Liễu Vân Sương chẳng thèm liếc mắt nhìn, tập trung lựa vải như không hề nghe thấy. Trong tay cô là một cuộn vải cứu tế – loại này giá rẻ, nhưng hoạ tiết cũng không đến nỗi nào. Trên mặt vải là hình hoa mẫu đơn xen với chim phượng, sắc màu tươi tắn, bắt mắt.
"Đồng chí, ba tấm này tôi lấy hết."

Cô chỉ thẳng vào ba tấm: một tấm màu xanh lá non, một đỏ tươi, tấm cuối màu hồng nhạt.
Ai ngờ, vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng chanh chua quen thuộc.
"Mày điếc à? Tri Vi nói chuyện với mày đấy, không nghe thấy hả?"
Bà cụ Hứa thấy cháu gái bị lơ đẹp, m.á.u nóng liền dồn lên đầu, bước thẳng tới như muốn túm lấy tay Liễu Vân Sương. Nhưng Lý Nguyệt Lan lập tức chen vào, ngăn hành động thiếu suy nghĩ ấy lại.
"Bác gái, bác định làm gì thế? Chuyện trong nhà đừng lôi ra ngoài đường. Mất mặt cả họ đấy! Sau này Hứa Lam Xuân còn phải sống ở thị trấn này, bác nói vậy khiến người ta nghĩ thế nào?"
Cô ta cố tình nói lớn tiếng, như muốn người đứng sau nghe rõ. Và đúng như dự đoán, Hứa Lam Xuân lập tức biến sắc, quay sang liếc Tần Ngọc Lương bên cạnh, rồi vội vã chuyển về dáng vẻ yếu đuối, dịu dàng như tiểu thư khuê các.
"Mẹ, đừng nói nữa... Dù sao hôm nay mình cũng ở bên ngoài, bị bắt nạt một chút cũng không sao đâu..."
Nói vậy mà không thấy ngượng miệng. Không làm gì thì bị ai bắt nạt? Rõ ràng là tìm chuyện, muốn gây sự cho bằng được.
Bà cụ Hứa hừ một tiếng, ra vẻ ta đây rộng lượng:
"Hôm nay chúng ta đi chọn đồ cưới, không muốn chấp nhặt với ai cả. Con gái tôi phải xuất giá phong quang! Cứ để đó, mẹ sẽ thay con trút giận."
Vừa nói vừa liếc Liễu Vân Sương đầy ẩn ý. Rồi quay sang nhân viên bán hàng, bà ta vênh váo chỉ tay:
"Đồng chí, mấy tấm vải may chăn này, tôi lấy hết!"
"À há, bà bị mù chắc? Rõ ràng là tôi chọn trước."
Liễu Vân Sương chẳng buồn tranh cãi, nhưng người ta cứ thích kiếm chuyện.
"Mày chọn trước thì sao? Còn chưa trả tiền cơ mà!"

Bà cụ vừa dứt lời, tay đã với tới cuộn vải định giật lấy.
"Ơ kìa, hai người làm hỏng thì phải đền đó nhé!"

Nhân viên bán hàng vội ngăn lại, mặt đầy căng thẳng. Cô ta chỉ là người bán hàng, chẳng muốn rắc rối. Hỏng đồ, trách nhiệm lại đổ lên đầu.
"Bà muốn thì tôi nhường..."

Liễu Vân Sương nhàn nhạt nói, khoé môi khẽ nhếch lên rồi bất ngờ buông tay.
"Ối mẹ ơi!"

Không kịp phản ứng, bà cụ Hứa chao đảo rồi ngã ngửa ra sau.
"Mẹ!"

"Bà ngoại!"

Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi hét lên, lao tới đỡ bà cụ dậy, mặt mày hốt hoảng.
"Chị cố ý đúng không? Liễu Vân Sương, chị quá đáng vừa thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa Lam Xuân gần như gào lên.
"Chậc chậc... nghiến răng nghiến lợi thế kia? Mới được vài ngày yên ổn đã quên mất cái bộ dạng ti tiện năm nào rồi à? Tôi không muốn để ý tới cô, cô lại lấn tới mấy lần rồi đấy!"
Liễu Vân Sương gằn từng chữ, giọng lạnh đi rõ rệt. Câu cuối cô cố tình nói to, khiến Hứa Lam Xuân bất giác run lên.
"Chị không đáng mặt trưởng bối! Tri Vi chào hỏi chị một câu, chị không thèm đếm xỉa. Chị xem mình là cái gì?"
Lời cô ta càng khiến Hứa Tri Vi trừng mắt nhìn Liễu Vân Sương, ánh mắt đầy căm hận, gương mặt bướng bỉnh như đang cố chịu đựng.
"Xin lỗi, tôi không phải người có đạo đức đâu, đừng mang đạo lý ra dạy tôi."
Liễu Vân Sương lạnh lùng đáp, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái mét của Hứa Lam Xuân.
"Cung Tiêu Xã này không phải nhà các người mở. Các người được tới, tôi cũng có thể tới. Muốn đồ cưới phải không? Ba tấm vải may chăn đó, cho các người đấy!"
Không muốn ầm ĩ giữa chốn đông người, cô dứt khoát buông tay, nhường luôn.
"Đồng chí, phiền lấy cho tôi hai tấm vải cứu tế khác."
"Vâng ạ..."
Nhân viên bán hàng xoay người đi lấy. Nhưng vải còn chưa tới tay, đã bị người khác nẫng mất.
Nhìn kỹ lại thì ra là Hứa Tri Vi. Con bé nhỏ con, đứng kế bên Liễu Vân Sương còn chưa tới vai, nhưng mặt mày lại nghênh ngang không sợ trời đất.
"Mợ, mẹ cháu cưới chồng là chuyện vui, dù người không quen cũng nên nhường một chút. Tấm vải này cháu cũng thích. Mợ sẽ không tranh với cháu đâu nhỉ?"
Hừ, muốn gây chuyện nữa à? Giỏi lắm, nữ chính!
"Này cháu, đừng quá đáng! Người ta đòi hai lần rồi, đều bị các người giành mất!"
Nhân viên bán hàng cũng không chịu nổi nữa, đứng ra nói giúp.
"Cô à, chuyện này không liên quan đến cô. Cháu mua, cháu cũng phải trả tiền!"
"Ơ hay, con bé này nói gì cơ?!"
Người bán hàng trợn mắt nhìn lại. Thời nay, làm việc ở Cung Tiêu Xã là oai lắm rồi. Bị một con bé vắt mũi chưa sạch khiêu khích, chẳng khác gì tát vào mặt.
"Chị gái, đừng giận làm gì," – Liễu Vân Sương nở một nụ cười ôn hòa, nói với nhân viên bán hàng – "cô bé thích thì cứ để cô ta chọn trước đi. Tôi nhìn món khác cũng được. Nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ cô ta lấy hết nổi sao?"
Mộng Vân Thường

Người bán hàng chẳng quen biết ai, thấy hai bên không làm lớn chuyện thì cũng chỉ gật đầu cho qua.
Nhưng có điều, Liễu Vân Sương thật sự đánh giá thấp mức độ trơ trẽn của Hứa Tri Vi. Cứ món nào Vân Sương để ý, là y như rằng cô ta cũng nhào vô đòi lấy. Thậm chí đến mấy xấp vải ở bên cạnh, cô ta cũng không buông tha, rõ ràng là cố tình gây chuyện.
Không khí căng như dây đàn. Hứa Tri Tình không chịu được nữa, cô bé bước lên, giọng the thé, đầy tức tối:

"Hứa Tri Vi, cô quá đáng rồi đấy! Mua đồ cưới thì mua, cần gì phải giành hết sạch như vậy? Người mù cũng nhìn ra là cô cố tình gây sự!"
Trước nay, Hứa Tri Tình luôn là đứa chịu lép vế, thường xuyên bị Hứa Tri Vi bắt nạt. Giờ dám cãi lại, chẳng khác nào một cái tát vào mặt đối phương.
Sắc mặt Hứa Tri Vi tối sầm, nhưng khóe môi lại cong lên đầy giễu cợt:

"Sợ là chị sẽ thất vọng thôi. Củ nhân sâm em đào được trước đó, bán tận một nghìn đồng. Đội trưởng giữ lời, chia cho em năm trăm đồng. Hôm nay mẹ em thích gì, em cũng mua hết. Không như ai kia, phải đắn đo từng đồng từng xu."
"Đồ mặt dày..." – Hứa Tri Tình giận đến đỏ bừng cả mặt, ánh mắt vừa tức vừa tủi. Sao ông trời lại để một người như Hứa Tri Vi gặp may đến vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện