Bà Ba là người từng trải, tự nhiên cũng hiểu rõ đầu đuôi:
"Đều là chuyện nhỏ mà làm lớn. Giống như lần trước, nhà họ Hứa đến gây sự với các cháu, chuyện đó mà không ngăn lại thì sớm muộn cũng thành chuyện to. Lỡ người ta nổi giận mà báo lên công xã thì không ai dẹp nổi đâu. Ai cũng đè đầu đại đội trưởng, thì đội sản xuất Hồng Tinh này còn ai nể mặt ông ấy nữa?"
Câu nói ấy như tiếng sét giữa trời quang.
"Đúng vậy bác ạ. Cháu cũng không ngờ, bà Hoa lần này lại đá trúng sắt rồi."
Bà Ba gật đầu, rồi nhẹ giọng:
"Dù vậy thì đứa nhỏ nhà họ Hứa, phải nói là cũng có bản lĩnh. Người trong thôn đều khen, bảo nó làm việc hào phóng, có nhân có nghĩa. Chỉ tiếc là nó không thật lòng với cháu."
Lời nói đó, sao Liễu Vân Sương lại không hiểu? Cô chỉ nhẹ giọng đáp:
"Dù sao cũng không phải con ruột. Có cố đến đâu cũng có khoảng cách. Cháu không hối hận đâu, bác gái."
Nếu như bà Ba biết bộ mặt thật của Hứa Tri Vi, chắc chắn sẽ không nói lời tiếc nuối như vậy. Hiện tại, giữ cô ta bên cạnh chỉ là tự rước họa vào thân.
"Ừ, cháu nói đúng. Chỉ tiếc là… nếu số tiền đó mà rơi vào tay các cháu, thì cuộc sống chắc đã khá hơn nhiều rồi."
Xem ra, chuyện củ nhân sâm bán được một nghìn đồng đã lan truyền khắp thôn.
Nói thêm vài câu, bà Ba đứng dậy cáo từ, vì ông Ba ở nhà chắc cũng đang chờ cơm.
Bánh rán được tặng ba cái, chia sẵn phần rõ ràng. Vừa nhìn là biết bà đã chuẩn bị riêng cho mấy mẹ con cô.
Mộng Vân Thường
Liễu Vân Sương vào bếp, nấu thêm bát canh trứng, rồi gọi bọn nhỏ ra ăn cơm. Buổi chiều còn nhiều việc phải làm — đặc biệt là phải làm sạch đám cải bẹ mới mua, để muối thành dưa.
Hai đứa nhỏ đều vui vẻ giúp đỡ. Trong lúc rửa rau, Hứa Tri Tình kể lại chuyện xảy ra trong Cung Tiêu Xã cho em trai nghe.
Hứa Tri Lễ tức tối đến nghiến răng, mắng Hứa Tri Vi một trận không thương tiếc.
Còn Hứa Lam Xuân, hiện tại cũng không dám làm càn. Bí mật của cô ta bị Liễu Vân Sương nắm được, lại sắp tới ngày cưới, nên chỉ còn cách nhẫn nhịn.
Nhưng con gái cô ta thì khác — từ sau chuyện nhân sâm, cứ như mọc thêm cánh, nói năng cũng bắt đầu đắc ý, kiêu căng.
Cô ta không biết, tất cả những gì đang có chỉ là dựa vào thứ do “hệ thống” kia ban tặng. Đến cuối cùng, không gì bền vững bằng năng lực thật sự của bản thân.
Nếu có thể khiến cái thứ đó rời khỏi cô ta, thì mới là chuyện tốt thật sự.
Chỉ là, giữa cô ta và cái “hệ thống” đó, rốt cuộc đã giao dịch điều gì?
Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu Liễu Vân Sương, khiến cô không tài nào buông xuống được...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tri Tình bê một chiếc chậu lớn ra sân, định gọt bỏ phần rễ già và những chỗ dập nát trên đống cải bẹ mới mua về. Trong nhà chỉ có đúng một con d.a.o phay nên cô bé nhận phần việc này. Hai đứa nhỏ thì được giao đi cọ sạch cái vại sành cũ, sau đó đem ra phơi nắng rồi cẩn thận đặt vào phòng phía Đông.
Cái vại ấy thực ra cũng không lớn, nhưng với lượng cải muối lần này thì chỉ dùng chưa đến một nửa. Nhà không có dụng cụ chứa nào khác phù hợp nên đành tạm vậy. May mà Liễu Vân Sương vốn đã quen tay quen việc, nên mọi thứ đều tiến hành suôn sẻ. Trong lòng cô khẽ thở phào, cảm thấy ngôi nhà này ngày càng giống một mái ấm thực sự.
"Mẹ, hôm nay mình không mua được vải may chăn, ngày mai mẹ có định đi trấn Thanh Dương nữa không?"
"Không, mai mẹ sẽ lên thẳng huyện thành."
Tiện chuyến đó, cô sẽ đưa tiền bông cho Kiều Dịch Khất và mua thêm phiếu vải. Năm nay nhất định phải may lại quần áo bông cho mấy đứa nhỏ. Đồ cũ thì bỏ lại nhà họ Hứa hết rồi, lấy lại cũng chẳng có cách gì.
"Vậy cũng được. Nhân viên bán hàng ở trấn Thanh Dương chắc cũng quen mặt mình rồi, không đi cũng không sao. Ngày mai mẹ cứ yên tâm, con và Tri Lễ ở nhà lo được. Mẹ cũng đừng vội, có về muộn chút cũng không sao."
Cô bé biết rõ, mỗi lần Liễu Vân Sương đi đâu đều lo về sớm để kịp nấu cơm, sợ mấy đứa nhỏ đói bụng. Nhưng giờ khác rồi, cô bé đã biết nấu nướng, có thể tự lo liệu được nhiều việc.
"Được rồi, con gái của mẹ giờ đã là áo bông tri kỷ rồi."
"À mẹ ơi, sáng nay con thấy bác cả với thím ba cùng nhau lên núi."
Hứa Tri Lễ đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng kể lại.
"Cả hai cùng đi à?"
"Vâng, bác cả xách cái giỏ, còn thím ba thì không mang gì cả. Họ đi ngang qua cửa nhà mình, lúc đó con và Tri Ý đang chơi nên nhìn thấy rõ."
Liễu Vân Sương nhíu mày. Chuyện Đỗ Nhược Hồng lên núi thì không có gì lạ, bà ta vốn lanh lẹ, lại hay đi hái lượm. Nhưng Lâm Thanh Thanh... cô ta mang bầu gần năm tháng rồi, sao còn đi lên núi?
Huống chi ngày thường Lâm Thanh Thanh đâu có hay ra ngoài làm việc. Tự nhiên hôm nay lại đồng hành cùng Đỗ Nhược Hồng, thật sự khiến người ta nghi ngờ.
"Con chắc chắn người đó là thím ba của con chứ?"
"Chắc chắn mà mẹ! Con thấy rõ lắm. Hai người còn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là ở xa quá nên con không nghe được. Nhưng đúng là thím ấy."
"Mẹ nghĩ có chuyện gì đó không ổn?"
Hứa Tri Tình chen vào, giọng mang theo chút cảnh giác. Cô bé vốn không ưa Lâm Thanh Thanh, vì người này lúc nào cũng kè kè bên Hứa Lam Xuân, từ cử chỉ đến lời nói đều khiến người ta thấy khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Sương dậy từ tinh mơ. Cô thu dọn ít đồ, gom tiền và phiếu mang theo, chuẩn bị lên huyện thành. Số phiếu vải đang có chắc là không đủ, nếu cần, cô sẽ phải ghé chợ đen xem thử.
Nhân tiện, cũng đến gặp Kiều Dịch Khất để đưa tiền bông lần trước đã nhận.
Buổi sáng trời khá lạnh, gió khô thổi qua khiến người rùng mình. Cô bước nhanh, vừa để tranh thủ thời gian, vừa để cơ thể ấm lên.
Tới huyện thành tầm bảy giờ, khi mặt trời còn chưa hẳn nhô cao, ánh sáng vẫn nhàn nhạt như sương sớm. Cô cố tình đi ngang qua khu chợ đen lần trước từng ghé, nhưng không hề dừng lại. Nơi này lúc này vắng tanh như chốn hoang vu, chắc hẳn vẫn chưa hoạt động trở lại.
"Đều là chuyện nhỏ mà làm lớn. Giống như lần trước, nhà họ Hứa đến gây sự với các cháu, chuyện đó mà không ngăn lại thì sớm muộn cũng thành chuyện to. Lỡ người ta nổi giận mà báo lên công xã thì không ai dẹp nổi đâu. Ai cũng đè đầu đại đội trưởng, thì đội sản xuất Hồng Tinh này còn ai nể mặt ông ấy nữa?"
Câu nói ấy như tiếng sét giữa trời quang.
"Đúng vậy bác ạ. Cháu cũng không ngờ, bà Hoa lần này lại đá trúng sắt rồi."
Bà Ba gật đầu, rồi nhẹ giọng:
"Dù vậy thì đứa nhỏ nhà họ Hứa, phải nói là cũng có bản lĩnh. Người trong thôn đều khen, bảo nó làm việc hào phóng, có nhân có nghĩa. Chỉ tiếc là nó không thật lòng với cháu."
Lời nói đó, sao Liễu Vân Sương lại không hiểu? Cô chỉ nhẹ giọng đáp:
"Dù sao cũng không phải con ruột. Có cố đến đâu cũng có khoảng cách. Cháu không hối hận đâu, bác gái."
Nếu như bà Ba biết bộ mặt thật của Hứa Tri Vi, chắc chắn sẽ không nói lời tiếc nuối như vậy. Hiện tại, giữ cô ta bên cạnh chỉ là tự rước họa vào thân.
"Ừ, cháu nói đúng. Chỉ tiếc là… nếu số tiền đó mà rơi vào tay các cháu, thì cuộc sống chắc đã khá hơn nhiều rồi."
Xem ra, chuyện củ nhân sâm bán được một nghìn đồng đã lan truyền khắp thôn.
Nói thêm vài câu, bà Ba đứng dậy cáo từ, vì ông Ba ở nhà chắc cũng đang chờ cơm.
Bánh rán được tặng ba cái, chia sẵn phần rõ ràng. Vừa nhìn là biết bà đã chuẩn bị riêng cho mấy mẹ con cô.
Mộng Vân Thường
Liễu Vân Sương vào bếp, nấu thêm bát canh trứng, rồi gọi bọn nhỏ ra ăn cơm. Buổi chiều còn nhiều việc phải làm — đặc biệt là phải làm sạch đám cải bẹ mới mua, để muối thành dưa.
Hai đứa nhỏ đều vui vẻ giúp đỡ. Trong lúc rửa rau, Hứa Tri Tình kể lại chuyện xảy ra trong Cung Tiêu Xã cho em trai nghe.
Hứa Tri Lễ tức tối đến nghiến răng, mắng Hứa Tri Vi một trận không thương tiếc.
Còn Hứa Lam Xuân, hiện tại cũng không dám làm càn. Bí mật của cô ta bị Liễu Vân Sương nắm được, lại sắp tới ngày cưới, nên chỉ còn cách nhẫn nhịn.
Nhưng con gái cô ta thì khác — từ sau chuyện nhân sâm, cứ như mọc thêm cánh, nói năng cũng bắt đầu đắc ý, kiêu căng.
Cô ta không biết, tất cả những gì đang có chỉ là dựa vào thứ do “hệ thống” kia ban tặng. Đến cuối cùng, không gì bền vững bằng năng lực thật sự của bản thân.
Nếu có thể khiến cái thứ đó rời khỏi cô ta, thì mới là chuyện tốt thật sự.
Chỉ là, giữa cô ta và cái “hệ thống” đó, rốt cuộc đã giao dịch điều gì?
Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu Liễu Vân Sương, khiến cô không tài nào buông xuống được...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Tri Tình bê một chiếc chậu lớn ra sân, định gọt bỏ phần rễ già và những chỗ dập nát trên đống cải bẹ mới mua về. Trong nhà chỉ có đúng một con d.a.o phay nên cô bé nhận phần việc này. Hai đứa nhỏ thì được giao đi cọ sạch cái vại sành cũ, sau đó đem ra phơi nắng rồi cẩn thận đặt vào phòng phía Đông.
Cái vại ấy thực ra cũng không lớn, nhưng với lượng cải muối lần này thì chỉ dùng chưa đến một nửa. Nhà không có dụng cụ chứa nào khác phù hợp nên đành tạm vậy. May mà Liễu Vân Sương vốn đã quen tay quen việc, nên mọi thứ đều tiến hành suôn sẻ. Trong lòng cô khẽ thở phào, cảm thấy ngôi nhà này ngày càng giống một mái ấm thực sự.
"Mẹ, hôm nay mình không mua được vải may chăn, ngày mai mẹ có định đi trấn Thanh Dương nữa không?"
"Không, mai mẹ sẽ lên thẳng huyện thành."
Tiện chuyến đó, cô sẽ đưa tiền bông cho Kiều Dịch Khất và mua thêm phiếu vải. Năm nay nhất định phải may lại quần áo bông cho mấy đứa nhỏ. Đồ cũ thì bỏ lại nhà họ Hứa hết rồi, lấy lại cũng chẳng có cách gì.
"Vậy cũng được. Nhân viên bán hàng ở trấn Thanh Dương chắc cũng quen mặt mình rồi, không đi cũng không sao. Ngày mai mẹ cứ yên tâm, con và Tri Lễ ở nhà lo được. Mẹ cũng đừng vội, có về muộn chút cũng không sao."
Cô bé biết rõ, mỗi lần Liễu Vân Sương đi đâu đều lo về sớm để kịp nấu cơm, sợ mấy đứa nhỏ đói bụng. Nhưng giờ khác rồi, cô bé đã biết nấu nướng, có thể tự lo liệu được nhiều việc.
"Được rồi, con gái của mẹ giờ đã là áo bông tri kỷ rồi."
"À mẹ ơi, sáng nay con thấy bác cả với thím ba cùng nhau lên núi."
Hứa Tri Lễ đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng kể lại.
"Cả hai cùng đi à?"
"Vâng, bác cả xách cái giỏ, còn thím ba thì không mang gì cả. Họ đi ngang qua cửa nhà mình, lúc đó con và Tri Ý đang chơi nên nhìn thấy rõ."
Liễu Vân Sương nhíu mày. Chuyện Đỗ Nhược Hồng lên núi thì không có gì lạ, bà ta vốn lanh lẹ, lại hay đi hái lượm. Nhưng Lâm Thanh Thanh... cô ta mang bầu gần năm tháng rồi, sao còn đi lên núi?
Huống chi ngày thường Lâm Thanh Thanh đâu có hay ra ngoài làm việc. Tự nhiên hôm nay lại đồng hành cùng Đỗ Nhược Hồng, thật sự khiến người ta nghi ngờ.
"Con chắc chắn người đó là thím ba của con chứ?"
"Chắc chắn mà mẹ! Con thấy rõ lắm. Hai người còn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là ở xa quá nên con không nghe được. Nhưng đúng là thím ấy."
"Mẹ nghĩ có chuyện gì đó không ổn?"
Hứa Tri Tình chen vào, giọng mang theo chút cảnh giác. Cô bé vốn không ưa Lâm Thanh Thanh, vì người này lúc nào cũng kè kè bên Hứa Lam Xuân, từ cử chỉ đến lời nói đều khiến người ta thấy khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Vân Sương dậy từ tinh mơ. Cô thu dọn ít đồ, gom tiền và phiếu mang theo, chuẩn bị lên huyện thành. Số phiếu vải đang có chắc là không đủ, nếu cần, cô sẽ phải ghé chợ đen xem thử.
Nhân tiện, cũng đến gặp Kiều Dịch Khất để đưa tiền bông lần trước đã nhận.
Buổi sáng trời khá lạnh, gió khô thổi qua khiến người rùng mình. Cô bước nhanh, vừa để tranh thủ thời gian, vừa để cơ thể ấm lên.
Tới huyện thành tầm bảy giờ, khi mặt trời còn chưa hẳn nhô cao, ánh sáng vẫn nhàn nhạt như sương sớm. Cô cố tình đi ngang qua khu chợ đen lần trước từng ghé, nhưng không hề dừng lại. Nơi này lúc này vắng tanh như chốn hoang vu, chắc hẳn vẫn chưa hoạt động trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương