng nghịch nữa. Mau rửa tay, dọn dẹp rồi ăn cơm!"
"Vâng ạ!" Ba đứa trẻ tuy vẫn mê mẩn con chó, nhưng rất nghe lời. Hứa Tri Tình đi lấy cơm, Hứa Tri Lễ chạy đi rửa tay, không quên kéo cả em gái theo.
Liễu Vân Sương nhìn cảnh ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi. Con trai giờ cũng biết đỡ đần, học theo chị cả chăm sóc em út—cả ba đứa đang dần trưởng thành, khiến cô có thêm động lực.
Cô bế con ch.ó nhỏ vào trong nhà chính. Nó vừa ăn vừa vẫy đuôi khe khẽ. Vì quá bé, chưa đứng vững nên cô phải giữ bát cho nó. May mà lượng cháo vừa phải, không lo đổ ra ngoài.
"Mẹ, hôm nay mẹ dậy sớm thế, chắc là mệt lắm hả mẹ?" Hứa Tri Tình vừa ăn vừa gắp cho cô một đũa rau sam đã trụng, trộn nhẹ, vị thanh và mát.
"Cũng bình thường thôi, con ở nhà cũng đâu có nhàn hạ gì." Liễu Vân Sương cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Cô biết rõ, xe củi hôm qua là con gái dỡ hết, cành liễu chất đầy góc sân cũng do một tay con bé xếp. Còn phải lo nấu nướng, chăm em.
"Mẹ, con không thấy vất vả đâu ạ. Đây là việc con nên làm mà." Hứa Tri Tình trả lời chắc nịch.
"Mẹ, con cũng khỏi đau m.ô.n.g rồi! Ngày mai con giúp mẹ làm việc nha!" Hứa Tri Lễ không chịu kém cạnh, chen vào. Vết thương của cậu nhóc quả thật đã đóng vảy, không còn đau nhức nữa. Có lẽ là do sức đề kháng của trẻ con tốt, lại thêm nước Linh tuyền mỗi ngày, nên hồi phục rất nhanh.
"Ừ, con mau khỏe hẳn đi. Sau này lúc mẹ không có nhà, phải giúp chị trông Tri Ý, biết chưa?"
Mộng Vân Thường
"Con biết rồi ạ!" Tri Lễ gật đầu như trống bỏi.
Sau bữa ăn, Liễu Vân Sương bắt đầu lôi ra từng món đồ đã mua trong chuyến đi. Ba đứa trẻ mở tròn mắt nhìn, ngỡ ngàng như thể vừa phát hiện kho báu.
"Được rồi, đừng nhìn chằm chằm nữa. Mỗi đứa một cái bánh quy, kẹo mạch nha hai cái. Răng của Tri Ý còn yếu, mẹ đổi kẹo thành bánh quy cho con nhé. Nhớ, ai ăn phần nấy, không được giành nhau."
Dù vừa ăn xong, nhưng ba đứa trẻ vẫn không cưỡng nổi sức hấp dẫn của đồ ăn vặt. Cả ba ôm khư khư phần của mình, ăn chậm rãi từng miếng như đang thưởng thức của quý.
"Mẹ ơi, bánh quy ngon thật đấy ạ! Không trách sao trước kia cô út cứ sai con xin bà nội tiền mua cho cô ấy."
Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Tình nhắc đến gia đình cũ một cách thản nhiên như vậy. Liễu Vân Sương liếc nhìn con bé, thấy nét mặt con bình lặng như nước, không chút oán hận hay đau buồn.
"Chị cả, lúc đó họ có cho chị ăn không?" Hứa Tri Lễ hỏi.
"Không. Mỗi lần chị làm việc, họ ăn trước mặt chị. Nếu chị nhìn, bà nội sẽ mắng là tham ăn, còn đánh nữa. Sau này, chị không dám nhìn nữa luôn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương