Đầu tiên, cô vào mua hai cái bát sứ — loại đáy rộng, dùng để đựng thức ăn. Sau đó là năm cái thìa inox, vì Tri Ý cũng đã đến tuổi phải tập ăn cơm một mình rồi, những thứ này dùng rất hợp. Tiện thể, cô lấy thêm một cái xẻng, một cái muôi lọc, rồi hai cái lọ nhỏ để đựng dầu ăn hay gia vị — lần trước đã mua hai cái, giờ bổ sung cho đủ bộ.
Nước tương, giấm thì để khi về ghé cửa hàng thị trấn mua sau, mang từ xa về vừa bất tiện vừa dễ đổ.
Nhớ ra chuyện ánh sáng trong nhà, cô lại chọn một cái đèn dầu và một bình dầu hỏa. Mấy hôm trước, trời vừa sập tối là trong nhà đã tối như hũ nút, không có đèn thì đúng là không xong.
Suy đi tính lại, cô bấm bụng mua luôn một chiếc đèn pin. Bốn đồng rưỡi, đúng là đau lòng, nhưng nghĩ tới lỡ đêm hôm có chuyện gấp, có cái mà dùng cũng yên tâm hơn. Bình thường không bật thì cũng dùng được cả năm trời.
Sau đó, cô ghé sang quầy đồ dùng cá nhân, lấy năm cái khăn mặt, một lọ kem dưỡng da rẻ tiền cho mùa khô, bàn chải đánh răng cho từng đứa một cái, rồi một tuýp kem đánh răng loại to — cả nhà dùng chung cũng được.
Dạo này nhà chẳng ai đánh răng, mùi miệng ám đầy trong không khí, cô chịu không nổi. Dù có súc miệng bao nhiêu lần thì vẫn thấy bẩn bẩn sao đó.
Xong xuôi mấy món lặt vặt, cô bước sang quầy vải.
Quần áo của mẹ con cô đều là vá chằng vá đụp, có cái mặc từ mấy năm trước tới giờ, nhìn đến phát thương. Trước đó, ông chủ Kiều có cho không ít phiếu vải, hôm nay cô quyết định dùng luôn, mua vải về may đồ mới cho tụi nhỏ.
Dù gì cũng không biết lũ người nhà họ Hứa có còn vác mặt tới nữa không, lỡ đâu lại thó được gì thì cũng khỏi tiếc — tốt nhất là mặc hết lên người, khỏi bị trộm.
Mà dạo này khí trời cũng lạ, có vẻ sắp mưa bão, sau đó chắc sẽ lạnh đột ngột. Không chuẩn bị trước, lũ trẻ mà bị cảm thì khổ. Đời trước, chính vì sốt cao mà Hứa Tri Tình mới...
Liễu Vân Sương siết chặt tay, không thể để chuyện đó lặp lại lần nữa!
Trong tiệm vải chủ yếu là màu tối — đen, xám, xanh than. Nhưng có vài khúc vải hoa, nhìn vào đã thấy ưa mắt.
Cô tiến tới hỏi:

"Đồng chí, tôi muốn xem tấm vải hoa kia được không?"
Cô nhân viên bán hàng đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, vẻ mặt khinh khỉnh, miễn cưỡng đáp:

"Loại nào?"
"Cái có nền trắng, hoa nhỏ màu xanh nhạt ấy."
Người bán hàng miễn cưỡng rút tấm vải ra, giọng thản nhiên như thể không thèm bán cũng chẳng sao:

"Bốn hào một thước, xem kỹ rồi hãy mua."
Cái giọng y như ngầm nói: “Đừng có làm tốn thời gian của tôi nếu không định mua!”
Vải cotton, sờ vào mềm mịn, mát tay. Màu nền trắng điểm những chùm hoa li ti màu xanh dịu, nhìn mộc mạc mà vẫn xinh đẹp — rất hợp với Hứa Tri Tình.
Liễu Vân Sương không nghĩ ngợi nhiều:

"Được, lấy cho tôi ba thước."
Nghe cô thực sự muốn mua, cô nhân viên bán hàng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hơi lạ lạ, như thể vừa khinh thường vừa ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái độ thì vẫn chua chát như cũ, nhưng dù gì cũng lôi thước ra đo vải cho cô.
Liễu Vân Sương không để bụng. Giờ là thời kỳ vật tư khan hiếm, hàng hóa chẳng lo không bán được. Cái kiểu nhân viên đứng sau quầy kênh kiệu coi trời bằng vung này, cô đã thấy nhiều.
Gần như tất cả nhân viên cửa hàng bách hóa đều có chung một cái thói: tưởng như mình cao quý hơn người, chỉ vì được đứng sau quầy phát phiếu bán hàng.
Cô vẫn ôn tồn nói:

"Đồng chí, tôi còn muốn xem vải cotton màu xanh lam đậm với cả vải xanh đen kia nữa."
Có lẽ thấy cô khách này ăn nói lễ độ, lại không làm ầm ỹ, nên thái độ cô nhân viên cũng dịu xuống một chút. Thêm một người khác lại gần giúp lấy vải.
Loại vải trơn mà Liễu Vân Sương chọn có giá ba hào một thước, so với vải hoa thì rẻ hơn. Cô lấy mười thước vải xanh đen – loại có pha thêm sợi tổng hợp, sờ vào thấy mát tay và chắc chắn.
Rồi cô chọn thêm tám thước vải cotton xanh lam đậm, cộng với ba mét vải kẻ sọc để may rèm cửa sổ. Loại này tính theo mét, giá năm hào, chất vải khá thô, may quần áo thì không hợp nhưng làm rèm là vừa vặn.
Nhà cô hiện giờ ngay cả tấm rèm che cửa sổ cũng không có, buổi tối ngủ luôn thấy bất an. Đã đến đây rồi thì tiện thể mua luôn cho đủ.
Rồi cô mua thêm một cân chỉ đen, một cân chỉ trắng. Thời buổi này, chỉ không cuộn sẵn, người ta bán theo cân, mang về nhà phải tự quấn lại từng cuộn nhỏ mới dùng được. Vải có rồi thì chỉ cũng phải đủ, tránh cho sau này phải quay lại.
Tiếp đó là mấy món lặt vặt: kim khâu đủ cỡ, đê kim, mấy thứ cơ bản cho việc may vá trong nhà.
Mua xong mấy thứ cần cho may mặc, cô lại quay sang hàng nhu yếu phẩm: nửa cân đường đỏ, hai lọ hoa quả đóng hộp, một cân bánh quy, một cân kẹo mè – toàn là thứ mấy đứa nhỏ nhà cô chưa từng nếm qua.
Cô nghĩ, cũng nên để tụi nhỏ có chút ngọt ngào trong miệng, sống thế này mãi cũng không được.
Sắp rời đi, cô thấy gian hàng bên cạnh có bán cốc tráng men. Trước giờ trong nhà chỉ dùng bát uống nước, lần này mua luôn cho đủ. Cô lấy ba cái cỡ vừa, một cái nhỏ – cái nhỏ dành cho Tri Ý.
Chuyến đi lần này, có thể nói là thu hoạch đầy tay.
Chó con trong túi lâu lâu lại cất tiếng kêu khe khẽ, chắc đói bụng rồi. Trước đó lão Ngô đã dặn, chó còn nhỏ, phải cho ăn bột ngô, vài ngày sau mới được ăn thứ khác.
Chỉ là, trong nhà cô không có bột ngô.
Nhưng nhớ lại trên đường về sẽ đi ngang kho lương thực, cô liền quyết định ghé vào mua luôn năm cân.
Hôm nay đúng là một ngày thu hoạch lớn, tâm trạng cô nhẹ nhàng đến mức buột miệng ngân nga một khúc ca cũ từ hồi còn đi học.
Chỉ có điều... giờ đã gần trưa, mà từ sáng sớm ra khỏi nhà đến giờ, bụng vẫn chưa có gì bỏ vào. Nhưng cô lại không dám ăn ngoài. Thời đại này đâu phải chỉ có tiền là đủ, không có phiếu thì cũng chẳng mua nổi cái bánh bao.
Cô bước nhanh hơn, trong lòng chỉ mong mau về đến nhà.
Cuối cùng, sau bao lần dừng nghỉ giữa đường, cô cũng về tới đội sản xuất Hồng Tinh. Quãng đường vừa xa vừa phải cõng một đống đồ, người cũng mệt rã rời – may mà cô vẫn còn trẻ, sức còn chịu được.
Từ xa đã thấy Tri Tình đang dắt tay Tri Ý, cả hai chị em ngồi xổm ở cửa.
Mộng Vân Thường

Trái tim Liễu Vân Sương đập mạnh, vội vàng bước nhanh hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện