Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa cười ha hả, miệng không ngớt lời châm biếm, rõ ràng là đang hả hê vô cùng.
Cả ba vừa về tới sạp hàng của nhà họ thì thấy Lý Quốc Phong đang thu dọn đồ.
"Chị cả, chị về rồi đấy à? Em định chạy qua Cung Tiêu Xã tìm."
"Đồ bán hết rồi sao?"

"Ừ, bán sạch rồi."
Lý Thủy Tiên nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nhìn quanh sạp thấy quả thật không còn gì dư thừa thì nở nụ cười thoả mãn.
"Chị cả, thế các chị không mua được gì à?"
"Trời ơi, đừng nhắc nữa! Trong Cung Tiêu Xã hôm nay có một con ch.ó điên lớn, tụi chị sợ quá không dám bén mảng vô."
"Chó điên?"

Lý Quốc Phong nghe mà nhíu mày, không hiểu gì cả.
Lý Nguyệt Lan thì cười tít mắt mà không thèm giải thích thêm nửa lời.
"À đúng rồi, tôi thấy bên kia còn bán cải bẹ. Tôi qua mua ít về muối dưa, các chị có lấy không?"
"Tôi cũng đi..."
Dưa muối là món ăn chẳng thể thiếu ở vùng quê mỗi mùa đông. Mùa lạnh, không có rau tươi, mỗi nhà đều phải dự trữ vài hũ dưa để ăn dần.
Đến nơi thì gần hết, ai cũng đang tranh nhau mua. Liễu Vân Sương nhanh tay lấy hai mươi cân – năm nay cải bị úng khá nhiều, hàng ngon không nhiều, ai nhanh tay thì còn.
Lý Nguyệt Lan cũng lấy hai mươi cân, còn Thủy Tiên mua đến ba mươi cân – nhà đông người, lại hay ăn rau muối, tiêu hao nhiều cũng phải.
Mặt trời đã lên cao, mấy người liền vội vã quay về. Trễ chút nữa là muộn giờ cơm trưa.
"Chị Vân Sương à, em thấy con bé Hứa Tri Vi kia không phải dạng dễ đối phó đâu. Chị nên để ý nó nhiều hơn. Cái tuổi ấy mà đã tâm cơ như vậy, sau này có khi còn trèo lên trời!"
"Hừ, không đáng lo."
Liễu Vân Sương lạnh nhạt đáp, trong lòng cũng đã nắm rõ tình hình. Tần Ngọc Lương rõ ràng không muốn cho Hứa Lam Xuân dẫn theo Hứa Tri Vi, cô ta mới phải nghĩ ra trò diễn hôm nay. Có danh tiếng, có tiền, thì muốn chen vào đâu chẳng được.
"Nghe đâu, hai người đó định sang năm mới tổ chức cưới. Cứ chờ họ đi hết đi, chị cũng yên ổn được chút."
"Ừ, đi càng sớm càng tốt. Chứ không khéo hôm nào lại tìm chuyện gây rối tiếp."
"À đúng rồi! Các chị biết gì chưa? Chuyện bà Hoa ấy!"
Lý Nguyệt Lan vừa đi vừa ra vẻ thần bí, mắt sáng rực lên.
"Bà ta làm sao?"
Hồi nãy lo đối phó với Hứa Tri Vi, bọn họ cũng không để ý tới bà già kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đừng quên chuyện nhân sâm ấy, chính bà ta gây chuyện khiến cả công xã phải nhúng tay vào. Đại đội trưởng tức đỏ mặt, mà mấy đồng chí trong công xã cũng khó chịu với bà ta lắm."
"Tối qua em nghe Cường Tử nói, đại đội trưởng đang định xử lý bà ta."
"Xử lý? Là xử lý thế nào?"

Liễu Vân Sương bỗng tò mò, vội vàng hỏi.
"Cụ thể thì không biết, hai ngày nay đại đội trưởng bận bịu lắm, đoán chừng là đang tìm người mua nhân sâm.

Nếu đã bán xong rồi thì e là sẽ rảnh tay mà dọn dẹp đám người đó cho sạch!"
"Đám người đó?" – Có người chau mày, hỏi lại. "Ý là... không chỉ một người à?"
"Thu dọn là đúng rồi. Cả ngày buôn chuyện thị phi, phiền muốn chết! Đội sản xuất bị họ quậy cho nát bét. Tôi thấy tốt nhất là đuổi hết ra ngoài cho yên thân!"
Lý Quốc Phong đứng một bên, cũng không nén nổi bực tức:

"Trước chị tôi về, bọn họ đã bắt đầu xì xào. Giờ thì hay rồi, ngay cả chuyện của tôi với đồng chí Liễu Vân Sương cũng bị đồn ra rả khắp nơi. Nhà ai có gì, bọn họ cũng phải chêm mắm dặm muối vào cho đủ mùi."
"Nghe nói hai ngày nay bà Hoa thấp thỏm không yên, chạy khắp nơi nhờ người giúp đỡ. Còn mò tới tận sân sau nhà chị, nhờ hai bác Ba ra mặt!" – Một người khác tiếp lời.
Nghe đến đó, Liễu Vân Sương bật cười:

"Hai bác ấy cũng chả quản đâu. Vô duyên vô cớ chả ai dính vào chuyện này cả."
"Ai nói không đúng? Chuyện nhà bà Hoa, có ai muốn nhúng tay vào đâu. Đến vợ ông Trường Hữu hay bà Triệu cũng chẳng còn ngồi yên nổi." – Lý Nguyệt Lan nói, giọng đầy vẻ hả hê. Với cô, mấy người đó chẳng khác nào khối u trong đội sản xuất, cắt bỏ được thì càng tốt.
Liễu Vân Sương từ đầu đã chẳng ưa gì mấy kẻ ngồi lê đôi mách, phá rối yên ổn của người khác. Nhưng lần này, không biết Trương Trường Minh sẽ mạnh tay đến đâu. Nếu xử lý lại nửa vời như mấy lần trước, thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Mộng Vân Thường

Người mỗi lúc một đông, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cuối cùng cũng đến nơi. Nhà Liễu Vân Sương ở gần nhất, cô liền tách ra về trước.
Vừa bước vào sân, đã thấy bà Ba đang ở trong bếp. Cô vội đi đến chào hỏi.
"Bác thấy sắp trưa rồi mà mấy đứa chưa về, nên tranh thủ làm chút cơm, cho hai đứa nhỏ qua ăn. Nhưng Tri Lễ không chịu đi, cứ đòi ở nhà trông cửa. Thế là bác mang tới cho nó hai cái bánh rán, làm từ bột mì đấy." – Bà nói, tay chỉ giỏ đồ.

"Giờ mấy đứa về rồi, bác cũng về lo cơm cho ông nhà bác, không thôi nguội mất."
Nhìn bánh rán còn nóng, hương thơm bốc lên nghi ngút, Liễu Vân Sương xúc động không nói nên lời.
"Bác gái, sao lại mang nhiều thế này..."
"Cho tụi nhỏ ăn thôi mà. Mẹ con các cháu sống vất vả, bác biết cả. Có cái gì ăn được thì cứ ăn, đừng khách sáo."
Nghe mấy lời chân tình như thế, Liễu Vân Sương nhất thời không biết nên đáp thế nào. Vả lại hôm nay đi chợ cũng chẳng mua được mấy món, lại càng thấy ngại.
"À, bác gái, cháu nghe chị Nguyệt Lan nói bà Hoa đến tìm bác?" – Cô hỏi, giọng hơi thấp.
Bà Ba nghe xong liền thở dài:

"Ừ, có đấy. Bà ấy đến cầu xin, bảo bác đứng ra nói đỡ với đại đội trưởng. Nhưng lần này ông Trường Minh giận thật rồi. Nếu không giải quyết thỏa đáng, cả nhà bà ấy e là không yên ổn nổi đâu."
"Bà ta cũng chẳng oan uổng gì. Cả ngày nói xấu sau lưng người ta, giờ gặp quả báo là đáng." – Liễu Vân Sương nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện