Thời gian không cho phép chần chừ, cô lặng lẽ đi thẳng. Cái sân mà lần trước Kiều Dịch Khất dẫn cô tới nằm không xa Cung Tiêu Xã. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng chỗ đó không còn an toàn nữa, vì dân buôn không bao giờ ở cố định một chỗ. Dù vậy, cô vẫn ghé thử. Không ngờ, vừa gõ cửa thì bên trong có người ra mở.
Người mở cửa là Khánh Tử. Vừa thấy cô, cậu ta tròn mắt ngạc nhiên:
"Chị gái, sao lại đến sớm vậy? Mau vào nhà!"
"Ừ, làm phiền cậu rồi."
Vào tới phòng khách, cô được sắp xếp chỗ ngồi đàng hoàng.
"Chị gái, lần này đến chắc có việc đúng không? Lão đại còn chưa dậy đâu."
Liễu Vân Sương mở sọt, lấy ra một gói nấm hương khô và ít hạt dẻ.
"Lần trước các cậu cho tôi bông và vải, tôi chưa kịp đưa tiền nên vẫn thấy áy náy. Nhân tiện hôm nay có việc đi ngang, tôi mang đến ít đặc sản rừng – hạt dẻ và nấm khô mới thu hoạch – tặng cậu và Hỉ Tử ăn thử."
Cô nói nhẹ nhàng mà chân thành, lời lẽ đầy thiện chí, lại có quà mang theo – lễ nghĩa không thiếu chút nào.
"Ôi trời, chị gái đúng là tốt quá! Lâu lắm rồi em không được ăn hạt dẻ tươi. Thèm muốn c.h.ế.t luôn ấy!"
Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười. Dù thật hay giả, chỉ cần bầu không khí hoà thuận là đủ.
"Nếu thích ăn, mấy hôm nữa tôi lại mang tới thêm."
"Không dám làm phiền chị đâu, chị còn bận trăm công nghìn việc!"
Giọng nói cắt ngang là một giọng quen quen từ phía sau:
"Không biết lần này tôi có phần không nhỉ?"
Người chưa bước vào, tiếng đã vọng đến. Kiều Dịch Khất từ trong đi ra, trên người còn khoác chiếc áo ngoài chưa gài khuy. Có lẽ vừa mới ngủ dậy, tóc còn hơi rối.
"Ông chủ Kiều, đã lâu không gặp."
Cô vội vàng đứng dậy chào. Kiều Dịch Khất bước lại gần, nhìn cô từ đầu đến chân, nét mặt vẫn mang theo vẻ giễu cợt như thường.
"Tôi đi pha trà!"
Khánh Tử lập tức hiểu ý, vội vã chuồn đi để lại không gian riêng cho hai người.
"Tôi đã nói rồi mà, sau này cứ gọi tên tôi là được."
Mộng Vân Thường
"Vâng vâng, tôi quên mất. À đúng rồi, hôm nay tôi đến để đưa tiền bông đây."
Liễu Vân Sương lấy ra chiếc khăn tay gấp gọn, bên trong cẩn thận buộc số tiền. Đây là khăn của Hứa Tri Tình, cô mượn tạm sáng nay mang theo.
"Cậu xem giúp tôi, như thế đã đủ chưa?"
Không muốn đôi co giá cả, càng không muốn để anh ta ngại ngần, cô dứt khoát đưa hẳn hai mươi đồng – tính cả vải, số tiền này chắc chắn là dư.
Chỉ có điều, phiếu thì quý, mà giá trị cụ thể thì chẳng dễ gì cân đo.
"Không cần khách sáo đâu, Vân Sương. Cô cứ cầm lấy, xem như tôi tặng." – Kiều Dịch Khất nói rất thản nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
Liễu Vân Sương lập tức lắc đầu, nghiêm túc đáp:
"Không được. Mỗi thứ một giá, nếu anh không lấy tiền, sau này tôi có chuyện cần nhờ, chẳng phải sẽ rất ngại mở lời sao?"
Câu nói đó khiến Kiều Dịch Khất thoáng ngừng lại một nhịp, ánh mắt sâu hơn một chút.
"Cô định nhờ chuyện gì vậy?"
"Haiz... cũng không có gì lớn. Chỉ là chợ đen bên kia nghe nói sắp bị kiểm tra, giờ tôi muốn mua thêm ít vải để may chăn, ga gối... mà trong tay lại không còn phiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không nói rõ, nhưng hàm ý rất rõ ràng: nếu không có chuyện bất đắc dĩ, cô sẽ không đến phiền anh.
Kiều Dịch Khất hiểu ý ngay, không nói thêm lời nào, chỉ quay ra gọi Khánh Tử:
"Đi, mang đến đây một ít phiếu vải, cả phiếu công nghiệp, phiếu tiêu dùng, phiếu thực phẩm cũng lấy thêm một ít."
Rồi quay sang hỏi cô:
"Phiếu gạo cô còn không?"
Liễu Vân Sương vội trả lời:
"Còn, tôi vẫn còn đủ gạo."
"Ừm, thế thì lấy thêm ít phiếu gạo nữa."
Lúc này, cô mới hơi sững sờ. Chẳng lẽ cô nói không rõ, hay anh hiểu lầm?
"Ông chủ Kiều, tôi nói thật, phiếu gạo không cần đâu. Tôi không mang theo nhiều tiền."
Nghe đến hai chữ "ông chủ", nét mặt Kiều Dịch Khất khẽ biến, mày cau lại như không vừa ý.
"Cô còn gọi tôi là ông chủ Kiều? Cô quên rồi à, cô là ân nhân cứu mạng của tôi. Chúng ta cũng đâu còn lạ gì nhau mà phải khách sáo đến vậy."
Câu nói ấy khiến Liễu Vân Sương thoáng ngượng ngùng.
"Thật ra tôi thấy gọi thẳng tên anh hơi kỳ... Gọi họ thì lại thấy quá thân mật, không quen."
"Thế thì gọi tôi là anh Kiều đi, thế là vừa."
"Hả?" – Cô ngẩn người – "Anh nói đùa gì vậy? Gọi anh là anh á?"
"Ừ, sao thế? Tôi năm nay ba mươi hai tuổi rồi."
Cô mở to mắt nhìn anh, không tin nổi.
"Thật á? Anh mà ba mươi hai rồi? Nhìn anh cứ như mới hai lăm, hai sáu thôi đấy!"
Vừa dứt lời, thấy anh không cười, cô vội im bặt. Có vẻ lại vô tình chạm vào giới hạn nào đó của anh rồi.
"Xin lỗi, ý tôi là... anh trẻ hơn tuổi thật thôi."
"Không sao." – Kiều Dịch Khất nhàn nhạt đáp, rồi quay đi đúng lúc Khánh Tử trở lại, tay ôm một đống phiếu các loại.
"Đại ca, anh xem qua đi ạ."
Kiều Dịch Khất chỉ liếc qua, gật đầu bảo đưa thẳng cho Liễu Vân Sương.
Cô nâng niu nhận lấy, trong lòng thầm run lên – đây toàn là bảo bối trong thời buổi này!
"Ôi, cảm ơn cậu nhé, Khánh Tử."
"Chị gái, không có gì đâu ạ. Chị xem đủ dùng chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi. Mà... những thứ này hết bao nhiêu tiền vậy?"
Hôm nay cô mang theo tròn trăm đồng. Định bụng đưa tiền bông trước, số còn lại để đối phiếu vải và vài món cần thiết trong Cung Tiêu Xã. Giờ lấy thêm cả đống phiếu, trong lòng hơi lo.
"Hai mươi đồng thôi!" – Kiều Dịch Khất đáp gọn lỏn.
"Hai mươi đồng? Anh chắc chứ? Anh Kiều, tôi đã nói một giá ra một giá, đừng chịu thiệt thay tôi chứ. Nhiều phiếu như vậy cơ mà!"
Ngay cả Khánh Tử cũng sửng sốt, không dám ngẩng đầu.
"Không thiệt đâu." – Kiều Dịch Khất điềm nhiên nói – "Phiếu bên tôi nhiều đến mức sắp mốc rồi. Nhiều cái có hạn dùng, để lâu hỏng mất."
Người mở cửa là Khánh Tử. Vừa thấy cô, cậu ta tròn mắt ngạc nhiên:
"Chị gái, sao lại đến sớm vậy? Mau vào nhà!"
"Ừ, làm phiền cậu rồi."
Vào tới phòng khách, cô được sắp xếp chỗ ngồi đàng hoàng.
"Chị gái, lần này đến chắc có việc đúng không? Lão đại còn chưa dậy đâu."
Liễu Vân Sương mở sọt, lấy ra một gói nấm hương khô và ít hạt dẻ.
"Lần trước các cậu cho tôi bông và vải, tôi chưa kịp đưa tiền nên vẫn thấy áy náy. Nhân tiện hôm nay có việc đi ngang, tôi mang đến ít đặc sản rừng – hạt dẻ và nấm khô mới thu hoạch – tặng cậu và Hỉ Tử ăn thử."
Cô nói nhẹ nhàng mà chân thành, lời lẽ đầy thiện chí, lại có quà mang theo – lễ nghĩa không thiếu chút nào.
"Ôi trời, chị gái đúng là tốt quá! Lâu lắm rồi em không được ăn hạt dẻ tươi. Thèm muốn c.h.ế.t luôn ấy!"
Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười. Dù thật hay giả, chỉ cần bầu không khí hoà thuận là đủ.
"Nếu thích ăn, mấy hôm nữa tôi lại mang tới thêm."
"Không dám làm phiền chị đâu, chị còn bận trăm công nghìn việc!"
Giọng nói cắt ngang là một giọng quen quen từ phía sau:
"Không biết lần này tôi có phần không nhỉ?"
Người chưa bước vào, tiếng đã vọng đến. Kiều Dịch Khất từ trong đi ra, trên người còn khoác chiếc áo ngoài chưa gài khuy. Có lẽ vừa mới ngủ dậy, tóc còn hơi rối.
"Ông chủ Kiều, đã lâu không gặp."
Cô vội vàng đứng dậy chào. Kiều Dịch Khất bước lại gần, nhìn cô từ đầu đến chân, nét mặt vẫn mang theo vẻ giễu cợt như thường.
"Tôi đi pha trà!"
Khánh Tử lập tức hiểu ý, vội vã chuồn đi để lại không gian riêng cho hai người.
"Tôi đã nói rồi mà, sau này cứ gọi tên tôi là được."
Mộng Vân Thường
"Vâng vâng, tôi quên mất. À đúng rồi, hôm nay tôi đến để đưa tiền bông đây."
Liễu Vân Sương lấy ra chiếc khăn tay gấp gọn, bên trong cẩn thận buộc số tiền. Đây là khăn của Hứa Tri Tình, cô mượn tạm sáng nay mang theo.
"Cậu xem giúp tôi, như thế đã đủ chưa?"
Không muốn đôi co giá cả, càng không muốn để anh ta ngại ngần, cô dứt khoát đưa hẳn hai mươi đồng – tính cả vải, số tiền này chắc chắn là dư.
Chỉ có điều, phiếu thì quý, mà giá trị cụ thể thì chẳng dễ gì cân đo.
"Không cần khách sáo đâu, Vân Sương. Cô cứ cầm lấy, xem như tôi tặng." – Kiều Dịch Khất nói rất thản nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
Liễu Vân Sương lập tức lắc đầu, nghiêm túc đáp:
"Không được. Mỗi thứ một giá, nếu anh không lấy tiền, sau này tôi có chuyện cần nhờ, chẳng phải sẽ rất ngại mở lời sao?"
Câu nói đó khiến Kiều Dịch Khất thoáng ngừng lại một nhịp, ánh mắt sâu hơn một chút.
"Cô định nhờ chuyện gì vậy?"
"Haiz... cũng không có gì lớn. Chỉ là chợ đen bên kia nghe nói sắp bị kiểm tra, giờ tôi muốn mua thêm ít vải để may chăn, ga gối... mà trong tay lại không còn phiếu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không nói rõ, nhưng hàm ý rất rõ ràng: nếu không có chuyện bất đắc dĩ, cô sẽ không đến phiền anh.
Kiều Dịch Khất hiểu ý ngay, không nói thêm lời nào, chỉ quay ra gọi Khánh Tử:
"Đi, mang đến đây một ít phiếu vải, cả phiếu công nghiệp, phiếu tiêu dùng, phiếu thực phẩm cũng lấy thêm một ít."
Rồi quay sang hỏi cô:
"Phiếu gạo cô còn không?"
Liễu Vân Sương vội trả lời:
"Còn, tôi vẫn còn đủ gạo."
"Ừm, thế thì lấy thêm ít phiếu gạo nữa."
Lúc này, cô mới hơi sững sờ. Chẳng lẽ cô nói không rõ, hay anh hiểu lầm?
"Ông chủ Kiều, tôi nói thật, phiếu gạo không cần đâu. Tôi không mang theo nhiều tiền."
Nghe đến hai chữ "ông chủ", nét mặt Kiều Dịch Khất khẽ biến, mày cau lại như không vừa ý.
"Cô còn gọi tôi là ông chủ Kiều? Cô quên rồi à, cô là ân nhân cứu mạng của tôi. Chúng ta cũng đâu còn lạ gì nhau mà phải khách sáo đến vậy."
Câu nói ấy khiến Liễu Vân Sương thoáng ngượng ngùng.
"Thật ra tôi thấy gọi thẳng tên anh hơi kỳ... Gọi họ thì lại thấy quá thân mật, không quen."
"Thế thì gọi tôi là anh Kiều đi, thế là vừa."
"Hả?" – Cô ngẩn người – "Anh nói đùa gì vậy? Gọi anh là anh á?"
"Ừ, sao thế? Tôi năm nay ba mươi hai tuổi rồi."
Cô mở to mắt nhìn anh, không tin nổi.
"Thật á? Anh mà ba mươi hai rồi? Nhìn anh cứ như mới hai lăm, hai sáu thôi đấy!"
Vừa dứt lời, thấy anh không cười, cô vội im bặt. Có vẻ lại vô tình chạm vào giới hạn nào đó của anh rồi.
"Xin lỗi, ý tôi là... anh trẻ hơn tuổi thật thôi."
"Không sao." – Kiều Dịch Khất nhàn nhạt đáp, rồi quay đi đúng lúc Khánh Tử trở lại, tay ôm một đống phiếu các loại.
"Đại ca, anh xem qua đi ạ."
Kiều Dịch Khất chỉ liếc qua, gật đầu bảo đưa thẳng cho Liễu Vân Sương.
Cô nâng niu nhận lấy, trong lòng thầm run lên – đây toàn là bảo bối trong thời buổi này!
"Ôi, cảm ơn cậu nhé, Khánh Tử."
"Chị gái, không có gì đâu ạ. Chị xem đủ dùng chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi. Mà... những thứ này hết bao nhiêu tiền vậy?"
Hôm nay cô mang theo tròn trăm đồng. Định bụng đưa tiền bông trước, số còn lại để đối phiếu vải và vài món cần thiết trong Cung Tiêu Xã. Giờ lấy thêm cả đống phiếu, trong lòng hơi lo.
"Hai mươi đồng thôi!" – Kiều Dịch Khất đáp gọn lỏn.
"Hai mươi đồng? Anh chắc chứ? Anh Kiều, tôi đã nói một giá ra một giá, đừng chịu thiệt thay tôi chứ. Nhiều phiếu như vậy cơ mà!"
Ngay cả Khánh Tử cũng sửng sốt, không dám ngẩng đầu.
"Không thiệt đâu." – Kiều Dịch Khất điềm nhiên nói – "Phiếu bên tôi nhiều đến mức sắp mốc rồi. Nhiều cái có hạn dùng, để lâu hỏng mất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương