Liễu Vân Sương khẽ cười, đáp nhẹ:

"Trước kia là bạn chơi chung từ bé, lớn lên ai cũng có gia đình riêng, nên cũng ít qua lại hơn rồi."
"Ồ, ra thế!" – Lý Nguyệt Lan gật gù, nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Cô vốn định dặn dò vài câu, muốn khuyên Liễu Vân Sương nên tránh xa Lý Quốc Phong, nhưng lúc này đang giữa đường giữa chợ, nói ra cũng không tiện. Cô nghĩ bụng, đợi lát nữa về rồi nói sau cũng chưa muộn.
Đến nơi, hôm nay đi sớm nên vẫn còn nhiều chỗ trống. Mỗi người chọn một chỗ dễ thấy, rồi bắt đầu bày hàng. Lý Nguyệt Lan vẫn trung thành với mấy rổ trứng gà, nhà không nuôi nhiều, nhưng cô còn mang giúp mấy người hàng xóm ít hàng đem bán.
Hai anh em nhà Lý Quốc Phong thì khỏi nói, cả một đống hàng núi. Nào là nấm hương, mộc nhĩ, chủ yếu vẫn là hạt phỉ, nhìn sơ qua cũng phải đến vài trăm cân.
Liễu Vân Sương lặng lẽ bày ra cái sọt nhỏ của mình, lần này ngoài rau diếp còn có cả cải thảo, rau chân vịt và cải cúc. Tuy không nhiều, nhưng nhìn tươi roi rói, non mơn mởn.
Đang lúi húi sắp xếp thì có tiếng người quen vang lên:

"Ồ, đúng là cô rồi, cô gái à, tôi đoán là hôm nay cô sẽ lại tới!"
Liễu Vân Sương liền ngẩng đầu, lập tức đứng dậy chào:

"Chào bác ạ!"
Bác gái nọ cười tươi như hoa:

"Tốt, tốt lắm! Lại mang được nhiều rau tươi như thế, nhìn đã thấy thích rồi!"
"Vâng, lần này cháu mang nhiều loại hơn. Bác xem thích loại nào thì chọn nhé!" – Cô vui vẻ giới thiệu.
Bác gái ngó qua một lượt, ánh mắt sáng rực. Rau thì không thiếu, nhưng vừa to vừa non thế này thì quả thật hiếm có.

"Cô gái à, lần trước tôi mua rau cô về ăn, ôi chao, ngon thật đấy! Cái thằng cháu tôi kén ăn là thế mà cũng khen, đòi ăn tiếp!"
Được khen thẳng thắn như vậy, Liễu Vân Sương mừng rỡ trong lòng. Quả nhiên là rau trồng bằng nước linh tuyền không phụ lòng người. Nếu thật sự muốn theo con đường buôn bán này, biết đâu cũng nên cơ đồ. Ít ra, có vài khách quen trung thành là đã có chỗ đứng rồi.
"Cháu nghe bác nói thế thì yên tâm lắm. Trời dạo này lạnh, chắc cháu cũng không ra thường xuyên được nữa. Hôm nay bác mua thêm chút cũng tốt."
Cô khéo léo gợi ý. Quả nhiên, bác gái nghe xong thì lo lắng thật sự:

"Ơ kìa, sao lại không đến nữa?"
"Trời lạnh quá, bác ạ. Với lại rau cũng ít, toàn là rau cháu trồng trong chậu hoa ở nhà."
"Ra là vậy… Thế thì hôm nay bác phải mua nhiều chút mới được!" – Bác gái gật gù rồi cúi xuống lựa kỹ từng bó.
Liễu Vân Sương nói:

"Bác ơi, rau diếp lần này lớn hơn đợt trước nhiều, chắc phải bốn xu một cây rồi. Bác xem..."
"Hiểu rồi, hiểu rồi! Rau cô tốt thế, đắt hơn chút cũng xứng đáng!" – Bác gái chẳng nề hà, mua ngay một phần tư đống rau.
Ngay sau đó, mấy khách quen cũng lần lượt đến. Đa phần là những người đã mua từ trước, biết rau ngon nên cố ý quay lại tìm. Cũng có vài người mới tò mò ghé qua, thấy ai nấy đều mua thì cũng xuống tay.
Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương phấn khởi vô cùng. Có khách cũ, thêm khách mới, đây chẳng phải con đường làm ăn dài lâu là gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng mấy chốc, đống rau cô mang theo đã bán sạch trơn, nhanh hơn cả mọi người xung quanh. Tính cả sọt nhỏ cũng được hẳn hai đồng.
Hứa Tri Tình nhìn nắm tiền trong tay mà sững người, trước giờ cô chưa từng nghĩ có ngày chỉ bán rau thôi mà kiếm được từng đó.
Lý Thủy Tiên đứng cạnh cũng gật đầu:

"A, thật không ngờ! Bán hết sạch luôn rồi! Vân Sương, em thật thông minh đấy!"
Liễu Vân Sương cười cười:

"Chắc là do đợt lụt vừa rồi, cả làng thiếu rau tươi nên rau em càng đáng giá. À, lát nữa em định đi Cung Tiêu Xã một chuyến, mấy người có đi không?"
"Chị thì không, đồ còn chưa bán hết mà." – Thủy Tiên lắc đầu.
Lý Quốc Phong xen vào:

"Chị cả, chị đi đi, tiện mua chút đồ ăn ngon cho tụi nhỏ. Để đây em trông cho."
Anh ta nói rồi dúi cho chị gái năm hào, khiến cô quýnh lên:

"Thôi thôi, không cần đâu! Ăn uống gì, năm nay phải tiết kiệm chứ, không dám tiêu hoang!"
Nói thì vậy, nhưng Lý Quốc Phong càng nghe càng xót ruột. Cô sống kham khổ thế này, lòng anh sao yên cho được?
"Chị cứ đi đi, đi dạo với Vân Sương một vòng cũng được, để đây em lo được."
Lúc đó, khách của Lý Nguyệt Lan cũng vừa mua hết chỗ trứng còn lại.
"Đúng đó chị Thủy Tiên, dù mua hay không, tụi mình cùng đi một vòng cho vui." – Cô cười thân thiện.
Dù không thân lắm, nhưng nói chuyện vài câu cũng không ngại. Thủy Tiên thấy mọi người đều nói vậy, bản thân cũng không quá quyết đoán, liền gật đầu đi theo.
Trên đường đi, Liễu Vân Sương nói cho hai người biết mình định mua vải may vỏ chăn, vỏ đệm. Cũng chẳng ai hỏi cô lấy tiền ở đâu ra, mỗi người đều biết giữ ý, không vượt quá giới hạn. Dù có ai hỏi, cô cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Liễu Vũ Yên để lại cho đấy mà!”
Dù gì cũng không ai đi kiểm chứng, mà quả thực cô em gái cũng có để lại ít tiền.
Ba người lớn dắt theo một đứa nhỏ, vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Đến khu Cung Tiêu Xã, họ đi thẳng tới gian hàng vải chuyên dùng để may chăn, nằm cạnh dãy bán vải vóc, tách biệt rõ ràng.
Lý Nguyệt Lan vừa nhìn thấy liền trầm trồ:

"Ôi chao, mấy cái này đẹp thật đấy!"
Cô vừa nói vừa chăm chú chọn lựa.
Đang lúc tất cả mải mê xem hàng thì bất ngờ có tiếng gọi từ phía sau vang lên:
"Mợ, sao mọi người lại ở đây?"
Vừa quay đầu lại, Liễu Vân Sương liền bắt gặp một nhóm người đang tiến tới – không ai khác chính là Hứa Tri Vi, Hứa Lam Xuân, Tần Ngọc Lương và cả bà cụ Hứa. Cô không hề tỏ ra kinh ngạc hay luống cuống, chỉ bình thản xoay người đi, giả vờ như chẳng thấy gì.
Lý Nguyệt Lan và Lý Thủy Tiên đứng cạnh cũng thấy ngượng ngùng không ít. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa, không ngờ lại đụng trúng đám người này – đúng là xui xẻo, chẳng xem ngày tốt giờ đẹp gì cả.
Không màng thái độ lạnh lùng của cô, Hứa Tri Vi vẫn dửng dưng bước tới gần, gương mặt đầy vẻ thân thiết giả tạo.
"Mợ, cháu mua ít đồ để làm của hồi môn cho mẹ. Mợ cũng đến chọn vải may chăn à? Trùng hợp ghê, bọn cháu cũng đang cần vài tấm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện