Mọi người ăn còn chưa đủ no, lấy đâu lương thực mà cho chó ăn. Thức ăn là thứ quý như vàng, thêm một cái miệng là thêm một gánh nặng.
Nhưng Liễu Vân Sương lại nghĩ khác. Cô có ít tiền dành dụm, không nhiều nhưng cũng đủ xoay xở. Để giữ nhà yên ổn, chút lương thực đổi lấy an toàn cũng đáng.
Thế là cô quyết định sẽ đi một chuyến lên huyện thành. Dứt khoát mua thêm những vật dụng cần thiết một thể, về sau đỡ phải đi lại nhiều.
Nghĩ xong, cô nhanh chóng rửa mặt, giục hai đứa nhỏ đi ngủ. Trước khi lên giường, cô còn dặn dò kỹ lưỡng một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Liễu Vân Sương đã lặng lẽ rời giường.
Đường làng lúc này vắng tanh, sương sớm lành lạnh phủ kín lối đi. Cô quấn khăn che đầu, bước đi vội vã, chân không dừng lại giây nào.
Mộng Vân Thường
Đến huyện thành, cô đi thẳng đến chợ đen.
Chợ đen vẫn như trước, lặng lẽ hoạt động trong bóng tối. Trời mới chỉ tờ mờ sáng nhưng đã có không ít người lui tới, ánh mắt ai cũng láo liên cảnh giác.
Vừa bước vào, Liễu Vân Sương lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình. Quả nhiên là người đàn ông lần trước — người trung gian quen thuộc trong chợ.
Cô không chủ động bắt chuyện, chỉ im lặng né sang một bên. Nhưng người kia đã nhanh chóng đi theo sau, miệng nở nụ cười nửa thật nửa giả:
"Chị gái, nhìn chị quen lắm nha. Hôm nay lại mang gì tốt tới hả?"
Nói là quen mặt, thực chất là nhận ra rồi, nhưng ai ở đây cũng biết điều, không ai nói toạc ra cả.
Liễu Vân Sương bình thản đáp:
"Em trai, hôm nay tôi không bán gì cả, tôi tới mua ít đồ thôi."
"Mua đồ? Ờ, cũng được. Chị muốn mua gì? Biết đâu em giúp được."
Cô liếc nhìn anh ta, nói thẳng:
"Tôi muốn tìm một con ch.ó nhỏ, càng khỏe càng tốt, tốt nhất là đủ tháng rồi."
Người kia hơi ngạc nhiên:
"Chó hả? Sao chị lại muốn nuôi chó?"
Anh ta liếc mắt đánh giá một lượt. Người phụ nữ nông thôn thế này, ai cũng lo cho miệng ăn trong nhà còn chưa xong, nuôi chó chẳng phải là chuyện xa xỉ sao?
"Chuyện này tôi tự biết. Nếu cậu biết ai có chó bán, thì làm ơn dẫn tôi đi xem một chút."
Thấy cô không có ý giải thích, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, cười hề hề:
"Chị gái, chị tìm đúng người rồi đấy. Tôi quen một chỗ, vừa hay có chó con. Đi, tôi dẫn chị qua."
"Vậy thì phiền cậu rồi."
Liễu Vân Sương thầm thấy may mắn. Xem ra chợ đen quả thực đúng như lời đồn — không gì là không có.
Hai người băng qua mấy con hẻm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà gạch xanh mái ngói. Người đàn ông gõ cửa mấy cái, lát sau mới có người ra mở.
Người mở cửa là một ông lão, dáng vẻ phúc hậu, vừa thấy có khách đã mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hôm nay nhiều người đến xem chó lắm. Nếu ưng thì chọn nhanh, đừng chần chừ."
Liễu Vân Sương không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Đi thêm mấy bước, cô đã thấy đàn chó con nằm chen chúc trong ổ rơm. Ông lão vừa chỉ vừa giới thiệu:
"Đây là chó ta chính gốc, vừa tròn tháng. Nhìn xem, đứa nào cũng khỏe, lông bóng mượt, miệng ăn to, chân chạy nhanh."
Ông bế hai con lên cho mọi người xem. Cả hai còn đang ngái ngủ, vừa rời tay ông đã lập tức tìm mẹ, cái bụng nhỏ căng tròn dễ thương vô cùng.
Liễu Vân Sương hỏi giá:
"Chó con này bao nhiêu vậy ạ?"
"Giá vốn là một đồng rưỡi, nhưng chị đã đến tận đây, tôi bớt cho chị, lấy tròn một đồng thôi."
Một đồng với cô không phải vấn đề, Liễu Vân Sương đang định gật đầu, thì sau lưng bỗng có giọng nam xen vào:
"Lão Ngô à, người ta mua chó để giữ nhà, đưa luôn cho họ một con ch.ó săn của ông đi."
Cô giật mình quay lại, ánh mắt bất ngờ chạm phải gương mặt quen thuộc.
"Ông chủ Kiều? Sao cậu lại ở đây?"
Thấy Liễu Vân Sương vẫn còn nhớ tới mình, Kiều Dịch Khất chỉ hơi gật đầu, khẽ nói:
"Làm việc."
Vân Sương cũng biết điều, không hỏi thêm câu nào nữa. Người ta đã nói đang làm việc, hiển nhiên là chuyện không tiện nhiều lời, cô cũng không nên tò mò. Vừa rồi cô đã hơi thất thố, nếu trong hoàn cảnh bình thường, đến cái tên cô cũng chẳng nên nhắc tới mới phải.
Chỉ là Lão Ngô lại nghĩ khác. Ông ta vừa nghe thấy, liền cười hớn hở, hồ hởi nói:
"Hóa ra là bạn của ông chủ Kiều! Vậy thì đi đi đi, tôi còn một ổ chó săn con nữa. Khoảng chừng năm ngày nữa là đủ tháng, giờ đem về nuôi cũng không vấn đề gì đâu."
Nói rồi, ông ta sốt sắng đưa họ qua bên kia chuồng chó.
Lúc đi ngang qua Kiều Dịch Khất, Liễu Vân Sương hơi nghiêng đầu, khẽ gật một cái coi như thay lời cảm ơn. Hai người vốn chẳng thân quen gì, vậy mà anh ta lại chịu đứng ra nói một câu giúp cô, dù ít dù nhiều cũng là có ơn. Cô không phải người vô ơn, gặp chuyện thì nên cảm ơn một tiếng.
Ổ chó bên này đúng là khá hơn hẳn, mấy con ch.ó con nhìn rất lanh lợi, lông mượt, dáng dấp chắc nịch. Rõ ràng là giống chó săn, lớn lên tuyệt đối không phải loại hiền lành. Trông nhà giữ cửa thì khỏi phải lo, chưa kể nhìn còn rất dũng mãnh — đúng là nhặt được bảo vật.
"Cô gái, để tôi lấy cho cô một cái lồng, bỏ chó vào cho tiện mang theo. Chứ ôm vậy, đi đâu làm gì cũng bất tiện. Nhưng mà tôi nói trước, chó săn không giống chó nhà, con này ba đồng đấy nhé."
"Vâng, bác, không sao đâu ạ."
Nói rồi, cô rút ba đồng trong túi ra, hai tay đưa cho ông lão.
"Được, vậy cô đợi một chút, tôi cho nó vào lồng cho cô."
Lão Ngô vui ra mặt, rõ là vừa được lời vừa được mặt mũi. Người quen của Kiều Dịch Khất, đúng là hào sảng như nhau.
Cái lồng kia nhìn như được đan từ cỏ bấc, chắc chỉ dùng được dăm bữa nửa tháng rồi bỏ. Nhưng tiện là được, chẳng ai chê. Trên lồng còn có mấy khe nhỏ để chó thở, cũng coi như chu đáo.
Có chó rồi, Liễu Vân Sương vội vã tới cửa hàng bách hóa. May mắn là còn sớm, người chưa đông, chứ để lát nữa mà con ch.ó con thức dậy quấy khóc thì cô cũng chẳng làm ăn được gì.
Cô vừa đi vừa len lén nhìn lồng, con ch.ó vẫn ngủ say như chết.
Nhưng Liễu Vân Sương lại nghĩ khác. Cô có ít tiền dành dụm, không nhiều nhưng cũng đủ xoay xở. Để giữ nhà yên ổn, chút lương thực đổi lấy an toàn cũng đáng.
Thế là cô quyết định sẽ đi một chuyến lên huyện thành. Dứt khoát mua thêm những vật dụng cần thiết một thể, về sau đỡ phải đi lại nhiều.
Nghĩ xong, cô nhanh chóng rửa mặt, giục hai đứa nhỏ đi ngủ. Trước khi lên giường, cô còn dặn dò kỹ lưỡng một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Liễu Vân Sương đã lặng lẽ rời giường.
Đường làng lúc này vắng tanh, sương sớm lành lạnh phủ kín lối đi. Cô quấn khăn che đầu, bước đi vội vã, chân không dừng lại giây nào.
Mộng Vân Thường
Đến huyện thành, cô đi thẳng đến chợ đen.
Chợ đen vẫn như trước, lặng lẽ hoạt động trong bóng tối. Trời mới chỉ tờ mờ sáng nhưng đã có không ít người lui tới, ánh mắt ai cũng láo liên cảnh giác.
Vừa bước vào, Liễu Vân Sương lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình. Quả nhiên là người đàn ông lần trước — người trung gian quen thuộc trong chợ.
Cô không chủ động bắt chuyện, chỉ im lặng né sang một bên. Nhưng người kia đã nhanh chóng đi theo sau, miệng nở nụ cười nửa thật nửa giả:
"Chị gái, nhìn chị quen lắm nha. Hôm nay lại mang gì tốt tới hả?"
Nói là quen mặt, thực chất là nhận ra rồi, nhưng ai ở đây cũng biết điều, không ai nói toạc ra cả.
Liễu Vân Sương bình thản đáp:
"Em trai, hôm nay tôi không bán gì cả, tôi tới mua ít đồ thôi."
"Mua đồ? Ờ, cũng được. Chị muốn mua gì? Biết đâu em giúp được."
Cô liếc nhìn anh ta, nói thẳng:
"Tôi muốn tìm một con ch.ó nhỏ, càng khỏe càng tốt, tốt nhất là đủ tháng rồi."
Người kia hơi ngạc nhiên:
"Chó hả? Sao chị lại muốn nuôi chó?"
Anh ta liếc mắt đánh giá một lượt. Người phụ nữ nông thôn thế này, ai cũng lo cho miệng ăn trong nhà còn chưa xong, nuôi chó chẳng phải là chuyện xa xỉ sao?
"Chuyện này tôi tự biết. Nếu cậu biết ai có chó bán, thì làm ơn dẫn tôi đi xem một chút."
Thấy cô không có ý giải thích, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, cười hề hề:
"Chị gái, chị tìm đúng người rồi đấy. Tôi quen một chỗ, vừa hay có chó con. Đi, tôi dẫn chị qua."
"Vậy thì phiền cậu rồi."
Liễu Vân Sương thầm thấy may mắn. Xem ra chợ đen quả thực đúng như lời đồn — không gì là không có.
Hai người băng qua mấy con hẻm, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà gạch xanh mái ngói. Người đàn ông gõ cửa mấy cái, lát sau mới có người ra mở.
Người mở cửa là một ông lão, dáng vẻ phúc hậu, vừa thấy có khách đã mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hôm nay nhiều người đến xem chó lắm. Nếu ưng thì chọn nhanh, đừng chần chừ."
Liễu Vân Sương không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Đi thêm mấy bước, cô đã thấy đàn chó con nằm chen chúc trong ổ rơm. Ông lão vừa chỉ vừa giới thiệu:
"Đây là chó ta chính gốc, vừa tròn tháng. Nhìn xem, đứa nào cũng khỏe, lông bóng mượt, miệng ăn to, chân chạy nhanh."
Ông bế hai con lên cho mọi người xem. Cả hai còn đang ngái ngủ, vừa rời tay ông đã lập tức tìm mẹ, cái bụng nhỏ căng tròn dễ thương vô cùng.
Liễu Vân Sương hỏi giá:
"Chó con này bao nhiêu vậy ạ?"
"Giá vốn là một đồng rưỡi, nhưng chị đã đến tận đây, tôi bớt cho chị, lấy tròn một đồng thôi."
Một đồng với cô không phải vấn đề, Liễu Vân Sương đang định gật đầu, thì sau lưng bỗng có giọng nam xen vào:
"Lão Ngô à, người ta mua chó để giữ nhà, đưa luôn cho họ một con ch.ó săn của ông đi."
Cô giật mình quay lại, ánh mắt bất ngờ chạm phải gương mặt quen thuộc.
"Ông chủ Kiều? Sao cậu lại ở đây?"
Thấy Liễu Vân Sương vẫn còn nhớ tới mình, Kiều Dịch Khất chỉ hơi gật đầu, khẽ nói:
"Làm việc."
Vân Sương cũng biết điều, không hỏi thêm câu nào nữa. Người ta đã nói đang làm việc, hiển nhiên là chuyện không tiện nhiều lời, cô cũng không nên tò mò. Vừa rồi cô đã hơi thất thố, nếu trong hoàn cảnh bình thường, đến cái tên cô cũng chẳng nên nhắc tới mới phải.
Chỉ là Lão Ngô lại nghĩ khác. Ông ta vừa nghe thấy, liền cười hớn hở, hồ hởi nói:
"Hóa ra là bạn của ông chủ Kiều! Vậy thì đi đi đi, tôi còn một ổ chó săn con nữa. Khoảng chừng năm ngày nữa là đủ tháng, giờ đem về nuôi cũng không vấn đề gì đâu."
Nói rồi, ông ta sốt sắng đưa họ qua bên kia chuồng chó.
Lúc đi ngang qua Kiều Dịch Khất, Liễu Vân Sương hơi nghiêng đầu, khẽ gật một cái coi như thay lời cảm ơn. Hai người vốn chẳng thân quen gì, vậy mà anh ta lại chịu đứng ra nói một câu giúp cô, dù ít dù nhiều cũng là có ơn. Cô không phải người vô ơn, gặp chuyện thì nên cảm ơn một tiếng.
Ổ chó bên này đúng là khá hơn hẳn, mấy con ch.ó con nhìn rất lanh lợi, lông mượt, dáng dấp chắc nịch. Rõ ràng là giống chó săn, lớn lên tuyệt đối không phải loại hiền lành. Trông nhà giữ cửa thì khỏi phải lo, chưa kể nhìn còn rất dũng mãnh — đúng là nhặt được bảo vật.
"Cô gái, để tôi lấy cho cô một cái lồng, bỏ chó vào cho tiện mang theo. Chứ ôm vậy, đi đâu làm gì cũng bất tiện. Nhưng mà tôi nói trước, chó săn không giống chó nhà, con này ba đồng đấy nhé."
"Vâng, bác, không sao đâu ạ."
Nói rồi, cô rút ba đồng trong túi ra, hai tay đưa cho ông lão.
"Được, vậy cô đợi một chút, tôi cho nó vào lồng cho cô."
Lão Ngô vui ra mặt, rõ là vừa được lời vừa được mặt mũi. Người quen của Kiều Dịch Khất, đúng là hào sảng như nhau.
Cái lồng kia nhìn như được đan từ cỏ bấc, chắc chỉ dùng được dăm bữa nửa tháng rồi bỏ. Nhưng tiện là được, chẳng ai chê. Trên lồng còn có mấy khe nhỏ để chó thở, cũng coi như chu đáo.
Có chó rồi, Liễu Vân Sương vội vã tới cửa hàng bách hóa. May mắn là còn sớm, người chưa đông, chứ để lát nữa mà con ch.ó con thức dậy quấy khóc thì cô cũng chẳng làm ăn được gì.
Cô vừa đi vừa len lén nhìn lồng, con ch.ó vẫn ngủ say như chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương