"Tôi biết rồi, tôi biết rồi..." – Hứa Lam Giang lắp bắp, "chẳng phải đang bàn bạc hay sao? Cũng đâu có nói là phải đưa hết cho con bé..."
Nhưng lời ông ta lại vô tình chọc trúng điểm đau của Hứa Lam Xuân.
"Anh cả! Ý anh là gì vậy? Không lẽ anh không muốn em sống tốt à? Em là em gái ruột của anh đó!"
"Chậc..." – Hứa Lam Giang còn chưa kịp phản ứng, thì Đỗ Nhược Hồng đã châm thêm một mồi lửa:
"Nếu em không phải em gái ruột, thì ông ấy giữ em lại nuôi đến giờ làm gì? Hay là em tưởng người ta nợ em?"
"Em biết ngay mà..." – Hứa Lam Xuân bất ngờ bật khóc, nước mắt ràn rụa: "Mấy năm nay chị dâu vẫn không ưa gì em... Giờ em sắp đi lấy chồng, cũng là sắp rời xa cái nhà này, vậy mà chị dâu vẫn không buông tha..."
Đỗ Nhược Hồng cười nhạt:
"Em chồng, chị hỏi thật, có nhà ai mà em gái út được cưng chiều như em không? Cái gì tốt cũng dồn cho hai mẹ con em. Giờ em lấy chồng, chị mừng chứ. Nhưng đừng có đạp lên đầu người khác mà sống."
"Năm trăm đồng Hứa Tri Vi đã chuẩn bị cho em rồi, vẫn chưa đủ à? Xin em, tha cho nhà này một đường sống đi!"
Lời lẽ tuy sắc bén, nhưng từng chữ đều là sự thật. Lâm Thanh Thanh đứng bên cạnh cũng nhận ra cơ hội, liền gật đầu phụ họa:
"Chị dâu nói phải đấy. Hồi môn của Lam Xuân, mười dặm tám làng ai cũng trầm trồ. Nhưng nhà mình cũng cần sống. Em không thể vét sạch mọi thứ được."
"Chị thì sắp sinh, anh ấy đang chạy vạy xin việc, Tri Thành cũng cần lấy vợ, Tri Niệm sắp học lên... em không thể làm ngơ mấy chuyện này chứ?"
Lời cô ta chân thành, không giấu sự mệt mỏi.
Hứa Lam Hải cũng nén không nổi nữa, giọng hậm hực:
"Hay là em nhất định phải thấy chúng tôi sống khổ, em mới thấy dễ chịu?"
Dù là anh em, nhưng Lam Hải chưa bao giờ quá thân thiết với cô em gái này. Từ nhỏ đã được cưng chiều, giờ còn làm cao hơn cả công chúa, ai chịu nổi?
"Trời ơi, các người muốn ép tôi c.h.ế.t sao! Mẹ ơi, con không sống nổi nữa đâu!"
Vừa khóc, Hứa Lam Xuân vừa nhào vào lòng bà cụ Hứa, khóc như mưa. Bà cụ tức đến run rẩy, mắt trợn ngược như muốn ngất.
Căn nhà vốn đã hỗn loạn, nay lại càng ngập trong tiếng mắng, tiếng khóc, tiếng thở dài... Không ai chịu nhường ai, không ai nhận sai, mà chỉ toàn giành giật nhau từng đồng bạc, từng lời nói, từng ánh mắt nhìn...
"Em cũng không cần làm quá như vậy đâu, Lam Xuân. Nhà họ Hứa đối xử với em không tệ, đừng có ăn cháo đá bát." – Hứa Lam Giang cau mày, nhìn em gái đang khóc nức nở.
"Trời đất ơi! Anh nói vậy là có ý gì, anh cả? Em bị chị dâu làm nhục như thế mà anh cũng làm ngơ sao?" – Hứa Lam Xuân vừa khóc vừa trách, như thể mình là người bị hại tội nghiệp nhất trần đời.
Càng nói, cô ta càng gào to hơn, nước mắt nước mũi đầm đìa, giọng lạc cả đi vì khóc.
"Nhược Hồng! Bà đang làm cái gì vậy? Mau im miệng!" – Hứa Lam Giang mất kiên nhẫn quát lên. Đang bàn chuyện cưới gả vui vẻ cho Hứa Lam Xuân, thế nào mà loáng cái đã thành ra như nồi cháo heo thế này?
Đỗ Nhược Hồng thì không chịu thua. Bà đập bàn một cái rõ mạnh, giọng đầy quyết liệt:

"Tôi có thể im, nhưng nhà này phải chia ra. Nhất định phải chia!"
Bà cụ Hứa đập tay xuống bàn phản bác ngay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Con dâu cả, tao thấy mày điên rồi! Tao còn chưa c.h.ế.t đâu, mà đã đòi chia nhà? Nằm mơ đi! Nếu mày muốn đi thì cứ đi, con trai tao bỏ mày là được!"
"Mẹ!" – Hứa Lam Giang cau mày, giọng không vui.
Đỗ Nhược Hồng tức đến đỏ cả mặt. Bà nhìn bà cụ, giọng nghẹn nhưng cứng như thép:

"Được! Nếu vậy thì để con trai bà bỏ tôi! Muốn dùng chuyện này để ép tôi phải cúi đầu sao? Bà đúng là tính sai rồi. Ngày trước bà đuổi Vân Sương đi thế nào, giờ lại đến lượt tôi phải đi à? Tôi nói cho bà biết, tôi không dễ bắt nạt như cô ấy đâu. Bao năm nay, phần của tôi, một xu cũng đừng hòng thiếu!"
Bà cụ Hứa trợn mắt, gào lên:

"Mày… mày muốn chọc tức c.h.ế.t tao phải không? Tao sống làm gì nữa trời ơi…"
Lại là màn ăn vạ quen thuộc. Bà ta vừa kêu khóc vừa ngồi bệt xuống ghế, tay xoa trán như thể sắp ngất đến nơi.
Lâm Thanh Thanh ngồi bên, sắc mặt cũng không dễ chịu gì. Đỗ Nhược Hồng khác với Liễu Vân Sương, người phụ nữ này tính toán chi ly, cái gì ra cái đó, đụng tới tiền bạc là chẳng ai dám đùa.
Lâm Thanh Thanh hích khuỷu tay vào Hứa Lam Hải. Anh ta hiểu ý ngay, lập tức nhập cuộc.
"Mẹ! Mẹ không thể thiên vị như thế! Nếu con mà mất cơ hội vào nhà máy, cả đời con coi như bỏ! Mẹ coi em gái là con ruột, còn con là nhặt từ gốc cây về à?"
Chẳng ai ngờ, một người đàn ông to lớn như anh ta cũng ngồi xổm xuống, vừa khóc vừa đ.ấ.m n.g.ự.c bày tỏ khổ sở.
"Lão Tam! Con nói gì thế hả? Em gái con cũng cực khổ đấy!" – Bà cụ trách.
"Mẹ! Con sướng chắc? Con tốt nghiệp cấp ba rồi vẫn ở nhà làm đồng áng! Người ta, như thằng con nhà bác Thẩm kia, học tới lớp tám đã có suất vào nhà máy rồi. Mẹ nhìn xem người ta sống thế nào, còn con thì sao?"
"Lão Tam! Mẹ đâu có bất công. Trong bốn đứa, con là người học hành tử tế nhất. Bố con mất, mẹ một mình tằn tiện lo cho con đi học đến hết lớp mười hai, con còn chưa hài lòng à?"
Nhưng Hứa Lam Hải hôm nay đã quyết nói hết. Anh nghẹn ngào tiếp lời:
"Mẹ! Chính vì con học hết cấp ba nên mới không cam tâm! Nếu con chưa từng nhìn thấy ánh sáng, có lẽ con đã sớm chấp nhận số phận. Nhưng giờ, con thấy rồi, con muốn sống như người ta!

Mẹ có tới hơn sáu trăm đồng trong tay, tại sao lại không giúp con? Con xin mẹ, giúp con một lần này thôi!"
Nói xong, anh ta quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc rống lên.
Bà cụ Hứa đứng hình, tay run run. Con trai mà, ai nỡ? Một bên là đứa con trai ngoan, một bên là cô con gái cưng. Bỏ ai, giữ ai, đều xót ruột.
Bên kia, Đỗ Nhược Hồng đã hiểu rõ tình hình. Bà cụ chắc chắn sẽ phải nhường cho hai người con này. Nếu vậy, số tiền sáu trăm đồng kia, đến phiên mình chắc còn chẳng giữ được một cắc.
Chưa kể, Hứa Lam Xuân muốn gả chồng, kiểu gì bà cụ cũng phải bỏ tiền sính lễ.
Nếu bà ta không đứng ra tính toán cho rõ, cuối cùng chỉ có nhà bà là trắng tay.
"Thôi! Khóc cái gì mà khóc! Hôm nay nói đến nước này rồi thì ngồi xuống, tính cho rõ ràng!

Mộng Vân Thường

Ai muốn xin việc, ai muốn lấy chồng, tôi không cản. Nhưng tôi nói cho các người biết: phần tôi phải chi thì tôi sẽ chi, phần tôi phải nhận thì một xu cũng không thiếu!

Mẹ! Tôi vẫn gọi mẹ một tiếng. Nếu mẹ cảm thấy tôi không xứng làm con dâu, thì tôi sẽ ly hôn với Hứa Lam Giang. Mấy đứa nhỏ tôi mang đi hết, khỏi ở đây chướng mắt ai!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện