"Mẹ, con nói rồi đấy. Chúng ta nên dọn ra ở riêng. Mẹ dắt con với Tri Tâm ra ngoài. Nếu bố không chịu, thì để bố ở lại với bà nội!"
Câu cuối như một nhát d.a.o c.h.é.m thẳng vào sợi dây tình nghĩa vốn đã lỏng lẻo từ lâu.
"Con… con điên rồi à? Nói năng cái kiểu gì thế!" – Bà giật mình, chưa từng thấy con gái cứng rắn đến vậy.
Hứa Tri Tâm cũng bước lại gần, vẻ mặt nghiêm túc:
"Mẹ, bọn con đã nghĩ kỹ rồi. Cứ ở chung thế này, cả đời nhà mình cũng chẳng có cái gì ra hồn. Thím hai ra riêng chưa được bao lâu mà mẹ nhìn xem, cuộc sống khác hẳn. Bố không nỡ bỏ bà nội, vậy thì để bố theo bà. Mẹ với chị em con tách ra, đợi khi anh Hai về, cả nhà mình sống riêng, đừng dây dưa gì với bên đó nữa."
Đỗ Nhược Hồng sững người. Tất cả mọi suy nghĩ trong đầu bà như bị đảo tung. Đúng là bà từng nghĩ đến chuyện ra riêng, nhưng bà không ngờ hai đứa con gái lại dám mở lời như vậy.
"Haiz, mẹ cũng từng nghĩ đến… Nhưng nhà mình không giống nhà thím hai các con. Mẹ đẻ thím ấy ở ngay trong đội sản xuất này, có chuyện gì còn có nơi để dựa. Mình mà dọn ra thì biết ở đâu?"
Mộng Vân Thường

Nhà mẹ đẻ của bà giờ đâu còn chỗ nào cho bà về. Các anh em bà đều đã có gia đình, ở nhờ dăm ba bữa thì được, chứ lâu dài thì phiền.
Đây cũng là lý do khiến bà luôn lưỡng lự. Muốn rời đi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
"Mẹ, trong thôn mình còn mấy nhà trống. Còn có khu nhà tập thể cũ của thanh niên trí thức, chẳng ai ở. Mình xin lại, quét dọn tí là vào được thôi!"
"Đúng đó mẹ! Mẹ xem, mấy mẹ con mình cũng không phải yếu ớt gì. Đi đan rổ bán kiếm tiền, sau này gom góp xây nhà, còn hơn là sống mãi kiểu bị đè đầu cưỡi cổ!"
Nghe vậy, lòng Đỗ Nhược Hồng bắt đầu lay động thực sự.
"Nhưng… còn bố các con…" – Bà vẫn chần chừ.
"Mẹ còn chưa nhận ra à?" – Hứa Tri Niệm nghẹn ngào. "Trong lòng bố chỉ có bà nội và cô út. Ba mẹ con mình, ông ấy chưa bao giờ để tâm đến. Còn chú Hai nữa, nếu không phải vậy thì thím hai đã không bỏ đi rồi. Mẹ cũng muốn tụi con sau này chịu cảnh như Hứa Tri Tình sao?"
Nhắc tới đây, sắc mặt Đỗ Nhược Hồng tái đi. Hình ảnh Hứa Tri Tình bị bà cụ đánh đập, Hứa Tri Lễ bị đánh đến lột da, vẫn còn in hằn trong trí nhớ.
Bà biết, nếu không rời đi, rồi một ngày, hai đứa con gái bà cũng sẽ thành như vậy.
Bà thương chồng, không phải vì yêu đương gì sâu sắc, mà vì thói quen sống chung đã ăn sâu vào máu.
Nhưng bà đâu phải không có chủ kiến. Cả đời sống trong cam chịu, mà không có chút hi vọng gì, thì sống để làm gì?
Bà có sức khỏe, làm việc không thua gì đàn ông, tại sao cứ phải sống lép vế?
Trước đó, bà từng bàn với Lâm Thanh Thanh về số tiền bán nhân sâm. Cô ta nói muốn dùng số tiền đó lo việc cho Hứa Lam Hải, hứa là phần của bà sẽ không thiếu.
Bà tin.
Nhưng giờ, bà không muốn chờ đợi nữa. Nếu phải liều, thì liều một lần cho xong. Dù tay trắng cũng chẳng sao.
Liễu Vân Sương còn có thể bước ra không xu dính túi, mà vẫn dựng được mái ấm cho mình và các con, thì bà cũng có thể!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bỗng dưng, Đỗ Nhược Hồng như hạ quyết tâm. Trong đáy mắt bà ta hiện lên một tia cứng rắn chưa từng thấy, ánh nhìn hướng về hai đứa con gái cũng trở nên kiên định hơn.
"Được rồi, chúng ta đi chia nhà!"
Lời nói của bà ta như tiếng chuông đồng vang lên giữa căn nhà vốn đang ầm ĩ. Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đứng bên cạnh lập tức xúc động không thôi.
Ba mẹ con cùng nhau bước vào phòng chính. Bà cụ Hứa vẫn đang gào lên như thể trời long đất lở. Vừa thấy họ bước vào, ánh mắt mụ ta như bắt được cái bia trút giận.
"Tao còn chưa nói xong! Mày trốn chỗ quái nào hả? Còn hai đứa con gái kia nữa, suốt ngày như chuột lủi, lớn lên còn ra thể thống gì!"
Sắc mặt Đỗ Nhược Hồng tái mét, nhưng vẫn bước tới kéo ghế ngồi xuống, ung dung như thể đã chuẩn bị hết từ trước. Hành động ấy khiến bà cụ Hứa giận đến nổ mắt.
"Dâu cả, mày muốn tạo phản à?"
"Mẹ, mẹ nói vậy là sai rồi," Đỗ Nhược Hồng vẫn giữ giọng điềm tĩnh, "con không muốn tạo phản, con muốn chia nhà."
"Chia... chia nhà?" – Giọng bà cụ lạc đi vì sốc. Không chỉ mụ ta, mà cả đám người trong phòng cũng giật mình quay sang nhìn.
"Nhược Hồng! Em điên à? Nói bậy bạ cái gì đấy!" – Hứa Lam Giang cau mày, ánh mắt nháy liên tục, cố ra hiệu cho vợ đừng gây chuyện.
Nhưng Đỗ Nhược Hồng không thèm nhìn chồng lấy một cái. Bà ta ngẩng đầu, chậm rãi nói:
"Tôi không nói bậy. Ai sống trong cái nhà này cũng biết rõ ràng tình cảnh hiện giờ. Cả nhà tôi đi làm không thiếu một ai, vậy mà sống vẫn cứ nghèo khổ. Con cái tôi ngoan ngoãn, không dám mở miệng đòi hỏi gì. Lần sau mẹ có muốn chửi ai, thì cũng làm ơn nghĩ kỹ rồi hãy nói."
Vừa dứt lời, bà ta quay sang nhìn thẳng vào mặt bà cụ Hứa. Quả nhiên, bà cụ tức đến run rẩy, chỉ thẳng vào mặt con dâu mà gào lên:
"Mày! Mày muốn chọc tao tức c.h.ế.t phải không? Giang, vợ mày nói vậy mà mày cũng ngồi im à?"
Hứa Lam Giang lập tức luống cuống, vội bước tới trước:
"Mẹ, mẹ đừng nóng! Không chia gì hết, mẹ yên tâm! Nhược Hồng, em xin lỗi mẹ đi!"
Đỗ Nhược Hồng ngước nhìn chồng, trong lòng như cuộn lên một cơn sóng. Bỗng nhiên bà ta nhớ đến Liễu Vân Sương – cô em dâu từng bị dồn đến đường cùng mà chọn ly hôn.
Nếu không phải bị ép quá mức, ai mà muốn đạp đổ hết mọi thứ chứ?
"Tôi không sai, việc gì phải xin lỗi? Mẹ ông thiên vị như vậy, chẳng lẽ ông mù không thấy?"
Giọng bà ta rắn rỏi: "Tôi không muốn nói nhiều, nhưng lần này Hứa Lam Xuân lấy chồng, bà ấy lại muốn vét sạch tiền trong nhà đưa cho con bé. Nhà người ta gả con gái, tiền sính lễ trả lại một nửa đã là quý lắm rồi. Đồ cưới cũng phải lấy từ tiền sính lễ mà ra."
"Đến lượt nhà mình thì sao? Bà ấy định dốc hết tiền tích góp bao năm đưa cho cô ta? Cô ta là công chúa hay là tiên nữ mà cả nhà phải quỳ xuống dâng của?"
"Hứa Lam Giang, ông đừng quên con trai mình – Tri Thành – cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi! Không thể chờ mãi được đâu!"
Lời vừa dứt, bầu không khí trong phòng như bị bóp nghẹt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện