"Tôi còn chưa tính chuyện với cậu đấy! Cả nhà các người đúng là mất mặt hết chỗ nói!"
Hứa Lam Giang đứng bên cạnh cũng chỉ biết thở dài, mặt mũi nhăn nhó, cảm thấy cái mớ lộn xộn trước mắt thật sự khiến anh ta đau đầu.
Trong lúc ấy, bên kia, giọng hệ thống lại vang lên trong đầu Hứa Tri Vi, có phần lo lắng:
"Không còn cách nào rồi, Liễu Vân Sương đã nói ra hết trước mặt bao nhiêu người, bí mật giữa hai người không thể giấu được nữa đâu."
"Liễu Vân Sương... Bà ta thật sự dám vạch mặt tôi như vậy?"
Hứa Tri Vi siết chặt tay, hai mắt đỏ hoe, trong lòng bừng lên một ngọn lửa căm phẫn. Ánh mắt cô ta dán chặt vào bóng dáng của Liễu Vân Sương, như thể muốn nuốt sống đối phương.
Liễu Vân Sương thấy thế chỉ cười nhạt, thầm nghĩ: Nữ chính mà chỉ có cái đầu thế này thôi à? Bị lật mặt một cái đã hận thù, thế thì quá dễ đối phó.
Mộng Vân Thường

Cô bước ra phía trước, ngẩng đầu nhìn ba người: Hứa Lam Hà, Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi, giọng vang lên:
"Hứa Lam Hà, Hứa Lam Xuân, Hứa Tri Vi—hôm nay ba người cùng nhau tới nhà tôi đòi tiền, bắt tôi mua đồ, làm loạn cả lên! Được thôi, nhưng nhớ kỹ cho tôi—là ba người tự tìm đến gây chuyện trước!
Còn nữa, tôi biết thừa cái tính các người thế nào rồi. Nếu sau này nhà tôi có chuyện gì, người đầu tiên tôi nghi là mấy người đấy! Hôm nay bao nhiêu người có mặt, làm chứng cho tôi hết!"
Lời nói như một gáo nước lạnh hắt vào mặt ba người kia, lại như một cái tát thẳng vào mặt bà cụ Hứa đang đứng nép sau lưng cháu.
Hứa Tri Vi tức đến mức cắn răng, nhưng vẫn chưa dám mở miệng.
Lúc này, Hứa Lam Giang bước lên hòa giải:
"Vân Sương, em cũng bớt nóng lại một chút đi. Việc hôm nay, cứ để anh giải quyết. Anh đảm bảo sẽ trông chừng thằng Nhị, không để nó tới làm phiền em nữa."
Anh ta nói câu này cũng là giữ thể diện cho nhà họ Hứa. Từ ngày ông cụ Hứa qua đời, trong nhà chỉ còn mỗi anhn ta gồng gánh. Em hai thì yếu đuối vô dụng, thằng út chỉ chăm chăm vào chuyện rời làng đi thành phố. Còn bà cụ Hứa, ngoài việc ức h.i.ế.p con dâu thì chẳng làm được gì ra hồn.
"Anh đã nói vậy thì tôi sẽ nể mặt anh." – Liễu Vân Sương đáp, giọng lạnh như băng – "Nhưng nói cho rõ, từ nay về sau mà còn ai trong nhà anh dám gây chuyện với tôi, đừng trách tôi không khách khí!"
Hứa Lam Giang biết rõ, lần trước Liễu Vân Sương đã làm ầm lên tận công xã. Nếu lần này mà cô lại ra mặt thật sự, mất mặt vẫn là nhà họ Hứa.
"Thôi được rồi, mọi người giải tán đi. Hai người kia, đi vào nhà với tôi!"
Anh ta quát lớn một tiếng, rồi đóng sập cánh cổng sau lưng.
...
"Vân Sương, về thôi. Đừng bận tâm tới bọn họ nữa." – Một người trong đám đông lên tiếng.
"Được."
Liễu Vân Sương quay gót rời đi. Trời đã nhá nhem tối, nhưng trong lòng cô vẫn còn một ngọn lửa chưa nguôi.
Dọc đường, cô không ngừng kể tội nhà họ Hứa, từ chuyện bị bắt nạt, đến chuyện bị lừa. Mỗi một câu đều khiến người đi bên cạnh tức sôi m.á.u thay cô.
Cuối cùng về tới nhà, mọi thứ mới yên ổn trở lại.
"Tri Tình! Mở cửa đi con, mẹ về rồi đây!"
Nghe tiếng mẹ gọi, ba đứa nhỏ trong nhà đều đồng loạt hành động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chị cả chạy ra mở cửa, thằng em và đứa em út thì chen nhau nhìn qua cửa sổ.
"Là mẹ thật rồi! Mẹ về rồi!"
"Mẹ!"
Hứa Tri Tình vừa mở cửa đã nhào tới ôm chặt lấy mẹ, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Mẹ có bị sao không ạ?" – Cô bé nấc nghẹn, giọng run run.
Liễu Vân Sương xoa đầu con gái, giọng nhẹ nhàng:
"Không sao rồi, đừng lo nữa. Vào nhà đi con."
"Vâng ạ."
Cả nhà đi vào trong. Cô ngồi xuống mép giường, ba đứa nhỏ lập tức quây quanh như ba con chim non.
"Mẹ, người nhà họ Hứa có bắt nạt mẹ không?"
"Bọn họ chỉ muốn lấy tiền của nhà mình thôi. Các con nhớ cho kỹ, trong lòng bố các con chỉ có bà nội và cô út, chứ chẳng có mẹ con mình đâu. Từ nay về sau, gặp ông ấy cũng không cần để ý, đừng cho vào nhà, nghe chưa?"
"Vâng! Con không thích ông ấy! Lần trước bà nội đánh con, ông ấy đứng đó mà chẳng làm gì. Bị mắng hai câu đã cúi đầu, sau này con không cho ông ấy bén mảng đến nữa!"
Liễu Vân Sương nhìn con mà nghèn nghẹn trong lòng. Cô ôm cả ba đứa vào lòng, nhẹ nhàng nói:
"Không sao, sau này mẹ sẽ bảo vệ các con. Không ai có thể ức h.i.ế.p chúng ta nữa."
Chứng kiến sự việc bị đẩy đến nước này, ai nấy đều có thể thấy rõ Hứa Lam Hà đã quá quắt đến mức nào. Thật đúng là gieo gió gặt bão.
Liễu Vân Sương lạnh nhạt nghĩ: Hứa Lam Hà bây giờ ra sức bênh vực mẹ con Hứa Lam Xuân như vậy, cứ tưởng rằng sau này Hứa Tri Vi sẽ phụng dưỡng mình lúc về già. Đúng là mơ giữa ban ngày, nằm mơ mà không biết ngượng.
Cô vuốt tóc đứa con gái nhỏ, nhẹ nhàng dặn dò:

"Con ngoan, nhớ kỹ lời mẹ dặn là được rồi. Còn nữa, mấy người đó chưa chắc đã tử tế, mẹ không có ở nhà, các con phải để ý trong ngoài cho kỹ. Đồ ăn thức uống trong nhà, chớ để bị người ta thó mất."
Cô đoán rằng, tuy họ không đến mức trắng trợn cướp bóc, nhưng chuyện ăn trộm thì chẳng phải không thể xảy ra.
Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, giống như lính canh giữ kho.
"Mẹ yên tâm, chúng con không để ai động vào đâu!"
"Đúng đó, ai cũng đừng hòng lấy thứ gì trong nhà mình!"
Liễu Vân Sương nhìn hai đứa mà phì cười. Hai đứa lớn như hai chú chó nhỏ đang bảo vệ bát cơm của mình vậy.
Chó nhỏ...
Đúng rồi!
Ánh mắt cô sáng rỡ, bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ — tại sao cô không nuôi một con ch.ó nhỏ?
Khứu giác của chó vốn nhạy, lại có bản năng cảnh giác cao. Trong nhà có người lạ, chỉ cần chó sủa vài tiếng là cả nhà sẽ biết ngay. Một con ch.ó vừa giữ nhà vừa trông cửa, chẳng phải quá hợp sao?
Thế nhưng, trong thôn vào thời buổi này, mấy ai nuôi chó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện