Cô vừa đến đầu ngõ đã thấy Hứa Tri Tình chạy ra mở cửa. Cô đã dặn, nếu mẹ không có nhà thì phải chốt cửa cẩn thận.
"Tri Tình, con đã cất mấy cành liễu mẹ bảo chưa?"
"Rồi ạ, con để ở phòng chính. Mẹ, mẹ đang cầm gì đấy?"
"Hạt giống rau bà Ba cho đấy. Lát nữa, chúng ta sẽ trồng rau. Mấy đứa đang tuổi lớn, không ăn rau là không được đâu."
"Vậy con phụ mẹ trồng nha!"
Tri Tình cười rạng rỡ. Nụ cười ấy như lần đầu tiên trong đời được cảm nhận hơi ấm từ người mẹ thật sự. Tình cảm ấy không phải là bổn phận, mà là sự quan tâm chân thành.
"Được rồi, Tri Ý ngủ chưa?"
"Dạ rồi ạ!"
Không muốn làm cô bé cụt hứng, Liễu Vân Sương liền kéo con gái sang phòng phía Đông bắt đầu xới đất.
Dù không biết làm gì cho đúng, Tri Tình vẫn hăng hái như người lớn. Được mẹ cho tham gia, con bé thấy vui như thể đang làm một chuyện trọng đại.
Mộng Vân Thường
Còn Liễu Vân Sương… cô đào một cái hố sâu.
Rồi thật cẩn thận, cô lấy ra chiếc hộp gỗ cũ, trong đó là toàn bộ số tiền cô tích cóp được và chiếc vòng tay duy nhất còn sót lại từ thời chưa sa sút.
Từng thứ một, cô đặt vào hộp, rồi chôn sâu xuống đáy hố.
Dưới lớp gạch xanh xếp ở góc nhà, nếu không để ý sẽ khó phát hiện ra có thể di chuyển được. Nơi này vốn từng là cái hố dùng để giấu đồ. Sau này bị chuột đào phá, làm hư hết mấy món quý, bố mẹ Liễu Vân Sương mới quyết định lấp lại.
Giờ trong nhà chẳng còn chỗ nào đủ kín đáo để cất giấu thứ gì, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy chỗ này là ổn nhất. Sau này nếu có điều kiện thì sẽ đào lên, tìm nơi khác an toàn hơn.
Chưa xong việc, còn bao nhiêu thứ phải lo. Chẳng hạn như mấy bao gạo kia, cô vẫn chưa biết giấu đâu cho chắc ăn. Trước mắt, đành để tạm dưới cái hầm bếp. Chuyện nhà như núi, không thể làm một lần là xong được.
Sáng hôm sau, Liễu Vân Sương dậy sớm nấu bữa sáng. Tối qua Tri Lễ không về, cô lo lắng không yên, định bụng ăn xong sẽ sang nhà bên đó xem tình hình.
Thấy mẹ chuẩn bị đi, Hứa Tri Tình cũng nằng nặc đòi theo, sợ cô bị bà cụ Hứa ức hiếp.
Không ngờ, vừa đến đầu ngõ đã thấy cả một đám người tụ lại, ồn ào náo nhiệt, mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Giọng quát tháo vang lên từ trong sân:
"Thằng ranh con mặt dày, suốt ngày chỉ biết ăn vụng! Cái giống y chang con mẹ mày – cái thứ đàn bà mất nết! Hôm nay tao phải đánh cho mày chừa!"
Liễu Vân Sương lập tức nhận ra giọng bà cụ Hứa, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, hình như là của Tri Niệm – con gái lớn của Hứa Lão Đại và Đỗ Nhược Hồng.
Một người phụ nữ đứng gần đó thấy cô đến liền kéo tay cô lại, khẩn trương nói:
"Vân Sương, cô qua xem đi, bà cụ đánh dữ lắm đấy!"
Cô khựng lại, lòng sinh nghi – chuyện cô bỏ nhà họ Hứa đã loan ra chưa nhỉ?
"Có chuyện gì thế?"
Người phụ nữ vội đáp: "Hình như Tri Niệm luộc trứng cho Tri Lễ ăn, bà cụ không vừa ý nên nổi đóa lên!"
Nghe đến đây, mắt Liễu Vân Sương trợn to: "Tri Lễ?"
Người phụ nữ vẫn vô tư nói tiếp: "Ừ đấy, hôm qua đánh cháu trai, nay lại quay ra đánh cháu gái. Trong cái nhà này, ngày nào cũng loạn."
Lòng cô như có lửa đốt. Nhà họ Hứa có hai đứa cháu trai – Hứa Tri Thành đi lính đã mấy năm chưa về, còn lại là Tri Lễ nhà cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không nói không rằng, cô chen qua đám đông xông thẳng vào sân. Hứa Tri Tình ôm lấy Tri Ý theo sau, vẻ mặt hoang mang, rõ ràng cũng nghe rõ mọi lời vừa rồi.
Trong sân, Đỗ Nhược Hồng đang cố kéo tay bà cụ Hứa, cố gắng che chắn cho con. Nhưng chân bà cụ thì không ngừng giáng xuống, vừa giậm vừa chửi.
"Vân Sương, cứu con bé với, nó làm vậy là vì Tri Lễ đó!" – Đỗ Nhược Hồng vừa khóc vừa kêu.
Liễu Vân Sương không nói gì, lập tức lao thẳng vào nhà trong.
Cửa vừa mở ra thì Hứa Lam Hà đang từ bên trong bước ra, mặt mày có vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Vân Sương, em về rồi à?"
Cô không buồn để tâm đến anh ta, mắt chỉ tìm con trai: "Tri Lễ!"
Thằng bé đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy cô đã òa khóc: "Mẹ ơi, mau cứu chị cả, đừng để bà nội đánh chị nữa!"
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của con trai, cô đau thắt lòng. Vội kéo chăn ra, định xem thử con có bị sao không.
Vừa lật tấm chăn, cô đã đứng sững lại.
Mông của Tri Lễ bầm dập, da tróc m.á.u chảy – rõ ràng là vừa bị đánh rất nặng.
Nước mắt cô chảy ròng, lòng cũng nguội lạnh.
"Tri Lễ, là bà nội đánh con à?"
Thằng bé chỉ khóc mà không trả lời. Nhưng không cần nói, cô cũng đã rõ.
Bà cụ Hứa đã kéo đến cửa, miệng mắng như tát nước:
"Liễu Vân Sương, cái loại đàn bà không biết liêm sỉ, ai cho mày vác mặt đến đây? Cút khỏi nhà tao ngay! Nhà họ Hứa không chứa loại như mày nữa!"
Hứa Lam Hà thấy vậy cũng vội bước ra, định nói vài câu dàn hòa.
"Vân Sương, em nghe anh nói đã—"
"RẦM!"
Cánh cửa bị cô đạp mạnh đến mức kêu vang.
"Mày làm trò gì đấy? Tưởng về đây là làm anh hùng chắc?"
Hứa Lam Hà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã vung tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
"Em..."
"Chát!"
Thêm một cái tát nữa giáng xuống, khiến anh ta quay cả mặt.
Chưa dừng lại, cô giơ chân, đá một cú thẳng vào chỗ hiểm của Hứa Lam Hà. Anh ta đau quá, ôm bụng lăn ra đất, co quắp như con tôm bị bỏng nước sôi.
"Trời đất ơi, con trai tôi!" – bà cụ Hứa thét lên rồi lao đến.
Liễu Vân Sương không để lỡ cơ hội, chụp ngay cổ áo mụ ta, giật mạnh một cái.
Bà cụ vùng vằng, chửi rủa: "Con đĩ ranh, mày định làm gì? Tao đánh c.h.ế.t mày!"
Nhưng cô đã xoay người, nhấc bổng mụ ta như nhấc bao rơm, rồi xoay vòng một phát khiến bà cụ mất thăng bằng ngã chổng vó ra sân.
Cảnh tượng hỗn loạn khiến cả nhà họ Hứa như ong vỡ tổ.
"Tri Tình, con đã cất mấy cành liễu mẹ bảo chưa?"
"Rồi ạ, con để ở phòng chính. Mẹ, mẹ đang cầm gì đấy?"
"Hạt giống rau bà Ba cho đấy. Lát nữa, chúng ta sẽ trồng rau. Mấy đứa đang tuổi lớn, không ăn rau là không được đâu."
"Vậy con phụ mẹ trồng nha!"
Tri Tình cười rạng rỡ. Nụ cười ấy như lần đầu tiên trong đời được cảm nhận hơi ấm từ người mẹ thật sự. Tình cảm ấy không phải là bổn phận, mà là sự quan tâm chân thành.
"Được rồi, Tri Ý ngủ chưa?"
"Dạ rồi ạ!"
Không muốn làm cô bé cụt hứng, Liễu Vân Sương liền kéo con gái sang phòng phía Đông bắt đầu xới đất.
Dù không biết làm gì cho đúng, Tri Tình vẫn hăng hái như người lớn. Được mẹ cho tham gia, con bé thấy vui như thể đang làm một chuyện trọng đại.
Mộng Vân Thường
Còn Liễu Vân Sương… cô đào một cái hố sâu.
Rồi thật cẩn thận, cô lấy ra chiếc hộp gỗ cũ, trong đó là toàn bộ số tiền cô tích cóp được và chiếc vòng tay duy nhất còn sót lại từ thời chưa sa sút.
Từng thứ một, cô đặt vào hộp, rồi chôn sâu xuống đáy hố.
Dưới lớp gạch xanh xếp ở góc nhà, nếu không để ý sẽ khó phát hiện ra có thể di chuyển được. Nơi này vốn từng là cái hố dùng để giấu đồ. Sau này bị chuột đào phá, làm hư hết mấy món quý, bố mẹ Liễu Vân Sương mới quyết định lấp lại.
Giờ trong nhà chẳng còn chỗ nào đủ kín đáo để cất giấu thứ gì, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy chỗ này là ổn nhất. Sau này nếu có điều kiện thì sẽ đào lên, tìm nơi khác an toàn hơn.
Chưa xong việc, còn bao nhiêu thứ phải lo. Chẳng hạn như mấy bao gạo kia, cô vẫn chưa biết giấu đâu cho chắc ăn. Trước mắt, đành để tạm dưới cái hầm bếp. Chuyện nhà như núi, không thể làm một lần là xong được.
Sáng hôm sau, Liễu Vân Sương dậy sớm nấu bữa sáng. Tối qua Tri Lễ không về, cô lo lắng không yên, định bụng ăn xong sẽ sang nhà bên đó xem tình hình.
Thấy mẹ chuẩn bị đi, Hứa Tri Tình cũng nằng nặc đòi theo, sợ cô bị bà cụ Hứa ức hiếp.
Không ngờ, vừa đến đầu ngõ đã thấy cả một đám người tụ lại, ồn ào náo nhiệt, mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Giọng quát tháo vang lên từ trong sân:
"Thằng ranh con mặt dày, suốt ngày chỉ biết ăn vụng! Cái giống y chang con mẹ mày – cái thứ đàn bà mất nết! Hôm nay tao phải đánh cho mày chừa!"
Liễu Vân Sương lập tức nhận ra giọng bà cụ Hứa, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, hình như là của Tri Niệm – con gái lớn của Hứa Lão Đại và Đỗ Nhược Hồng.
Một người phụ nữ đứng gần đó thấy cô đến liền kéo tay cô lại, khẩn trương nói:
"Vân Sương, cô qua xem đi, bà cụ đánh dữ lắm đấy!"
Cô khựng lại, lòng sinh nghi – chuyện cô bỏ nhà họ Hứa đã loan ra chưa nhỉ?
"Có chuyện gì thế?"
Người phụ nữ vội đáp: "Hình như Tri Niệm luộc trứng cho Tri Lễ ăn, bà cụ không vừa ý nên nổi đóa lên!"
Nghe đến đây, mắt Liễu Vân Sương trợn to: "Tri Lễ?"
Người phụ nữ vẫn vô tư nói tiếp: "Ừ đấy, hôm qua đánh cháu trai, nay lại quay ra đánh cháu gái. Trong cái nhà này, ngày nào cũng loạn."
Lòng cô như có lửa đốt. Nhà họ Hứa có hai đứa cháu trai – Hứa Tri Thành đi lính đã mấy năm chưa về, còn lại là Tri Lễ nhà cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không nói không rằng, cô chen qua đám đông xông thẳng vào sân. Hứa Tri Tình ôm lấy Tri Ý theo sau, vẻ mặt hoang mang, rõ ràng cũng nghe rõ mọi lời vừa rồi.
Trong sân, Đỗ Nhược Hồng đang cố kéo tay bà cụ Hứa, cố gắng che chắn cho con. Nhưng chân bà cụ thì không ngừng giáng xuống, vừa giậm vừa chửi.
"Vân Sương, cứu con bé với, nó làm vậy là vì Tri Lễ đó!" – Đỗ Nhược Hồng vừa khóc vừa kêu.
Liễu Vân Sương không nói gì, lập tức lao thẳng vào nhà trong.
Cửa vừa mở ra thì Hứa Lam Hà đang từ bên trong bước ra, mặt mày có vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Vân Sương, em về rồi à?"
Cô không buồn để tâm đến anh ta, mắt chỉ tìm con trai: "Tri Lễ!"
Thằng bé đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy cô đã òa khóc: "Mẹ ơi, mau cứu chị cả, đừng để bà nội đánh chị nữa!"
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của con trai, cô đau thắt lòng. Vội kéo chăn ra, định xem thử con có bị sao không.
Vừa lật tấm chăn, cô đã đứng sững lại.
Mông của Tri Lễ bầm dập, da tróc m.á.u chảy – rõ ràng là vừa bị đánh rất nặng.
Nước mắt cô chảy ròng, lòng cũng nguội lạnh.
"Tri Lễ, là bà nội đánh con à?"
Thằng bé chỉ khóc mà không trả lời. Nhưng không cần nói, cô cũng đã rõ.
Bà cụ Hứa đã kéo đến cửa, miệng mắng như tát nước:
"Liễu Vân Sương, cái loại đàn bà không biết liêm sỉ, ai cho mày vác mặt đến đây? Cút khỏi nhà tao ngay! Nhà họ Hứa không chứa loại như mày nữa!"
Hứa Lam Hà thấy vậy cũng vội bước ra, định nói vài câu dàn hòa.
"Vân Sương, em nghe anh nói đã—"
"RẦM!"
Cánh cửa bị cô đạp mạnh đến mức kêu vang.
"Mày làm trò gì đấy? Tưởng về đây là làm anh hùng chắc?"
Hứa Lam Hà còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã vung tay tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
"Em..."
"Chát!"
Thêm một cái tát nữa giáng xuống, khiến anh ta quay cả mặt.
Chưa dừng lại, cô giơ chân, đá một cú thẳng vào chỗ hiểm của Hứa Lam Hà. Anh ta đau quá, ôm bụng lăn ra đất, co quắp như con tôm bị bỏng nước sôi.
"Trời đất ơi, con trai tôi!" – bà cụ Hứa thét lên rồi lao đến.
Liễu Vân Sương không để lỡ cơ hội, chụp ngay cổ áo mụ ta, giật mạnh một cái.
Bà cụ vùng vằng, chửi rủa: "Con đĩ ranh, mày định làm gì? Tao đánh c.h.ế.t mày!"
Nhưng cô đã xoay người, nhấc bổng mụ ta như nhấc bao rơm, rồi xoay vòng một phát khiến bà cụ mất thăng bằng ngã chổng vó ra sân.
Cảnh tượng hỗn loạn khiến cả nhà họ Hứa như ong vỡ tổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương