Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu ló mặt từ trong buồng ra, theo sau là con gái ruột của ả – Hứa Tri Vi, mặt mày trắng bệch.
"Mẹ, mẹ có sao không?"
Cả sân nín thở. Còn Liễu Vân Sương, cô đứng đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói dứt khoát như d.a.o cắt:
"Từ hôm nay trở đi, ba mẹ con tôi không còn liên quan gì đến cái nhà này nữa. Các người đừng có động đến con tôi thêm một lần nào, nếu không… đừng trách tôi trở mặt!"
Dưới nắng chiều hanh hao, sân trước nhà họ Hứa bỗng chốc náo loạn như ong vỡ tổ.
Đỗ Nhược Hồng và Hứa Tri Niệm còn đang c.h.ế.t trân tại chỗ, chẳng dám thở mạnh. Bởi trước mắt hai người là cảnh tượng không ai ngờ tới—thím hai Liễu Vân Sương vừa mới đẩy bà cụ Hứa ngã lăn ra sân!
Hứa Lam Xuân thất kinh la lên:
Mộng Vân Thường

"Liễu Vân Sương, chị muốn làm gì hả?"
"Muốn làm gì à?" – Giọng cô lạnh như sắt thép – "Tao muốn đánh c.h.ế.t chúng mày!"
Nói xong, không chút chần chừ, Liễu Vân Sương rút ngay cây đòn gánh để dưới cửa sổ, giáng thẳng xuống lưng Hứa Lam Xuân một cú như trời giáng.
"Ai da! Chị điên rồi à?!" – Hứa Lam Xuân vừa la vừa co giò chạy quanh sân, trông chẳng khác gì con vịt bị vặt lông.
"Điên rồi? Giờ mới biết tao điên hả?" – Liễu Vân Sương giận dữ quát – "Lúc tụi bây đánh con trai tao, sao không nghĩ đến chuyện này?"
Trong khi đó, bà cụ Hứa đã ngồi bệt dưới đất, bắt đầu lăn lộn, miệng gào:
"Tôi làm gì nên tội mà phải chịu cảnh này trời ơi! Có ai không! Giết người rồi!"
Hứa Tri Vi thì sợ đến nhũn chân, Hứa Lam Xuân bị đuổi đánh vẫn cố thanh minh:
"Chị dâu hai, chị dừng tay lại đi! Không phải em đánh Tri Lễ, là mẹ đánh đó, không liên quan đến em! Ái da!"
Lúc này, Hứa Tri Tình đã vội vàng chạy tới bên em trai. Thấy vết roi chi chít sau lưng, con bé nắm chặt tay, môi run run vì tức giận.
Không kịp nghĩ gì, cô nhóc xông thẳng vào bếp, lôi con d.a.o phay to tổ chảng ra ngoài.
"Ai đánh em trai tôi như thế, nói mau!" – Con bé quát lớn, đôi mắt hằn đỏ lửa giận.
Câu hỏi ấy nhắm thẳng vào Hứa Tri Vi đang đứng nép ở góc sân. Bị dồn ép, nhưng Hứa Tri Vi vẫn cố tỏ ra cứng cỏi:
"Gào cái gì, ai đánh nó? Nó lấy trộm đồ nhà tao thì bị bà nội dạy dỗ là đúng rồi còn gì!"
Một câu nói vô tình nhưng lại như đổ dầu vào lửa—đẩy mọi tội lỗi về phía bà cụ Hứa.
Hứa Tri Tình lập tức quay phắt lại nhìn bà. Bà cụ bị ánh mắt của cô nhóc dọa cho lạnh sống lưng, tay chân lẩy bẩy, nhưng vẫn già mồm:
"Con ranh! Mày cầm d.a.o làm gì! Muốn tạo phản à? Bỏ xuống cho tao!"
Thấy con gái hùng hổ bước từng bước về phía bà nội, Hứa Lão Nhị dù đang nằm quằn quại dưới đất cũng hoảng hốt:
"Tri Tình, đừng! Vân Sương, em mau giữ nó lại!"
Đỗ Nhược Hồng vội nhào tới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cháu gái, đưa d.a.o cho bác đi, đừng làm bậy!"
Liễu Vân Sương cũng đã chạy tới, tay ôm lấy vai con, dịu giọng:
"Tri Tình, nghe lời mẹ, không phải sợ. Có mẹ ở đây, không ai dám bắt nạt các con nữa."
Nhưng chưa kịp dỗ dành, bà cụ Hứa lại lớn tiếng:
"Hừ! Tụi mày định giết người hả? Thằng nhóc đó ăn trộm bánh ngô nhà tao! Tao dạy nó một chút thì làm sao?"
Giọng mụ ta vênh váo, đầy ngạo nghễ. Không những không hối lỗi, mà còn châm ngòi cho một đợt lửa giận mới.
"Bà cụ Hứa!" – Liễu Vân Sương quát lớn, ánh mắt lạnh như băng – "Bà nói con trai tôi tay chân không sạch sẽ, bà có chứng cứ gì không? Không có thì hôm nay tôi sẽ cho bà biết thế nào là trả giá!"
Bà cụ vẫn chẳng biết sợ là gì, ngẩng đầu cười khinh:
"Nó ăn trộm bánh ngô! Tao đánh nó thì sao? Con cháu họ Hứa, tao dạy thì liên quan gì tới thứ người ngoài như mày?"
Chữ "người ngoài" được nhấn mạnh như một nhát d.a.o đ.â.m vào lòng Liễu Vân Sương. Chuyện vợ chồng cô căng thẳng, cả đội sản xuất đều biết. Mụ ta giờ mượn cớ ấy để dồn cô vào chân tường.
Liễu Vân Sương siết chặt chuôi d.a.o trong tay, mắt đỏ ngầu:
"Bà đúng là già rồi lú lẫn! Một cái bánh ngô rách nát mà phải đánh trẻ con đến rách da rách thịt! Bà muốn dạy người thì tự mà dạy con mình! Đừng lôi con tôi ra làm cái thớt!"
Bà cụ Hứa tức điên, chửi thẳng:
"Con gái lẳng lơ! Mày dám mắng tao?! Đồ không biết đẻ, cái loại như mày…"
"Im đi!" – Liễu Vân Sương gào lên, giật d.a.o phay từ tay con gái, hằm hằm bước tới – "Bà mà còn nói thêm một câu nữa, tôi cho bà thành phân bón luôn chứ ở đó mà vênh váo!"
Mắt bà cụ trợn trắng, hoảng loạn lăn người bỏ chạy. Đúng lúc ấy, một người đàn ông trong đám đông xô vào, hét lớn:
"Dừng tay! Đừng làm liều!"
Ngay sau đó là hai phụ nữ nữa ùa lên, giật lấy con d.a.o trong tay cô.
Bà cụ Hứa thấy tình thế đảo chiều, lập tức lăn xuống đất gào khóc:
"Trời ơi, đại đội trưởng đâu rồi! Liễu Vân Sương đánh người, còn muốn c.h.é.m tôi! Tôi không sống nổi nữa rồi!"
Mụ ta lăn lộn, vỗ n.g.ự.c đập đùi, nhưng lạ thay, giữa đám đông vây xem, không một ai bước tới can ngăn hay an ủi.
Dù gì cũng đều là người trong cùng một đội sản xuất, bà cụ Hứa là loại người ra sao, ai mà chẳng rõ. Cái tính hay chanh chua, độc mồm độc miệng, ra tay lại không nương tình — cả thôn này không ai không biết.
Liễu Vân Sương lúc nãy đâu có thật sự muốn liều c.h.ế.t với mụ ta, chẳng qua là cô đã thấy bóng Trương Trường Minh — đại đội trưởng — đang từ xa bước tới. Nếu thật sự gây án, thì chẳng phải cô cũng phải đền mạng sao?
Vì một bà già khắc nghiệt mà kéo cả bản thân xuống nước, cô không dại gì.
Giữa lúc không khí vẫn còn đang căng như dây đàn, tiếng quát của Lưu Tú Trân — chủ nhiệm phụ nữ — vang lên chát chúa:
"Loạn cái gì mà loạn! Có gì thì ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng! Bà cụ Hứa, bà cũng im miệng cho tôi!"
Câu nói này như xối gáo nước lạnh vào mặt bà cụ. Mụ ta đứng sững trong chốc lát, rồi bỗng chắp tay khóc lóc:
"Tôi già rồi, sống khổ sống sở... vậy mà còn bị con nít bắt nạt thế này, ông trời ơi, sao mà bạc đãi tôi thế..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện