Bà cụ Hứa ngồi đó, mặt không cảm xúc, nhưng khi mở miệng thì giọng nói lại sắc như d.a.o cứa:
"Giỏi lắm! Đúng là con dâu Tang Môn Tinh mà! Chưa sinh được đứa con nào mà đã lo tính toán tiền nong của tao rồi! Mày đừng có mơ!"
"Mẹ! Mẹ cứ bênh Hứa Lam Xuân đi! Con nói trước, cái tivi đó con không mua! Công việc của con, con phải lo!" – Giọng Hứa Lam Hải mỗi lúc một gay gắt. Thấy mẹ không xuôi, anh ta lại đưa mắt nhìn quanh cầu cứu, "Anh cả, anh hai, chị dâu... mọi người cũng nói gì đi chứ?"
Không ai lên tiếng. Cả căn nhà chìm trong không khí nặng nề đến ngột ngạt.
"Mẹ!" – Lúc này, Lâm Thanh Thanh nhẹ giọng chen vào. Giọng cô ta nhỏ nhẹ, ngọt như rót mật:
"Lam Hải không có ý bất hiếu đâu ạ. Chỉ là cơ hội lần này thực sự hiếm có. Công nhân ở nhà máy cán thép lương tháng hai mươi tám đồng, còn có thể mua lương thực thương phẩm. Đến lúc ấy hộ khẩu cũng chuyển vào thành phố, không còn là gánh nặng cho nhà mình nữa. Đây là chuyện tốt mà mẹ!"
Nghe đến đây, bà cụ Hứa không kiềm được nữa, đập bàn rầm một cái, mắt trợn trừng, giận đến đỏ mặt:
"Tao khinh! Con đĩ trôi sông trôi chợ như mày, chính là mày xúi thằng Lam Hải cãi lời tao! Nếu không phải đang mang bầu, tao đánh c.h.ế.t mày rồi!"
Lâm Thanh Thanh mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt hoe đỏ. Bị chửi thẳng mặt giữa thanh thiên bạch nhật như thế, đây là lần đầu tiên.
"Mẹ! Mẹ làm quá rồi đấy!" – Hứa Lam Hải tức điên, bước tới chắn trước vợ mình. "Dù sao Thanh Thanh cũng là con dâu mẹ, sao mẹ lại nỡ mắng nặng lời như vậy?"
Bà cụ trừng mắt: "Tao thích mắng thì mắng! Con dâu nào mà chẳng bị mắng? Mày muốn bênh nó thì ra ở riêng đi!"
Hứa Lam Hải mặt tím tái, quay sang nhìn Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hà – mong nhận được chút tiếng nói công bằng từ hai người anh. Nhưng cả hai đều tránh ánh mắt, lặng thinh như tượng gỗ. Không ai nói đỡ một lời.
Thấy vậy, Đỗ Nhược Hồng – vợ Hứa Lam Giang – đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa. Bà ta tiến lên một bước, giọng mang theo vẻ hòa giải:
"Mẹ, em út có thể lấy được người tử tế, chúng con đều mừng cho em ấy. Cho thêm ít hồi môn cũng là chuyện nên làm thôi... chỉ có điều... nhà mình giờ cũng chẳng dư dả gì. Cuộc sống còn dài, lỡ có chuyện gì bất trắc, cũng cần có chút phòng thân."
Những câu đầu, bà cụ Hứa còn gật gù. Nhưng đến đoạn sau, sắc mặt mụ ta lập tức đổi khác, hầm hầm như sắp nổ tung.
"Hừ! Nói tới nói lui, chẳng qua các người không muốn con gái tao được nở mày nở mặt khi lấy chồng! Bọn chị dâu các người... bụng dạ đều đen như than!"
"Mẹ! Đừng nói nữa!" – Cuối cùng, Hứa Lam Xuân cũng lên tiếng. Từ nãy tới giờ cô ta chỉ im lặng, đứng yên một chỗ, mặt mày sụt sùi, trông như người bị bắt nạt.
Bà cụ Hứa lập tức dịu giọng, quay sang xoa tay cô ta:
"Lam Xuân à, con yên tâm. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ làm chủ cho con, không để bọn lòng lang dạ sói này toại nguyện đâu."
Hứa Lam Xuân không nói gì, chỉ lấy tay áo lau nước mắt, càng làm ra vẻ đáng thương.
"Mẹ, mẹ cũng phải nhìn vào tình hình thực tế chứ!" – Hứa Lam Hải gắt lên. "Tivi ít nhất cũng hai trăm, ba trăm, chưa kể mua suất công việc này cũng tốn tiền. Nhà mình giờ có hơn sáu trăm đồng, lại chẳng có lương thực. Không thể để cả nhà c.h.ế.t đói vì một cái tivi được!"
Đỗ Nhược Hồng cũng tiếp lời, giọng không còn mềm mỏng như trước nữa:
"Em nói phải đấy mẹ! Nhà có bao nhiêu việc lớn nhỏ đang chờ, sao có thể dồn hết vào một người?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà cụ Hứa vỗ bàn một cái thật mạnh, làm mọi người im bặt:
"Tôi nói rồi – tiền của tôi, không ai được đụng vào!"
Ở cửa, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm nãy giờ nấp nghe, thấy tình hình càng lúc càng căng, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Nhược Hồng đi ra ngoài.
Ba người lặng lẽ rút lui về phòng, để mặc bà cụ Hứa đứng giữa nhà quát tháo, giận dữ lồng lộn như sắp lật tung cả mái nhà.
"Các người nhìn đi! Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu mà đã không coi tôi ra gì rồi! Nếu Lam Xuân lấy chồng, các người chẳng phải là định bỏ đói tôi đến c.h.ế.t hay sao?"
"Mẹ! Mẹ nói vậy oan cho tụi con quá! Con trai mẹ sao lại không hiếu thuận chứ!"
Lúc bà cụ còn đang nước mắt nước mũi bày trò kể khổ, thì Hứa Lam Hà đã nhanh nhảu chạy đến.
"Lão Nhị à, mẹ chỉ trông vào con thôi, mẹ thật sự hối hận… Sinh lắm con trai vô dụng làm gì, cuối cùng vẫn phải dựa vào con cả!" – Bà cụ vừa nói, vừa rút khăn chấm chấm nước mắt như diễn vở cải lương nửa mùa.
Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải đứng bên cạnh đều im lặng cúi gằm mặt, chỉ thiếu điều gõ đầu xuống đất vì cạn lời. Giận thì có giận, nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
Mộng Vân Thường
Bên kia, ba mẹ con Đỗ Nhược Hồng đã lặng lẽ lui vào phòng. Cửa vừa khép, bà lập tức quay sang hỏi hai con:
"Làm sao đấy? Ngoài kia đang bàn chuyện chính sự mà."
Hai chị em liếc nhìn nhau, rồi Hứa Tri Niệm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
"Mẹ, chúng ta chia nhà đi!"
Đỗ Nhược Hồng tròn mắt:
"Cái gì? Con vừa nói cái gì cơ?"
"Chia nhà." – Cô bé lặp lại, rồi lấy trong túi ra một túi dây buộc tóc nhỏ, nhiều màu sắc.
"Dây buộc tóc? Ở đâu ra vậy?"
Nhìn qua cũng biết không phải hàng trong nhà. Bà cụ Hứa keo kiệt nổi tiếng, một đồng cũng không dễ lọt ra ngoài.
"Thím hai mua cho con và Tri Tâm. Mỗi đứa một túi."
Nói xong, Hứa Tri Tâm cũng lấy túi của mình ra, gật đầu xác nhận.
"Thím hai mấy hôm nay đi bán rổ với Hứa Tri Tình, kiếm được ít tiền. Mỗi túi dây buộc tóc chỉ có một hào thôi mẹ ạ. Con cứ tưởng là đắt lắm, nào ngờ lại rẻ như vậy. Con cứ nghĩ mình không xứng có được những thứ như thế…"
Lời nói đơn giản, nhưng khiến Đỗ Nhược Hồng cảm thấy có điều gì đó sâu xa hơn. Bà nhìn con gái, giọng nhẹ đi:
"Tri Niệm, con đang muốn nói gì?"
"Giỏi lắm! Đúng là con dâu Tang Môn Tinh mà! Chưa sinh được đứa con nào mà đã lo tính toán tiền nong của tao rồi! Mày đừng có mơ!"
"Mẹ! Mẹ cứ bênh Hứa Lam Xuân đi! Con nói trước, cái tivi đó con không mua! Công việc của con, con phải lo!" – Giọng Hứa Lam Hải mỗi lúc một gay gắt. Thấy mẹ không xuôi, anh ta lại đưa mắt nhìn quanh cầu cứu, "Anh cả, anh hai, chị dâu... mọi người cũng nói gì đi chứ?"
Không ai lên tiếng. Cả căn nhà chìm trong không khí nặng nề đến ngột ngạt.
"Mẹ!" – Lúc này, Lâm Thanh Thanh nhẹ giọng chen vào. Giọng cô ta nhỏ nhẹ, ngọt như rót mật:
"Lam Hải không có ý bất hiếu đâu ạ. Chỉ là cơ hội lần này thực sự hiếm có. Công nhân ở nhà máy cán thép lương tháng hai mươi tám đồng, còn có thể mua lương thực thương phẩm. Đến lúc ấy hộ khẩu cũng chuyển vào thành phố, không còn là gánh nặng cho nhà mình nữa. Đây là chuyện tốt mà mẹ!"
Nghe đến đây, bà cụ Hứa không kiềm được nữa, đập bàn rầm một cái, mắt trợn trừng, giận đến đỏ mặt:
"Tao khinh! Con đĩ trôi sông trôi chợ như mày, chính là mày xúi thằng Lam Hải cãi lời tao! Nếu không phải đang mang bầu, tao đánh c.h.ế.t mày rồi!"
Lâm Thanh Thanh mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt hoe đỏ. Bị chửi thẳng mặt giữa thanh thiên bạch nhật như thế, đây là lần đầu tiên.
"Mẹ! Mẹ làm quá rồi đấy!" – Hứa Lam Hải tức điên, bước tới chắn trước vợ mình. "Dù sao Thanh Thanh cũng là con dâu mẹ, sao mẹ lại nỡ mắng nặng lời như vậy?"
Bà cụ trừng mắt: "Tao thích mắng thì mắng! Con dâu nào mà chẳng bị mắng? Mày muốn bênh nó thì ra ở riêng đi!"
Hứa Lam Hải mặt tím tái, quay sang nhìn Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hà – mong nhận được chút tiếng nói công bằng từ hai người anh. Nhưng cả hai đều tránh ánh mắt, lặng thinh như tượng gỗ. Không ai nói đỡ một lời.
Thấy vậy, Đỗ Nhược Hồng – vợ Hứa Lam Giang – đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa. Bà ta tiến lên một bước, giọng mang theo vẻ hòa giải:
"Mẹ, em út có thể lấy được người tử tế, chúng con đều mừng cho em ấy. Cho thêm ít hồi môn cũng là chuyện nên làm thôi... chỉ có điều... nhà mình giờ cũng chẳng dư dả gì. Cuộc sống còn dài, lỡ có chuyện gì bất trắc, cũng cần có chút phòng thân."
Những câu đầu, bà cụ Hứa còn gật gù. Nhưng đến đoạn sau, sắc mặt mụ ta lập tức đổi khác, hầm hầm như sắp nổ tung.
"Hừ! Nói tới nói lui, chẳng qua các người không muốn con gái tao được nở mày nở mặt khi lấy chồng! Bọn chị dâu các người... bụng dạ đều đen như than!"
"Mẹ! Đừng nói nữa!" – Cuối cùng, Hứa Lam Xuân cũng lên tiếng. Từ nãy tới giờ cô ta chỉ im lặng, đứng yên một chỗ, mặt mày sụt sùi, trông như người bị bắt nạt.
Bà cụ Hứa lập tức dịu giọng, quay sang xoa tay cô ta:
"Lam Xuân à, con yên tâm. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ làm chủ cho con, không để bọn lòng lang dạ sói này toại nguyện đâu."
Hứa Lam Xuân không nói gì, chỉ lấy tay áo lau nước mắt, càng làm ra vẻ đáng thương.
"Mẹ, mẹ cũng phải nhìn vào tình hình thực tế chứ!" – Hứa Lam Hải gắt lên. "Tivi ít nhất cũng hai trăm, ba trăm, chưa kể mua suất công việc này cũng tốn tiền. Nhà mình giờ có hơn sáu trăm đồng, lại chẳng có lương thực. Không thể để cả nhà c.h.ế.t đói vì một cái tivi được!"
Đỗ Nhược Hồng cũng tiếp lời, giọng không còn mềm mỏng như trước nữa:
"Em nói phải đấy mẹ! Nhà có bao nhiêu việc lớn nhỏ đang chờ, sao có thể dồn hết vào một người?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà cụ Hứa vỗ bàn một cái thật mạnh, làm mọi người im bặt:
"Tôi nói rồi – tiền của tôi, không ai được đụng vào!"
Ở cửa, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm nãy giờ nấp nghe, thấy tình hình càng lúc càng căng, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Nhược Hồng đi ra ngoài.
Ba người lặng lẽ rút lui về phòng, để mặc bà cụ Hứa đứng giữa nhà quát tháo, giận dữ lồng lộn như sắp lật tung cả mái nhà.
"Các người nhìn đi! Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu mà đã không coi tôi ra gì rồi! Nếu Lam Xuân lấy chồng, các người chẳng phải là định bỏ đói tôi đến c.h.ế.t hay sao?"
"Mẹ! Mẹ nói vậy oan cho tụi con quá! Con trai mẹ sao lại không hiếu thuận chứ!"
Lúc bà cụ còn đang nước mắt nước mũi bày trò kể khổ, thì Hứa Lam Hà đã nhanh nhảu chạy đến.
"Lão Nhị à, mẹ chỉ trông vào con thôi, mẹ thật sự hối hận… Sinh lắm con trai vô dụng làm gì, cuối cùng vẫn phải dựa vào con cả!" – Bà cụ vừa nói, vừa rút khăn chấm chấm nước mắt như diễn vở cải lương nửa mùa.
Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải đứng bên cạnh đều im lặng cúi gằm mặt, chỉ thiếu điều gõ đầu xuống đất vì cạn lời. Giận thì có giận, nhưng cũng không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
Mộng Vân Thường
Bên kia, ba mẹ con Đỗ Nhược Hồng đã lặng lẽ lui vào phòng. Cửa vừa khép, bà lập tức quay sang hỏi hai con:
"Làm sao đấy? Ngoài kia đang bàn chuyện chính sự mà."
Hai chị em liếc nhìn nhau, rồi Hứa Tri Niệm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
"Mẹ, chúng ta chia nhà đi!"
Đỗ Nhược Hồng tròn mắt:
"Cái gì? Con vừa nói cái gì cơ?"
"Chia nhà." – Cô bé lặp lại, rồi lấy trong túi ra một túi dây buộc tóc nhỏ, nhiều màu sắc.
"Dây buộc tóc? Ở đâu ra vậy?"
Nhìn qua cũng biết không phải hàng trong nhà. Bà cụ Hứa keo kiệt nổi tiếng, một đồng cũng không dễ lọt ra ngoài.
"Thím hai mua cho con và Tri Tâm. Mỗi đứa một túi."
Nói xong, Hứa Tri Tâm cũng lấy túi của mình ra, gật đầu xác nhận.
"Thím hai mấy hôm nay đi bán rổ với Hứa Tri Tình, kiếm được ít tiền. Mỗi túi dây buộc tóc chỉ có một hào thôi mẹ ạ. Con cứ tưởng là đắt lắm, nào ngờ lại rẻ như vậy. Con cứ nghĩ mình không xứng có được những thứ như thế…"
Lời nói đơn giản, nhưng khiến Đỗ Nhược Hồng cảm thấy có điều gì đó sâu xa hơn. Bà nhìn con gái, giọng nhẹ đi:
"Tri Niệm, con đang muốn nói gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương