Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải vội vàng xông vào can ngăn, kéo bà cụ lại.
"Chị dâu! chị đừng quá đáng quá! Chuyện gì ra chuyện đó, chị hắt cả bồn nước bẩn lên đầu mẹ như vậy, định ép c.h.ế.t mẹ hay sao?" – Hứa Lam Hải trừng mắt, giọng lạnh lùng như băng.
Liễu Vân Sương cười nhạt, ánh mắt chán ghét không giấu diếm.
"Thứ nhất, tôi với Hứa Lam Hà đã ly hôn rồi, đừng gọi tôi là chị dâu nữa, ngứa tai lắm.
Thứ hai, cậu cũng biết là nước bẩn, thế lúc bà ta mở mồm phun ra mấy lời dơ dáy như thế, cậu ở đâu? Cậu là người có ăn học, học tới hết cấp ba cơ mà! Lẽ nào cũng học được cái kiểu hai mặt, giả nhân giả nghĩa như thế?
Thứ ba, bà ta còn sống nhăn răng đấy, chưa chết, nên đừng có đổ tội cho tôi vội!"
Nói đến đây, ánh mắt Liễu Vân Sương lạnh tanh như băng giá, khiến đám người xung quanh cũng phải im lặng.
Cô thật sự khinh thường cái loại người như Hứa Lam Hải – học hành nửa vời, suốt ngày mơ tưởng lên tỉnh, lười biếng lông bông, cả năm chẳng kiếm nổi bao công điểm, thế mà cứ vác mặt ra làm như mình giỏi giang lắm.
"Loại phụ nữ như cô, đúng là ngang ngược, ngu dốt, lạc hậu!" – Hứa Lam Hải nghiến răng, mắt đỏ ngầu.
Liễu Vân Sương chỉ cười khẩy:

"Không nói lý thì đừng có chõ mõm vào. Đừng tưởng mình hơn người!"
Không khí càng lúc càng căng thẳng.
Lúc này Hứa Lam Giang mới lên tiếng, giọng hòa hoãn hơn:
"Thôi được rồi, Vân Sương. Anh biết em giận vì chuyện của Tri Lễ, mẹ đúng là nặng tay thật, nhưng em cũng làm quá rồi. Làm ầm cả lên thế này có hay ho gì đâu."
Liễu Vân Sương quay phắt sang, giọng gay gắt:
"Anh đã biết bà ta quá tay, thế sao không ngăn? Giờ mới lên tiếng dạy dỗ tôi? Anh nghĩ mình còn tư cách sao?"
Hứa Lam Giang nghẹn họng, không nói được gì. Cô em dâu từng trầm lặng, giờ lại như biến thành người khác, lời nào lời nấy như d.a.o cứa thẳng vào lòng.
Anh ta đành nhìn sang em trai:
"Lam Hà, em nói gì đi chứ!"
Hứa Lam Hà lồm cồm đứng dậy, nét mặt nhăn nhó vì cú đá ban nãy.
"Thôi... đừng ầm ĩ nữa. Trẻ con da thịt mềm, nhanh lành thôi. Vết thương nhìn ghê đấy, nhưng chắc không sao đâu..."
"Không sao?" – Liễu Vân Sương gần như gào lên – "Vậy mẹ anh thử đánh anh vài roi, xem có còn nói là không sao không?"
Hứa Lam Hà lắp bắp:
"Vậy em muốn thế nào? Em định đưa mẹ đến công xã thật sao? Bà ấy tuổi cao rồi..."
"Nghe cái giọng kìa, như thể tôi là kẻ quá quắt lắm ấy!" – Liễu Vân Sương nghiến răng, mắt đỏ hoe vì tức –

"Hứa Lam Hà, cất cái bản mặt đáng thương đó đi. Hôm qua anh dẫn con từ nhà tôi về, mẹ anh ra tay độc ác, anh chẳng nói được một câu. Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà anh đứng nhìn mẹ anh đánh con anh đến trầy da tróc thịt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu anh không muốn nuôi, thì đưa thằng bé lại đây, tôi nuôi. Tôi nói rõ luôn, không chỉ kiện bà già đó, mà cả anh – đồng phạm – cũng không thoát được!"
Bầu không khí như nghẹt thở.
Ngay lúc ấy, giọng đại đội trưởng Trương Trường Minh vang lên, sắc lạnh:
"Thôi, nói qua nói lại cũng không giải quyết được gì. Nếu quyết không nhường nhau thì cứ theo quy định mà làm. Nhưng nói trước, xử lý xong thì đừng trách tôi – mấy người đều bị đuổi khỏi đội sản xuất Hồng Tinh! Tôi không có thời gian lo mấy chuyện thị phi rắc rối như vậy."
Lời vừa dứt, tất cả đều lặng người.
Bà cụ Hứa lắp bắp:
Mộng Vân Thường

"Không, đại đội trưởng... không cần phiền đến công xã... có gì to tát đâu..."
Hứa Lam Giang cũng vội vàng hòa giải:
"Vân Sương, em cũng thấy đó, nếu bị đuổi khỏi đội sản xuất thì thiệt cho em thôi. Tri Lễ dù sao cũng họ Hứa, không bằng nhịn một chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không..."
Người đầu tiên biến sắc chính là Hứa Lam Giang. Anh ta hiểu rất rõ, nếu bị đội sản xuất gạch tên, thì nhà họ Hứa coi như xong đời. Bây giờ tình hình thế nào, cả vùng chỉ có mấy đội sản xuất, lại đang siết chặt công điểm, bị khai trừ thì biết đi đâu mà kiếm ăn? Không ai chứa, không có gạo, không có ruộng, sớm muộn cũng đói đến chết.
"Chị dâu, chị có gì cứ nói thẳng. Đừng đưa chuyện lên công xã, để người ngoài nhìn vào, nhà mình cũng không ra gì đâu." – Hứa Lam Hải cũng lên tiếng, giọng điệu cố làm dịu.
Anh ta đang lo chuyện thi đại học, mà bị dính vết nhơ vào người thì mọi chuyện coi như đổ sông đổ biển.
"Đúng vậy đó chị, có gì thì nói với tụi em. Chị cần gì, chị cứ mở lời."
Ngay cả Lâm Thanh Thanh – người từ đầu đến cuối chẳng ló mặt – lúc này cũng lật đật chạy ra, sợ bản thân bị vạ lây.
Lúc ấy, Lưu Tú Trân đứng ra, giọng đanh lại nhưng rành mạch, vang như chuông đồng:

"Đồng chí Liễu Vân Sương, giờ cô cần gì, cô cứ nói rõ. Mấy chị em phụ nữ chúng tôi sẽ đứng phía sau cô, tuyệt đối không để cô đơn độc."
Liễu Vân Sương ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút cay đắng.
"Chủ nhiệm, đại đội trưởng, hai người cũng thấy con tôi rồi đó. Nếu để thằng bé tiếp tục ở nhà họ Hứa, sớm muộn cũng có ngày mất mạng. Tôi muốn đưa nó đi, cắt đứt hoàn toàn quan hệ với bên đó."
Vừa dứt lời, bà cụ Hứa lập tức tru tréo.
"Không được! Nó là cháu tao! Mày muốn cướp người là cướp được chắc? Không có cửa đâu!"
Mụ già này đúng là dai như đỉa. Liễu Vân Sương nhìn bà ta mà lửa giận trong lòng dâng vọt. Đời trước vì mềm lòng mà bị nhà họ Hứa giày xéo không thương tiếc. Đời này cô tuyệt đối không để mình bị chèn ép thêm nữa.
Cô nghiêng người, nói tiếp:

"Và còn một chuyện nữa – bà cụ Hứa, bà phải đứng trước mặt mọi người, xin lỗi con trai tôi. Ngoài ra, tiền thuốc men và tiền bồi bổ, tôi lấy đúng mười đồng, không thiếu một xu."
Bà cụ Hứa như bị sét đánh ngang tai, mắt trợn tròn, miệng ngoác ra la lớn:
"Bắt tao xin lỗi? Lại còn đòi tiền? Mày nằm mơ giữa ban ngày à?! Liễu Vân Sương, mày mới đi ra ngoài mấy ngày mà tưởng mình là ai? Nếu không phải thằng Nhị nhà tao mê mày, thì giờ mày vẫn đang gánh phân chứ đừng hòng ngồi đây lớn tiếng!"
Mụ ta tru tréo, mặt đỏ tía tai, đôi mắt tam giác như dại đi vì tức, nhìn mà cứ như con chuột bạch phát điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện