Trong đầu cô bé như có giọng nói lạnh tanh vang lên:
“Ký chủ, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.”
Hứa Tri Vi thản nhiên đáp lại hệ thống:
"Sợ gì chứ? Tôi thích nhìn bọn họ tức đến nghiến răng, mà chẳng làm gì được tôi! Liễu Vân Sương, Hứa Tri Tình, đến lúc hai người đấy nên học cách chịu thua rồi."
Liễu Vân Sương nhẹ giọng:
"Tri Tình, đừng nói nữa. Người ta có tiền, tất nhiên sẽ khác. Năm trăm đồng… đúng là có khác thật."
Nói xong, cô nhếch nhẹ khóe môi, quay người chọn vải. Nhưng chưa kịp cầm lên đã bị bà cụ Hứa và Hứa Tri Vi chặn trước, từng cuộn vải, từng xấp bông, cái gì cũng bị giành mất.
Ở phía sau, Hứa Lam Xuân vẫn giữ im lặng, đi theo nhưng không chen lời. Dáng người thẳng tắp, nhưng ánh mắt đầy đắc ý, giống như đang muốn nói: Ai bảo cô dám uy h.i.ế.p tôi? Bây giờ, đáng đời!
Một núi đồ chất đầy, đến mức hai người cũng không ôm xuể. Thậm chí, mấy nhân viên bán hàng còn phải phụ ôm giúp. Cảnh tượng khiến không ít người xung quanh dừng lại xem, chẳng ai dám bước lên mua nữa.
Chủ nhiệm Cung Tiêu Xã nghe tin, cũng bước ra đứng sau quầy, đích thân tiếp đón vị "khách sộp".
"Thôi được rồi, nếu không còn gì để chọn nữa, thì tôi cũng chẳng mua nữa. Mời các người." – Liễu Vân Sương nghiêng người, giọng điềm nhiên nhưng đầy châm chọc.
Phía sau, Hứa Tri Vi cười khẩy một tiếng, quay sang nhân viên nói như thể vừa giành được vinh quang to lớn:
"Chị tính giùm em, tất cả hết bao nhiêu?"
Bề ngoài thì ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ta đang rộn ràng như mở hội. Thắng rồi, thắng rồi! Có tiền đúng là thoải mái!
Lý Nguyệt Lan lắc đầu, lẩm bẩm bên cạnh:
"Sao mua lắm thế… cả đời chắc cũng dùng không hết. Mỗi vải may chăn thôi đã hơn ba mươi tấm rồi."
Lý Thủy Tiên cũng lên tiếng, nhỏ nhẹ:
"Chẳng thấy hợp bộ gì cả, mua mà không chuẩn bị bông lót, cũng lạ."
Cô không giỏi đối phó với mấy cảnh thế này, chỉ biết đứng một bên thở dài.
"Xong rồi, tổng cộng bốn trăm ba mươi bảy đồng chín hào." – Nhân viên nhanh nhẹn đếm xong, ngẩng đầu thông báo.
Hứa Tri Vi không đổi sắc mặt, lấy từ trong túi vải ra một xấp tiền dày cộp. Là tiền Trương Trường Minh đưa cho, đúng năm trăm đồng, toàn tờ lớn.
Cô ta rút ra sáu tờ, đưa cho nhân viên bán hàng:
"Chị ơi, giúp em đếm lại."
Thấy tiền thật, nhân viên cũng vui vẻ, mặt rạng rỡ:
"Hừ, có người cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế này, vậy mà còn đứng đây bày đặt ra vẻ."
Bà cụ Hứa vênh mặt, giọng nói chanh chua, như thể cố tình phun thẳng vào mặt ai đó. Người nghe chẳng cần đoán cũng biết bà đang nói về ai.
"Vừa đúng bốn trăm bốn mươi đồng. Lát nữa sẽ trả lại tiền lẻ cho cô." – Nhân viên nói.
"Vâng ạ, làm phiền chị." – Hứa Tri Vi hớn hở đáp, cằm ngẩng cao, ánh mắt quét qua Liễu Vân Sương như thể vừa giẫm nát lòng tự trọng của cô.
"Vậy… đưa phiếu cho tôi nhé!" – Nhân viên chìa tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phiếu?"
"Phiếu á?" – Hứa Tri Vi và bà cụ Hứa cùng lúc kêu lên như bị ai giẫm chân.
Hứa Tri Vi. Họ mãi mải thể hiện, đến nỗi quên mất điều quan trọng nhất – mua đồ thời buổi này không chỉ cần tiền, mà còn phải có phiếu.
"Đúng vậy," – nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích – "tiền thì đủ rồi, nhưng thiếu phiếu thì không xuất hàng được. Tôi đã gói xong hết cả rồi, chỉ chờ phiếu của các người thôi."
Trên bàn có đủ thứ: vải vóc, đồ dùng, bát đũa, cả chăn màn... mỗi món cần một loại phiếu khác nhau. Không phải chỉ vài cái là đủ.
Hứa Tri Vi tái mặt, hoảng hốt nhìn bà ngoại:
Mộng Vân Thường
"Bà ơi, đưa phiếu đi ạ, cháu chỉ có tiền thôi, phiếu thì bà giữ mà."
Toàn bộ ánh mắt trong Cung Tiêu Xã đổ dồn về phía hai bà cháu. Bà cụ Hứa mặt cứng như đá, cứng họng không nói được gì, chỉ biết lắp bắp:
"Bà… bà không mang nhiều phiếu như vậy…"
Nói xong, tay run run mở túi vải, lấy ra chiếc khăn tay đã sờn. Trong khăn, có thật, vài tờ phiếu lẻ, nhưng… ít quá.
Muốn ôm cả cái cửa hàng về mà chỉ mang ngần ấy phiếu, e rằng không đủ một nửa.
"Ối chao ôi, tôi còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào cơ đấy, hóa ra trong tay chỉ có từng này phiếu thôi à, chậc chậc..."
Liễu Vân Sương đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn mà không giấu được vẻ hả hê. Lúc nãy bọn họ tìm cách hạ thấp cô, giờ đến lượt tự mình làm trò cười cho thiên hạ.
"Đúng thật, không có kim cương mà cứ thích làm đồ sứ, đúng là trò cười!"
"Nghe đồn thị trấn mình sắp có đại gia mới về, không ngờ chỉ là bọn khoác lác mà thôi!"
Mấy tiếng xì xào bàn tán cứ thế vang lên xung quanh, từng lời đều như châm chọc Hứa Tri Vi và Hứa Lam Xuân. Mặt Hứa Tri Vi đỏ bừng, cúi gằm xuống, chỉ muốn độn thổ cho xong. Đến nước này mà cô ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện phiếu, đúng là tự chuốc lấy nhục.
Hứa Tri Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Sương.
"Bà đắc ý lắm đúng không?"
"Tôi thì có gì để đắc ý? Vải tôi chọn hết lượt, bị các người giành sạch rồi còn gì."
Câu nói vừa dứt, nhân viên bán hàng đứng gần đó cũng cảm thấy không vui, nhưng vẫn cố giữ thể diện, không tiện nói thẳng.
Một phụ nữ khác chen vào, nhìn về phía Tần Ngọc Lương, giọng trách móc pha chút mỉa mai:
"Ngọc Lương, đây là đối tượng anh mới quen hả? Thật đấy, nếu không có phiếu thì nói sớm một câu cho người ta biết! Làm cả một hàng phải dừng lại chờ một mình cô ta, thế này coi ra cái thể thống gì nữa?"
Ồ? Hóa ra là quen với Tần Ngọc Lương? Hay quá rồi! Ở cái thị trấn nhỏ này, ai mà chẳng quen nhau, dù không phải bà con thì cũng là hàng xóm láng giềng. Hứa Lam Xuân chưa về nhà chồng mà đã có người điểm mặt chỉ tên, tuyên truyền chiến tích rồi.
Tần Ngọc Lương bị réo tên, mặt mũi tái mét, sắc mặt khó coi ra mặt.
Cuối cùng anh ta vẫn phải lấy ra số phiếu ít ỏi mua vài món cần thiết nhất. Lúc trả lại mấy tấm vải không lấy nữa, nhân viên bán hàng còn cố ý quay ra hỏi Liễu Vân Sương:
"Chị không lấy nữa à?"
"Tôi không dám lấy, lỡ bị người ta cướp mất thì phiền."
Nói xong, cô dắt con gái cùng Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên rời khỏi Cung Tiêu Xã, nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Trời ơi, xấu hổ quá đi mất! Nếu tôi là Hứa Lam Xuân thì chắc tức c.h.ế.t rồi, sinh ra đứa con cũng rước xui xẻo theo!"
“Ký chủ, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.”
Hứa Tri Vi thản nhiên đáp lại hệ thống:
"Sợ gì chứ? Tôi thích nhìn bọn họ tức đến nghiến răng, mà chẳng làm gì được tôi! Liễu Vân Sương, Hứa Tri Tình, đến lúc hai người đấy nên học cách chịu thua rồi."
Liễu Vân Sương nhẹ giọng:
"Tri Tình, đừng nói nữa. Người ta có tiền, tất nhiên sẽ khác. Năm trăm đồng… đúng là có khác thật."
Nói xong, cô nhếch nhẹ khóe môi, quay người chọn vải. Nhưng chưa kịp cầm lên đã bị bà cụ Hứa và Hứa Tri Vi chặn trước, từng cuộn vải, từng xấp bông, cái gì cũng bị giành mất.
Ở phía sau, Hứa Lam Xuân vẫn giữ im lặng, đi theo nhưng không chen lời. Dáng người thẳng tắp, nhưng ánh mắt đầy đắc ý, giống như đang muốn nói: Ai bảo cô dám uy h.i.ế.p tôi? Bây giờ, đáng đời!
Một núi đồ chất đầy, đến mức hai người cũng không ôm xuể. Thậm chí, mấy nhân viên bán hàng còn phải phụ ôm giúp. Cảnh tượng khiến không ít người xung quanh dừng lại xem, chẳng ai dám bước lên mua nữa.
Chủ nhiệm Cung Tiêu Xã nghe tin, cũng bước ra đứng sau quầy, đích thân tiếp đón vị "khách sộp".
"Thôi được rồi, nếu không còn gì để chọn nữa, thì tôi cũng chẳng mua nữa. Mời các người." – Liễu Vân Sương nghiêng người, giọng điềm nhiên nhưng đầy châm chọc.
Phía sau, Hứa Tri Vi cười khẩy một tiếng, quay sang nhân viên nói như thể vừa giành được vinh quang to lớn:
"Chị tính giùm em, tất cả hết bao nhiêu?"
Bề ngoài thì ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ta đang rộn ràng như mở hội. Thắng rồi, thắng rồi! Có tiền đúng là thoải mái!
Lý Nguyệt Lan lắc đầu, lẩm bẩm bên cạnh:
"Sao mua lắm thế… cả đời chắc cũng dùng không hết. Mỗi vải may chăn thôi đã hơn ba mươi tấm rồi."
Lý Thủy Tiên cũng lên tiếng, nhỏ nhẹ:
"Chẳng thấy hợp bộ gì cả, mua mà không chuẩn bị bông lót, cũng lạ."
Cô không giỏi đối phó với mấy cảnh thế này, chỉ biết đứng một bên thở dài.
"Xong rồi, tổng cộng bốn trăm ba mươi bảy đồng chín hào." – Nhân viên nhanh nhẹn đếm xong, ngẩng đầu thông báo.
Hứa Tri Vi không đổi sắc mặt, lấy từ trong túi vải ra một xấp tiền dày cộp. Là tiền Trương Trường Minh đưa cho, đúng năm trăm đồng, toàn tờ lớn.
Cô ta rút ra sáu tờ, đưa cho nhân viên bán hàng:
"Chị ơi, giúp em đếm lại."
Thấy tiền thật, nhân viên cũng vui vẻ, mặt rạng rỡ:
"Hừ, có người cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế này, vậy mà còn đứng đây bày đặt ra vẻ."
Bà cụ Hứa vênh mặt, giọng nói chanh chua, như thể cố tình phun thẳng vào mặt ai đó. Người nghe chẳng cần đoán cũng biết bà đang nói về ai.
"Vừa đúng bốn trăm bốn mươi đồng. Lát nữa sẽ trả lại tiền lẻ cho cô." – Nhân viên nói.
"Vâng ạ, làm phiền chị." – Hứa Tri Vi hớn hở đáp, cằm ngẩng cao, ánh mắt quét qua Liễu Vân Sương như thể vừa giẫm nát lòng tự trọng của cô.
"Vậy… đưa phiếu cho tôi nhé!" – Nhân viên chìa tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phiếu?"
"Phiếu á?" – Hứa Tri Vi và bà cụ Hứa cùng lúc kêu lên như bị ai giẫm chân.
Hứa Tri Vi. Họ mãi mải thể hiện, đến nỗi quên mất điều quan trọng nhất – mua đồ thời buổi này không chỉ cần tiền, mà còn phải có phiếu.
"Đúng vậy," – nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích – "tiền thì đủ rồi, nhưng thiếu phiếu thì không xuất hàng được. Tôi đã gói xong hết cả rồi, chỉ chờ phiếu của các người thôi."
Trên bàn có đủ thứ: vải vóc, đồ dùng, bát đũa, cả chăn màn... mỗi món cần một loại phiếu khác nhau. Không phải chỉ vài cái là đủ.
Hứa Tri Vi tái mặt, hoảng hốt nhìn bà ngoại:
Mộng Vân Thường
"Bà ơi, đưa phiếu đi ạ, cháu chỉ có tiền thôi, phiếu thì bà giữ mà."
Toàn bộ ánh mắt trong Cung Tiêu Xã đổ dồn về phía hai bà cháu. Bà cụ Hứa mặt cứng như đá, cứng họng không nói được gì, chỉ biết lắp bắp:
"Bà… bà không mang nhiều phiếu như vậy…"
Nói xong, tay run run mở túi vải, lấy ra chiếc khăn tay đã sờn. Trong khăn, có thật, vài tờ phiếu lẻ, nhưng… ít quá.
Muốn ôm cả cái cửa hàng về mà chỉ mang ngần ấy phiếu, e rằng không đủ một nửa.
"Ối chao ôi, tôi còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào cơ đấy, hóa ra trong tay chỉ có từng này phiếu thôi à, chậc chậc..."
Liễu Vân Sương đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn mà không giấu được vẻ hả hê. Lúc nãy bọn họ tìm cách hạ thấp cô, giờ đến lượt tự mình làm trò cười cho thiên hạ.
"Đúng thật, không có kim cương mà cứ thích làm đồ sứ, đúng là trò cười!"
"Nghe đồn thị trấn mình sắp có đại gia mới về, không ngờ chỉ là bọn khoác lác mà thôi!"
Mấy tiếng xì xào bàn tán cứ thế vang lên xung quanh, từng lời đều như châm chọc Hứa Tri Vi và Hứa Lam Xuân. Mặt Hứa Tri Vi đỏ bừng, cúi gằm xuống, chỉ muốn độn thổ cho xong. Đến nước này mà cô ta vẫn chưa nghĩ tới chuyện phiếu, đúng là tự chuốc lấy nhục.
Hứa Tri Vi ngẩng đầu lên, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Sương.
"Bà đắc ý lắm đúng không?"
"Tôi thì có gì để đắc ý? Vải tôi chọn hết lượt, bị các người giành sạch rồi còn gì."
Câu nói vừa dứt, nhân viên bán hàng đứng gần đó cũng cảm thấy không vui, nhưng vẫn cố giữ thể diện, không tiện nói thẳng.
Một phụ nữ khác chen vào, nhìn về phía Tần Ngọc Lương, giọng trách móc pha chút mỉa mai:
"Ngọc Lương, đây là đối tượng anh mới quen hả? Thật đấy, nếu không có phiếu thì nói sớm một câu cho người ta biết! Làm cả một hàng phải dừng lại chờ một mình cô ta, thế này coi ra cái thể thống gì nữa?"
Ồ? Hóa ra là quen với Tần Ngọc Lương? Hay quá rồi! Ở cái thị trấn nhỏ này, ai mà chẳng quen nhau, dù không phải bà con thì cũng là hàng xóm láng giềng. Hứa Lam Xuân chưa về nhà chồng mà đã có người điểm mặt chỉ tên, tuyên truyền chiến tích rồi.
Tần Ngọc Lương bị réo tên, mặt mũi tái mét, sắc mặt khó coi ra mặt.
Cuối cùng anh ta vẫn phải lấy ra số phiếu ít ỏi mua vài món cần thiết nhất. Lúc trả lại mấy tấm vải không lấy nữa, nhân viên bán hàng còn cố ý quay ra hỏi Liễu Vân Sương:
"Chị không lấy nữa à?"
"Tôi không dám lấy, lỡ bị người ta cướp mất thì phiền."
Nói xong, cô dắt con gái cùng Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên rời khỏi Cung Tiêu Xã, nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Trời ơi, xấu hổ quá đi mất! Nếu tôi là Hứa Lam Xuân thì chắc tức c.h.ế.t rồi, sinh ra đứa con cũng rước xui xẻo theo!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương