Liễu Vân Sương đứng một bên nghe mà thấy nực cười. Cô đâu còn tâm trí mà để ý Trần Sở Nga hay Lưu Tú Trân đang giữ chặt cánh tay mình nữa — cô xốc người lao tới.
"Con trai bà còn chưa c.h.ế.t mà bà đã bắt đầu tru tréo thế rồi hả?"
"Vân Sương! Bình tĩnh đi, đừng nóng quá!" Trần Sở Nga kéo tay cô lại, giọng khẩn khoản. Hai người họ vốn lớn lên bên nhau trong làng, tình nghĩa từ nhỏ đến lớn chưa từng nhạt.
Thế nhưng bà cụ Hứa nào chịu buông tha:
"Liễu Vân Sương! Mày là đồ đàn bà độc ác! Mày dám nguyền rủa con trai tao à? Mày đã bị nhà tao đuổi rồi, đừng có mơ bước chân vào cửa nữa!"
Trận khẩu chiến suýt nữa bùng nổ thì Trương Trường Minh rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng đanh lại:
"Cãi cái gì mà cãi? Có chuyện thì phải nói cho rõ ràng! Người trong một đội mà ầm ĩ như cái chợ vỡ! Vân Sương, cô nói đi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Một câu ấy của đại đội trưởng chẳng khác gì dội nước vào lửa, khiến không ít người giật mình. Ai cũng hiểu, ông ta đang đứng về phía cô.
"Bà cụ Hứa đánh m.ô.n.g con trai tôi toạc cả da, chảy m.á.u không dứt. Tri Niệm vì thương em, luộc một quả trứng cho nó ăn thì cũng bị mụ ta đánh luôn."
Cô nói dứt khoát, không thêm không bớt một lời.
Mộng Vân Thường

Thời buổi này, chuyện ông bà dạy con cháu còn phổ biến, nhưng đánh đến nỗi rách thịt, xót không chịu nổi.
Bà cụ Hứa lập tức gân cổ lên cãi:
"Đừng có tin lời nó! Cái thằng nhóc đó tay chân không sạch sẽ. Đêm qua ai nấy đều đi ngủ hết, nó lẻn vào bếp trộm bánh ngô, tôi bắt được tận tay!"
Trương Trường Minh chau mày nhìn bà cụ, giọng lạnh như băng:
"Ý bà là, thằng nhỏ vì đói bụng mà ăn cái bánh ngô thì đáng bị đánh gần c.h.ế.t sao?"
Thời đó lương thực khan hiếm, nhà ai chẳng phải ăn bánh ngô cho qua bữa. Nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.
Bà cụ Hứa không chịu thua:
"Hừ! Tôi đã khóa bánh ngô lại rồi, nó không lấy trộm thì là gì? Đại đội trưởng đừng thiên vị!"
Mụ ta vốn biết Liễu Vân Sương có quan hệ không tệ với Trương Sở Nga nên nói chuyện cũng không giữ ý tứ.
Trương Trường Minh vẫn điềm tĩnh:
"Tôi không thiên vị ai cả. Nhưng tôi nói thẳng: đứa nhỏ nửa đêm đói bụng, lấy một cái bánh ăn cho đỡ đói, bà đánh người ra nông nỗi đó — bà coi là đúng sao? Hay là bà cố ý muốn gây loạn, phá hoại đoàn kết xã hội chủ nghĩa?"
Câu này vừa dứt, mọi người xung quanh đã rục rịch bàn tán. Đúng là giẫm trúng đuôi cọp, mụ ta liền nhảy dựng lên:
"Không có! Cái bánh đó là của tôi! Tôi không cho thì không được phép lấy! Nó trộm thì tôi có quyền dạy dỗ!"
Liễu Vân Sương nghe mà lửa trong người bốc lên:
"Của bà? Mấy năm nay bà có cày ruộng ngày nào chưa? Có góp được công điểm nào không? Lúc tôi ly hôn với Hứa Lão Nhị, tôi không lấy theo cái gì, còn để con trai lại trong nhà bà — bà có cho nó miếng cơm nào không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai ngày nay, ba bữa cơm có hai bữa tôi lo. Nó lấy một cái bánh ngô ăn mà bà đánh đến nỗi không ngồi nổi?!"
Nói xong, cô quay sang đại đội trưởng:
"Trương Trường Minh, tôi không nói nhiều nữa. Anh cứ vào nhà xem, Tri Lễ giờ không xuống giường được, đêm ngủ phải nằm sấp. Chuyện này, tôi không nhờ đội giải quyết nữa đâu — tôi sẽ lên công xã kiện bà ta. Cố ý hành hung trẻ con, tôi nhất định phải đòi lại công bằng!"
Vừa dứt lời, Trương Sở Nga đã chạy vào trong xem, rồi tức thì la lớn:
"Trời ơi, sao mà nỡ lòng nào..."
Lưu Tú Trân cũng không chần chừ, bước vội vào, rồi quay ra, mặt mày sa sầm:
"Bà cụ Hứa, bà làm vậy còn xứng làm bà nội không? Trương Trường Minh, tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của đồng chí Vân Sương. Đưa việc này lên công xã đi!"
Dư luận bắt đầu nghiêng về một phía. Những người đứng xem đều thì thào với nhau, rõ ràng là bà cụ ra tay quá tàn nhẫn.
Hứa Lam Xuân hoảng hốt, chạy lên chặn lại:
"Không được! Đừng đến công xã! Mẹ tôi già rồi, làm sao chịu nổi..."
Bà cụ Hứa cũng bắt đầu run lẩy bẩy. Mụ ta quen tác oai tác quái trong nhà, nhưng ra ngoài thì chẳng khác gì hổ giấy, vừa nghe tới công xã liền nhũn người như con chi chi.
Nhưng lần này, Liễu Vân Sương không để cho ai can thiệp nữa.
"Không phải do tôi quyết đâu. Hôm nay nhất định phải đi! Tôi muốn công lý, tôi muốn một lời giải thích rõ ràng cho con trai tôi!"
Liễu Vân Sương vừa dứt lời, lập tức xắn tay áo định lao vào lôi bà cụ Hứa dậy cho ra nhẽ.
Đúng lúc đó, từ đầu ngõ có tiếng người hô hoán, rồi bóng dáng Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải hớt hải chạy vào sân.
Có người đã nhanh chân đến báo tin cho hai người họ.
"Mẹ! Em dâu! Mọi người đang làm cái trò gì thế này?" – Hứa Lam Giang nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt, giọng đầy khó hiểu.
Bà cụ Hứa thấy con trai cả và con trai thứ ba về, như cá gặp nước, lập tức tuôn ra một tràng kể lể đầy ấm ức:
"Lão Đại, Lão Tam, mẹ có làm gì quá đâu! Mẹ chỉ tét cho cái thằng khỉ Tri Lễ vài roi thôi mà cái đám này nó nhảy dựng lên, đòi đưa mẹ lên công xã! Cả cái ông đại đội trưởng cũng thiên vị, toàn bênh cái con đàn bà lẳng lơ kia!"
Vừa nói, mụ vừa gào khóc vừa liếc mắt đầy oán hận về phía Liễu Vân Sương, giọng the thé như xé rách không khí.
Nghe tới chữ "lẳng lơ", Liễu Vân Sương cười khẩy, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Cô nhếch môi, đáp lời bằng giọng đầy giễu cợt:
"Bà dám mở mồm gọi người khác là đàn bà lẳng lơ? Hay là bà đang nói về chính mình đấy? Nhìn đám con của bà mà xem, chẳng đứa nào giống đứa nào. Có khi cha chúng nó còn chẳng rõ là ai!"
Lời nói sắc như dao, khiến không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Câu nói ấy chẳng khác gì giáng cho bà cụ Hứa một cái tát giữa mặt. Ở nông thôn, chuyện dây dưa nam nữ là điều đại kỵ, bị bêu ra sẽ thành trò cười cho cả làng nước.
"Con mất dạy! Mày dám ăn nói thế với tao à? Tao đánh c.h.ế.t mày!"
Mụ ta rít lên, điên tiết lao tới như muốn cấu xé Liễu Vân Sương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện