Liễu Vân Sương liếc nhìn mụ ta lạnh lùng, rồi lẩm bẩm:

"Không đoàn kết, chia rẽ nội bộ, cũng đáng bị xử lý thêm một bậc."
Trước kia cô nhịn đủ rồi, cái gì cũng nín nhịn cho qua. Kết quả là để đám người đó được nước làm tới. Cô thề – từ nay về sau, ai đụng đến con cô, cô tuyệt đối không tha.
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!" – Hứa Lam Hải cuống cuồng kéo tay áo bà ta – "Nếu chuyện này tới tai công xã, sau này con làm sao đi thi đại học?"
Nghe con trai út nói vậy, bà cụ Hứa như bị ai đ.â.m cho một nhát, toàn thân run rẩy. Không thể ngờ đứa con trai mà bà ta yêu chiều từ nhỏ lại mở miệng xin bà ta... nhận sai.
"Lam Hải... con... con cũng bảo mẹ xin lỗi cái thằng ranh kia sao?"
Hứa Lão Tam cúi gằm đầu, im lặng. Hứa Lam Giang cũng thở dài, ngậm ngùi.
"Mẹ, Tri Thành vẫn đang trong quân ngũ, mẹ làm lớn chuyện như vậy, người ngoài nhìn vào không biết còn nghĩ gì. Lỡ ảnh hưởng đến tiền đồ của nó, mẹ chịu nổi không?"
Trong thời buổi này, ai có người nhà trong quân đội thì chẳng khác nào giữ được đường sống. Về quê cũng được sắp xếp việc làm, chẳng ai dại mà để mất cơ hội.
"Đúng đó mẹ, đứa nhỏ không hiểu chuyện, mẹ đừng làm lớn lên. Tri Thành tháng trước còn viết thư về, nói nhớ mẹ." – Đỗ Nhược Hồng cũng chạy tới, không còn tâm trí để giữ sĩ diện cho ai nữa.
Mắt bà cụ Hứa long sòng sọc, nhìn hết lượt từng đứa con, thấy đứa nào cũng không đứng về phía mình, lòng như bị bóp nghẹn. Nhìn sang Hứa Lam Hà – người bà ta thương nhất – bà ta như vớ được phao cứu mạng, lập tức nhào tới, túm lấy tay áo anh ta, đ.ấ.m vào bả vai.
"Lão Nhị à, mẹ sống làm gì nữa! Mẹ nuôi chúng mày khôn lớn, cuối cùng lại bắt mẹ xin lỗi cái thằng cháu! Mẹ không sống nổi nữa đâu!"
Mụ ta rống lên, gào khóc om sòm.
Mấy giây sau, Hứa Lam Hà quả nhiên đầu hàng.
"Mẹ, mẹ đừng vậy... Tri Lễ là cháu ruột mẹ, nó cũng không muốn mẹ cúi đầu đâu. Con cũng không đồng ý."
Liễu Vân Sương cười khẩy trong lòng – cả đời này chưa từng thấy anh ta cứng rắn như vậy, hóa ra cũng chỉ giỏi mềm lòng với mẹ mình mà thôi.
"Con ngoan của mẹ... mẹ biết mà, chỉ có con thương mẹ. Mấy đứa còn lại đều là đồ vô ơn!"
Nghe vậy, Hứa Lam Hà vươn vai thẳng lưng, giống như được phong làm anh hùng.
"Vân Sương, em đừng làm khó mẹ nữa. Dù sao Tri Lễ cũng là cháu nội, nếu em còn tức, cứ đánh anh hai cái cũng được."
Liễu Vân Sương nhếch môi, không nói lời nào. Lời lẽ thì nghe như nhún nhường, nhưng chẳng khác gì đổ lỗi ngược lại. Còn lôi cả chuyện ‘lớn tuổi không được để mất mặt’ ra làm bình phong. Cô không tin mấy điều mê tín đó, nhưng cũng biết – nếu hôm nay không bắt bà cụ xin lỗi, thì sau này còn chuyện gì khác, chắc chắn lại lặp lại như cũ.
Chỉ tiếc rằng, luôn sẽ có những kẻ thích làm loạn thêm.
Một câu nói không đau không ngứa, đến lúc đó không biết sẽ bị truyền thành cái gì đâu. Ở nông thôn, miệng thiên hạ sắc bén hơn dao.
Liễu Vân Sương không còn nhẫn nhịn:

"Hứa Lam Hà, anh bảo vệ không nổi con trai mình thì bị đánh là đúng rồi! Đã muốn thế thân cho nó, vậy thì để tôi đánh luôn cho m.ô.n.g anh nở hoa, coi như có đi có lại!"
Lời vừa dứt, cả đám người xung quanh lặng như tờ. Hứa Lam Hà bị sỉ nhục giữa bàn dân thiên hạ, sắc mặt xám ngoét như tro. Một người đàn ông lớn mà bị nói thế, còn mặt mũi gì nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, chị dâu cả đứng ra hòa giải:

"Vân Sương à, chị dâu biết em giận, chị cũng không tiện nói gì. Nhưng em nể mặt chị một chút đi, đừng để Lão Nhị mất mặt quá. Sau này còn ảnh hưởng đến thanh danh của ba chị em Tri Tình nữa đó."
Ban đầu bà ta chẳng định can thiệp, nhưng khi liếc sang thấy Hứa Tri Niệm đứng co ro một góc, trong lòng cũng động lòng. Dù gì đứa nhỏ cũng bị liên lụy vì chuyện của Tri Lễ. Bây giờ, giành lại quyền nuôi con vẫn là quan trọng nhất.
Liễu Vân Sương không phải người không biết phải trái, cô gật đầu:

"Chị dâu cả đã lên tiếng, tôi nể mặt chị. Hứa Lam Hà, các người khỏi cần xin lỗi, cũng không cần bị đánh. Nhưng từ giờ trở đi, nếu ai trong nhà các người còn dám đến làm phiền mẹ con tôi, tôi nhất định không bỏ qua!"
Vừa nghe xong, bà cụ Hứa lại không biết điều, hừ lạnh:

"Con trai, đồng ý với nó đi! Coi mình là cái thứ gì ngon lành lắm ấy! Tao khinh!"
Đúng là kiểu người mặt dày vô đối, mắng xong lại còn ra vẻ đắc thắng.
Liễu Vân Sương nheo mắt:

"Bà nên tranh thủ lúc tôi chưa đổi ý mà ngậm cái miệng thúi lại! Không thì hẹn gặp nhau ở công xã!"
Cô biết thừa, lũ này miệng hùm gan sứa, chẳng đứa nào dám dính tới pháp luật.
Hứa Lam Hà im lặng hồi lâu rồi thấp giọng:

"Được... tôi đồng ý."
Liễu Vân Sương gật đầu:

"Nói miệng không đủ, phải có giấy trắng mực đen. Đội trưởng, nhờ anh viết giấy cam đoan."
Mộng Vân Thường

Trương Trường Minh cầm sổ ghi công điểm từ trong túi ra. Chuyện vớ vẩn thế này, anh ta chẳng muốn nhúng tay vào, nhưng giờ không dính cũng không được.
Anh ta chép miệng:

"Được rồi, nếu mọi người đều thống nhất, tôi viết cho."
Liễu Vân Sương đứng bên cạnh theo dõi từng chữ. Nội dung ghi rõ: quyền nuôi dưỡng Hứa Tri Lễ thuộc về cô, gia đình nhà họ Hứa không được phép lấy bất cứ lý do gì để quấy rầy ba mẹ con.
Viết xong ba bản, một bản để đại đội giữ. Không có dấu mực, cô dứt khoát cắn đầu ngón tay, ấn dấu m.á.u ngay tại chỗ.
Đến lượt Hứa Lam Hà, tay anh ta run lên, do dự mãi vẫn chưa dám ấn.
Liễu Vân Sương nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh như băng:

"Sao? Định nuốt lời?"
Hứa Lam Hà nuốt khan:

"Vân Sương, em thật sự muốn cắt đứt như vậy à? Chuyện vợ chồng đâu thể nói dứt là dứt! Em có từng nghĩ cho ba đứa nhỏ chưa? Em ký rồi, sau này chẳng còn cơ hội quay lại nữa đâu... Em suy nghĩ kỹ đi."
Giọng anh ta vừa khẩn cầu, vừa bất lực. Ban đầu chỉ nghĩ để cô nổi giận vài ngày, dỗ vài câu là xong. Ai ngờ đến nước này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện