Tri Tình xấu hổ cười cười, mặt đỏ ửng, nhưng trong ánh mắt thì rạng rỡ hẳn lên. Cô bé vẫn là một đứa trẻ, có gì vui cũng hiện rõ trên gương mặt.
"Ừ, mấy cái dây vải cũ của Tri Tình cũng xơ xác hết rồi. Màu sắc thì bạc phếch, nên thím thấy dây này vừa đẹp lại vừa rẻ, mua mấy túi luôn. Hôm qua bán mấy cái giỏ cũng kiếm được chút tiền, coi như thưởng cho con."
Hai chị em Tri Niệm cũng nhìn mấy chiếc dây với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhà các cô bé cũng chẳng khá giả gì, tóc toàn buộc bằng dây vải cũ. Bọn trẻ con thời này, có khi chỉ cần một cái kẹo hay sợi dây là vui nguyên cả ngày.
Thời buổi này, quần áo chẳng có gì cầu kỳ, màu sắc thì hoặc sẫm quá, hoặc nhạt như nước gạo. Nhưng nhìn mấy túi dây chun mới tinh, màu sắc bắt mắt thế kia, ai mà không thích cơ chứ?
Liễu Vân Sương thấy mấy cô bé cứ lén lút liếc nhìn, nhưng lại không dám lên tiếng. Cô cũng chẳng nói gì nhiều, trực tiếp đặt ba túi lên bàn, rồi dịu dàng gọi:
"Tri Niệm, Tri Tâm, Tri Tình, ba đứa mỗi đứa một túi, tự chọn đi!"
Hứa Tri Tâm trợn tròn mắt, giọng không dám tin:
"Cái gì ạ? Còn có phần của chúng cháu nữa ạ?"
"Ừ, ba chị em, mỗi người một túi." – Giọng cô bình thản nhưng không cho phép từ chối.
"Không được đâu thím hai, nhà thím cũng không dư dả gì... Chúng cháu không thể nhận đâu ạ." – Hứa Tri Niệm phản ứng đầu tiên, cô nhóc lớn hơn, hiểu chuyện hơn.
Liễu Vân Sương chỉ cười nhẹ:
"Không đáng bao nhiêu đâu. Cái này chỉ là ít tiền bán thêm cái giỏ, không phải chuyện lớn. Chọn đi, không chọn là thím giận đấy."
Cô nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp.
Hứa Tri Tình lúc này cũng chen vào, giọng đầy hứng khởi:
"Vâng ạ! Chị cả, chị hai, hai chị chọn đi, mẹ em cố ý mua cho hai chị đấy!"
"Tri Tình, em nhỏ nhất, em chọn trước đi." – Hứa Tri Niệm nói, ánh mắt lại nhìn túi dây chun màu xanh lam. Rõ ràng, em chọn trước thì được lợi hơn.
"Chị cả đã bảo em chọn thì em chọn đi." – Liễu Vân Sương cũng phụ họa, Hứa Tri Tình mới vui vẻ tiến đến chọn túi mình thích.
Sau đó là Hứa Tri Tâm, còn lại chiếc túi cuối cùng tự nhiên thuộc về Hứa Tri Niệm.
Đợi các cô bé cầm xong phần của mình, Liễu Vân Sương mới hạ giọng nhắc nhở:
"Sau khi về nhà nhớ cất mấy cái dây chun này cẩn thận nhé. Không phải vì sợ hỏng, mà thím sợ cô các cháu và Hứa Tri Vi nhìn thấy thì lại kiếm chuyện."
Hai đứa nhỏ lập tức nhăn mặt đầy bất bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hừ, thật là phiền, cô ấy lớn đầu rồi mà chẳng chịu lấy chồng. Suốt ngày ở nhà gây chuyện, ngày mai người yêu cô ta đến, cháu nhất định sẽ nói hết cho mà nghe!" – Hứa Tri Tâm hùng hồn tuyên bố.
"Tri Tâm, cháu đừng làm vậy. Nếu bị cô cháu ghi thù thì không yên thân đâu, bà nội mà biết thì lại đánh c.h.ế.t cháu mất. Dù sao cô ấy cũng sắp lấy chồng rồi, đợi một chút, sau này mấy cháu sẽ sống dễ thở hơn."
Liễu Vân Sương vừa nói vừa xoay người định vào bếp. Hai đứa nhỏ thấy vậy cũng chào cô rồi rời đi, chúng muốn về nhà ăn cơm, tránh ở lại lâu rồi lại có chuyện không hay.
Trên đường về, Hứa Tri Tâm vẫn chưa nguôi giận.
"Chị, chị nói xem, thím hai mua dây chun cho mình, dựa vào cái gì mà tụi mình không được mang ra dùng? Hứa Tri Vi là cái gì mà ai cũng phải nể mặt nó vậy?"
"Chứ em nghĩ sao? Bà nội cưng nó nhất nhà. Nếu để lộ ra, không khéo còn bị cướp mất. Em quên vụ cái kẹp tóc lần trước rồi à?" – Hứa Tri Niệm cười nhạt.
"Nó dám!" – Hứa Tri Tâm lập tức nổi đóa, tay siết chặt túi dây chun như sợ bị giật mất.
Lần trước, Hứa Tri Thành gửi một bưu phẩm từ miền Nam về. Trong đó có một túi kẹp tóc nhỏ, kiểu dáng lạ mắt, nhìn đã biết là hàng hiếm. Mỗi người một cái, ngay cả người lớn như Hứa Lam Xuân cũng có phần.
Trong thư, anh ấy còn cố tình ghi rõ để mấy đứa nhỏ khỏi bị bỏ quên. Ai ngờ đâu, Hứa Tri Vi lại giở trò, bảo rằng cái nào cũng đẹp quá, không chọn được.
Thế là bà cụ phất tay: "Đưa hết cho nó đi!" – Gọn lỏn một câu.
Hứa Lam Xuân dĩ nhiên không ý kiến, con gái bà mà. Thế là chị em Hứa Tri Niệm chỉ biết tức nghẹn, Đỗ Nhược Hồng bức xúc cãi lại thì bị bà cụ mắng te tua.
"Muốn biết nó có dám hay không, không phải do em quyết. Nhà mình có tiếng nói gì đâu chứ? Mẹ mình thì nín thin thít, ăn thêm một miếng cũng bị mắng. Bố thì chỉ biết giảng hòa. Chị chịu hết nổi rồi." – Hứa Tri Niệm lắc đầu thở dài. Trước kia cô bé không nghĩ gì nhiều, nhưng từ khi chứng kiến cuộc sống của thím hai, cô càng thấy nhà mình thật ngột ngạt.
"Phải chi được ra ở riêng như thím hai thì tốt biết mấy." – Hứa Tri Tâm cũng đồng tình. Hai chị em vốn rất thân, nên thường hay tâm sự với nhau.
"Hay là... mình thử hỏi mẹ xem sao, không thể sống thế này mãi được."
"Ừ, về hỏi mẹ đi." – Nói rồi cả hai rảo bước nhanh hơn.
Chưa tới cổng đã nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ trong sân. Hai chị em giật mình nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào.
"Mấy đứa con bất hiếu, cưới vợ xong thì quên mẹ! Em gái mấy đứa lấy chồng, bố mẹ cho nó thêm chút đồ thì đã làm sao?" – Giọng bà cụ gằn lại, mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng vào đầu Hứa Lam Hải như muốn đ.â.m thủng.
"Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Đau c.h.ế.t con rồi!" – Hứa Lam Hải nhăn mặt lùi lại, vừa đau vừa tức.
"Mày còn biết đau à? Đồ bất hiếu!" – Bà cụ mắng không ngừng.
Hứa Lam Hải cũng nổi giận, ngồi phịch xuống ghế, mặt đen như than.
"Mẹ, con có nói là không cho em gái hồi môn đâu! Nhưng chẳng phải Hứa Tri Vi đã có năm trăm tệ rồi sao? Bấy nhiêu còn chưa đủ à?" – Hứa Lam Hải nghiến răng, giọng đầy uất ức. "Nhà mình còn phải sống nữa chứ, sao có thể đưa hết tiền cho nó được?"
Mộng Vân Thường
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Thanh Thanh – vợ mình – rồi tiếp tục: "Hơn nữa, suất công nhân ở nhà máy cán thép là do Thanh Thanh vất vả mới xin được! Chẳng lẽ mẹ không muốn trong nhà có người làm công ăn lương, còn có hộ khẩu thành phố? Cả cái làng này, có mấy ai có được công việc chính thức như thế đâu ạ?"
"Ừ, mấy cái dây vải cũ của Tri Tình cũng xơ xác hết rồi. Màu sắc thì bạc phếch, nên thím thấy dây này vừa đẹp lại vừa rẻ, mua mấy túi luôn. Hôm qua bán mấy cái giỏ cũng kiếm được chút tiền, coi như thưởng cho con."
Hai chị em Tri Niệm cũng nhìn mấy chiếc dây với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nhà các cô bé cũng chẳng khá giả gì, tóc toàn buộc bằng dây vải cũ. Bọn trẻ con thời này, có khi chỉ cần một cái kẹo hay sợi dây là vui nguyên cả ngày.
Thời buổi này, quần áo chẳng có gì cầu kỳ, màu sắc thì hoặc sẫm quá, hoặc nhạt như nước gạo. Nhưng nhìn mấy túi dây chun mới tinh, màu sắc bắt mắt thế kia, ai mà không thích cơ chứ?
Liễu Vân Sương thấy mấy cô bé cứ lén lút liếc nhìn, nhưng lại không dám lên tiếng. Cô cũng chẳng nói gì nhiều, trực tiếp đặt ba túi lên bàn, rồi dịu dàng gọi:
"Tri Niệm, Tri Tâm, Tri Tình, ba đứa mỗi đứa một túi, tự chọn đi!"
Hứa Tri Tâm trợn tròn mắt, giọng không dám tin:
"Cái gì ạ? Còn có phần của chúng cháu nữa ạ?"
"Ừ, ba chị em, mỗi người một túi." – Giọng cô bình thản nhưng không cho phép từ chối.
"Không được đâu thím hai, nhà thím cũng không dư dả gì... Chúng cháu không thể nhận đâu ạ." – Hứa Tri Niệm phản ứng đầu tiên, cô nhóc lớn hơn, hiểu chuyện hơn.
Liễu Vân Sương chỉ cười nhẹ:
"Không đáng bao nhiêu đâu. Cái này chỉ là ít tiền bán thêm cái giỏ, không phải chuyện lớn. Chọn đi, không chọn là thím giận đấy."
Cô nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta thấy ấm áp.
Hứa Tri Tình lúc này cũng chen vào, giọng đầy hứng khởi:
"Vâng ạ! Chị cả, chị hai, hai chị chọn đi, mẹ em cố ý mua cho hai chị đấy!"
"Tri Tình, em nhỏ nhất, em chọn trước đi." – Hứa Tri Niệm nói, ánh mắt lại nhìn túi dây chun màu xanh lam. Rõ ràng, em chọn trước thì được lợi hơn.
"Chị cả đã bảo em chọn thì em chọn đi." – Liễu Vân Sương cũng phụ họa, Hứa Tri Tình mới vui vẻ tiến đến chọn túi mình thích.
Sau đó là Hứa Tri Tâm, còn lại chiếc túi cuối cùng tự nhiên thuộc về Hứa Tri Niệm.
Đợi các cô bé cầm xong phần của mình, Liễu Vân Sương mới hạ giọng nhắc nhở:
"Sau khi về nhà nhớ cất mấy cái dây chun này cẩn thận nhé. Không phải vì sợ hỏng, mà thím sợ cô các cháu và Hứa Tri Vi nhìn thấy thì lại kiếm chuyện."
Hai đứa nhỏ lập tức nhăn mặt đầy bất bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hừ, thật là phiền, cô ấy lớn đầu rồi mà chẳng chịu lấy chồng. Suốt ngày ở nhà gây chuyện, ngày mai người yêu cô ta đến, cháu nhất định sẽ nói hết cho mà nghe!" – Hứa Tri Tâm hùng hồn tuyên bố.
"Tri Tâm, cháu đừng làm vậy. Nếu bị cô cháu ghi thù thì không yên thân đâu, bà nội mà biết thì lại đánh c.h.ế.t cháu mất. Dù sao cô ấy cũng sắp lấy chồng rồi, đợi một chút, sau này mấy cháu sẽ sống dễ thở hơn."
Liễu Vân Sương vừa nói vừa xoay người định vào bếp. Hai đứa nhỏ thấy vậy cũng chào cô rồi rời đi, chúng muốn về nhà ăn cơm, tránh ở lại lâu rồi lại có chuyện không hay.
Trên đường về, Hứa Tri Tâm vẫn chưa nguôi giận.
"Chị, chị nói xem, thím hai mua dây chun cho mình, dựa vào cái gì mà tụi mình không được mang ra dùng? Hứa Tri Vi là cái gì mà ai cũng phải nể mặt nó vậy?"
"Chứ em nghĩ sao? Bà nội cưng nó nhất nhà. Nếu để lộ ra, không khéo còn bị cướp mất. Em quên vụ cái kẹp tóc lần trước rồi à?" – Hứa Tri Niệm cười nhạt.
"Nó dám!" – Hứa Tri Tâm lập tức nổi đóa, tay siết chặt túi dây chun như sợ bị giật mất.
Lần trước, Hứa Tri Thành gửi một bưu phẩm từ miền Nam về. Trong đó có một túi kẹp tóc nhỏ, kiểu dáng lạ mắt, nhìn đã biết là hàng hiếm. Mỗi người một cái, ngay cả người lớn như Hứa Lam Xuân cũng có phần.
Trong thư, anh ấy còn cố tình ghi rõ để mấy đứa nhỏ khỏi bị bỏ quên. Ai ngờ đâu, Hứa Tri Vi lại giở trò, bảo rằng cái nào cũng đẹp quá, không chọn được.
Thế là bà cụ phất tay: "Đưa hết cho nó đi!" – Gọn lỏn một câu.
Hứa Lam Xuân dĩ nhiên không ý kiến, con gái bà mà. Thế là chị em Hứa Tri Niệm chỉ biết tức nghẹn, Đỗ Nhược Hồng bức xúc cãi lại thì bị bà cụ mắng te tua.
"Muốn biết nó có dám hay không, không phải do em quyết. Nhà mình có tiếng nói gì đâu chứ? Mẹ mình thì nín thin thít, ăn thêm một miếng cũng bị mắng. Bố thì chỉ biết giảng hòa. Chị chịu hết nổi rồi." – Hứa Tri Niệm lắc đầu thở dài. Trước kia cô bé không nghĩ gì nhiều, nhưng từ khi chứng kiến cuộc sống của thím hai, cô càng thấy nhà mình thật ngột ngạt.
"Phải chi được ra ở riêng như thím hai thì tốt biết mấy." – Hứa Tri Tâm cũng đồng tình. Hai chị em vốn rất thân, nên thường hay tâm sự với nhau.
"Hay là... mình thử hỏi mẹ xem sao, không thể sống thế này mãi được."
"Ừ, về hỏi mẹ đi." – Nói rồi cả hai rảo bước nhanh hơn.
Chưa tới cổng đã nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ trong sân. Hai chị em giật mình nhìn nhau rồi vội vàng chạy vào.
"Mấy đứa con bất hiếu, cưới vợ xong thì quên mẹ! Em gái mấy đứa lấy chồng, bố mẹ cho nó thêm chút đồ thì đã làm sao?" – Giọng bà cụ gằn lại, mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ thẳng vào đầu Hứa Lam Hải như muốn đ.â.m thủng.
"Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Đau c.h.ế.t con rồi!" – Hứa Lam Hải nhăn mặt lùi lại, vừa đau vừa tức.
"Mày còn biết đau à? Đồ bất hiếu!" – Bà cụ mắng không ngừng.
Hứa Lam Hải cũng nổi giận, ngồi phịch xuống ghế, mặt đen như than.
"Mẹ, con có nói là không cho em gái hồi môn đâu! Nhưng chẳng phải Hứa Tri Vi đã có năm trăm tệ rồi sao? Bấy nhiêu còn chưa đủ à?" – Hứa Lam Hải nghiến răng, giọng đầy uất ức. "Nhà mình còn phải sống nữa chứ, sao có thể đưa hết tiền cho nó được?"
Mộng Vân Thường
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Thanh Thanh – vợ mình – rồi tiếp tục: "Hơn nữa, suất công nhân ở nhà máy cán thép là do Thanh Thanh vất vả mới xin được! Chẳng lẽ mẹ không muốn trong nhà có người làm công ăn lương, còn có hộ khẩu thành phố? Cả cái làng này, có mấy ai có được công việc chính thức như thế đâu ạ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương