Liễu Vân Sương không thèm liếc mắt, chỉ lạnh lùng nói thêm:
“Còn nữa. Tôi cảnh cáo các người, đừng có ý đồ xấu xa gì. Tôi không còn là người mà các người có thể bắt nạt dễ dàng đâu.”
Vừa dứt lời đe dọa, Liễu Vân Sương xoay người bước đi, để lại phía sau một câu nói như đinh đóng cột:
"Cô cũng biết đấy, tuy bố tôi sống khiêm tốn, nhưng ông quen biết không ít người. Bí mật kia, tôi đã viết thư rồi. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với bất kỳ ai trong nhà tôi, thì ngay ngày hôm sau, bức thư đó chắc chắn sẽ nằm trên bàn làm việc của chủ tịch xã. Tôi nói được thì làm được."
Hứa Lam Xuân ban nãy còn hớn hở, giờ mặt mày đã tái mét, hai tay vội xua lia lịa, miệng lắp bắp:
"Sẽ không đâu, chị Vân Sương... chúng em tuyệt đối sẽ không gây chuyện với chị nữa đâu, thật đó!"
Bên cạnh, Hứa Tri Vi sắc mặt cũng trắng bệch, không còn chút máu. Cô ta khẽ nghiến răng, quay sang thì thầm với "hệ thống":
"Hệ thống, bà ta không ngu như cậu nghĩ. Cách của cậu, e là không xài được nữa."
Hệ thống dường như cũng bất ngờ. Chuyện vừa bàn tính xong, lại bị đối phương một câu nói làm tan tành.
"Người phụ nữ này không đơn giản. Nếu chưa chắc ăn, tốt nhất đừng đụng vào. Đợi đến khi đủ lông đủ cánh, mới có thể một kích tất sát."
Liễu Vân Sương bỗng dưng thấy tai ù ù, lòng hơi chấn động. Phải rồi… hệ thống này – cái thứ vô hình, không sờ được cũng không thấy được – chính là hung thủ sau màn. Kiếp trước của cô, e rằng cũng do nó giật dây.
Lúc này cô mới thật sự hiểu ra: suốt thời gian qua, kẻ thù lớn nhất của mình không phải ai khác – mà chính là cái thứ gọi là “hệ thống”.
Cô cố tình tránh ánh mắt Hứa Tri Vi, sợ lỡ để lộ, lại khiến đối phương sinh nghi.
"Tri Vi, đi thôi, nhanh lên!"
Hứa Lam Xuân đã kéo cô ta đi. Hai người lúc đến thì kiêu ngạo bao nhiêu, giờ rời đi lại chật vật bấy nhiêu.
“Không sao, mọi người tiếp tục làm việc đi!”
Lý Đại Niên vỗ tay một cái, tuyên bố hết tiết mục xem kịch, đám người cũng giải tán, bắt đầu trở lại công việc.
Nhưng trong lòng mỗi người đều lặng lẽ ghi nhớ: Liễu Vân Sương… không phải loại dễ bị bắt nạt.
Câu nói kia, giống như lưỡi d.a.o sắc bén cắm vào lòng đám người họ Hứa, cũng đồng thời gieo mầm tò mò trong lòng người ngoài.
Lý Nguyệt Lan vốn tính tình nhiều chuyện, bèn hỏi nhỏ:
"Chị Vân Sương, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Chị hù họ phát khiếp kìa."
"Không có gì đâu, toàn chuyện xấu xa, em đừng hỏi nữa, lo làm việc đi."
Liễu Vân Sương cười nhạt. Bí mật, vốn là những điều chỉ nên để cho một số người biết. Nói ra nhiều, chưa chắc đã hay.
Lý Nguyệt Lan dù tò mò đến mấy, thấy chị không muốn nói, cũng đành nén lại. Cô hiểu, chuyện vừa rồi không đơn giản như vẻ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra, tất cả những lời vừa rồi của Vân Sương đều là có mục đích. Cô muốn dằn mặt bọn họ – để họ hiểu rằng, muốn động đến gia đình cô, thì phải trả giá. Nhất là cái hệ thống kia…
Nếu thứ đó đúng là tồn tại, vậy thì không thể dùng lẽ thường để đối phó. Phải mời người có đạo hạnh – thầy pháp, sư thầy, hay đạo sĩ gì đó – đến trấn áp.
Thứ vô hình vô tướng, nếu không kịp thời hóa giải, chắc chắn sẽ là họa ngầm.
Nó chọn trúng Hứa Tri Vi, chắc chắn là có nguyên do. Vấn đề là, một đứa bé mười tuổi thì có gì đáng giá để giao dịch? Và nó – cái hệ thống kia – rốt cuộc muốn cái gì?
Liễu Vân Sương khẽ cau mày. Không thể để lộ mình đã biết đến sự tồn tại của hệ thống. Thứ đó mà phát hiện, e là sẽ dốc toàn lực phản công. Tạm thời phải nhịn.
Hiện giờ, điều duy nhất cô có thể làm, chính là tự cường. Trước kia Hứa Tri Vi có thể một bước lên trời, là nhờ bố ruột cô ta – một đại nhân vật tận Bắc Kinh.
Nhưng nếu Liễu Vân Sương còn giỏi hơn cả ông bố ấy thì sao? Có phải khi đó, cục diện sẽ đảo ngược?
Nghe có vẻ hoang đường, nhưng cô thà thử một lần còn hơn cam chịu số phận. Nếu đã sống lại, thì phải nắm vận mệnh trong tay.
Gần đây, cô cũng mơ hồ cảm thấy: cái gọi là "hào quang nữ chính" của Hứa Tri Vi… dường như không còn sáng rực như kiếp trước nữa.
Chỉ cần tính toán kỹ, có lẽ vẫn còn đường sống. Trận đấu này, mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Cảnh ồn ào lắng xuống, người người lại cắm mặt làm việc. Ruộng không lớn, buổi chiều đã thu hoạch xong.
Đội sản xuất Hồng Tinh có một sân phơi rất rộng ở chân núi phía Nam. Không cần gánh đi xa, có người chuyên gom lương thực về sân.
Nhưng năm nay, nhìn sân phơi trống trải, thấy rõ vụ mùa thất bát. So với năm ngoái đầy ắp, quả là một trời một vực.
Trời ngả chiều, công việc kết thúc. Trương Trường Minh cầm sổ đi ghi công điểm cho từng người.
Lý Nguyệt Lan cùng Vân Sương xuống núi, tâm trạng không mấy tốt lành.
"Chị Vân Sương, chị nhìn mấy cái đĩa hướng dương kia mà xem, lép kẹp như lá tre, chắc ép ra chẳng được giọt dầu nào. Dầu ăn năm nay, chắc phải ăn rau luộc không mỡ mất rồi, haiz..."
Vân Sương gật đầu. Trong lúc làm việc cô cũng đã để ý – hoa thì héo, đĩa thì lép, rơm còn chẳng được khô. Năm nay đúng là xui đủ đường.
Mộng Vân Thường
Đi tới đầu ngõ, ba đứa nhỏ nhà cô đã đứng chờ sẵn. Vừa thấy bóng dáng mẹ, chúng liền ùa ra, chân nhỏ tay nhỏ, mắt sáng rực.
Trái tim cô bỗng thấy mềm nhũn.
Dù thế giới này có đảo điên cỡ nào… thì vẫn còn ba đứa con là chốn bình yên nhất đời cô.
Hứa Tri Tình đã quen với thói quen sạch sẽ của mẹ nên trước giờ luôn chủ động:
"Mẹ, con chuẩn bị nước cho mẹ rửa mặt rồi ạ. Hôm nay có nhiều người ra ngoài làm việc lắm, chắc là có chuyện gì đó lớn đúng không mẹ?"
Liễu Vân Sương ngồi xuống rửa mặt, mệt mỏi phủ lên từng nét trên khuôn mặt:
"Không đâu con, việc lớn thì đã xong cả rồi. Giờ chỉ còn chờ phơi khô đám lúa kia, đập ra nữa là hết việc. Ở sân phơi lúa, Trương Trường Minh cũng sắp xếp người ở lại trông nom, mẹ không cần lo nhiều."
"Vậy mẹ ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai đừng ra đồng nữa."
“Còn nữa. Tôi cảnh cáo các người, đừng có ý đồ xấu xa gì. Tôi không còn là người mà các người có thể bắt nạt dễ dàng đâu.”
Vừa dứt lời đe dọa, Liễu Vân Sương xoay người bước đi, để lại phía sau một câu nói như đinh đóng cột:
"Cô cũng biết đấy, tuy bố tôi sống khiêm tốn, nhưng ông quen biết không ít người. Bí mật kia, tôi đã viết thư rồi. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với bất kỳ ai trong nhà tôi, thì ngay ngày hôm sau, bức thư đó chắc chắn sẽ nằm trên bàn làm việc của chủ tịch xã. Tôi nói được thì làm được."
Hứa Lam Xuân ban nãy còn hớn hở, giờ mặt mày đã tái mét, hai tay vội xua lia lịa, miệng lắp bắp:
"Sẽ không đâu, chị Vân Sương... chúng em tuyệt đối sẽ không gây chuyện với chị nữa đâu, thật đó!"
Bên cạnh, Hứa Tri Vi sắc mặt cũng trắng bệch, không còn chút máu. Cô ta khẽ nghiến răng, quay sang thì thầm với "hệ thống":
"Hệ thống, bà ta không ngu như cậu nghĩ. Cách của cậu, e là không xài được nữa."
Hệ thống dường như cũng bất ngờ. Chuyện vừa bàn tính xong, lại bị đối phương một câu nói làm tan tành.
"Người phụ nữ này không đơn giản. Nếu chưa chắc ăn, tốt nhất đừng đụng vào. Đợi đến khi đủ lông đủ cánh, mới có thể một kích tất sát."
Liễu Vân Sương bỗng dưng thấy tai ù ù, lòng hơi chấn động. Phải rồi… hệ thống này – cái thứ vô hình, không sờ được cũng không thấy được – chính là hung thủ sau màn. Kiếp trước của cô, e rằng cũng do nó giật dây.
Lúc này cô mới thật sự hiểu ra: suốt thời gian qua, kẻ thù lớn nhất của mình không phải ai khác – mà chính là cái thứ gọi là “hệ thống”.
Cô cố tình tránh ánh mắt Hứa Tri Vi, sợ lỡ để lộ, lại khiến đối phương sinh nghi.
"Tri Vi, đi thôi, nhanh lên!"
Hứa Lam Xuân đã kéo cô ta đi. Hai người lúc đến thì kiêu ngạo bao nhiêu, giờ rời đi lại chật vật bấy nhiêu.
“Không sao, mọi người tiếp tục làm việc đi!”
Lý Đại Niên vỗ tay một cái, tuyên bố hết tiết mục xem kịch, đám người cũng giải tán, bắt đầu trở lại công việc.
Nhưng trong lòng mỗi người đều lặng lẽ ghi nhớ: Liễu Vân Sương… không phải loại dễ bị bắt nạt.
Câu nói kia, giống như lưỡi d.a.o sắc bén cắm vào lòng đám người họ Hứa, cũng đồng thời gieo mầm tò mò trong lòng người ngoài.
Lý Nguyệt Lan vốn tính tình nhiều chuyện, bèn hỏi nhỏ:
"Chị Vân Sương, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Chị hù họ phát khiếp kìa."
"Không có gì đâu, toàn chuyện xấu xa, em đừng hỏi nữa, lo làm việc đi."
Liễu Vân Sương cười nhạt. Bí mật, vốn là những điều chỉ nên để cho một số người biết. Nói ra nhiều, chưa chắc đã hay.
Lý Nguyệt Lan dù tò mò đến mấy, thấy chị không muốn nói, cũng đành nén lại. Cô hiểu, chuyện vừa rồi không đơn giản như vẻ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thực ra, tất cả những lời vừa rồi của Vân Sương đều là có mục đích. Cô muốn dằn mặt bọn họ – để họ hiểu rằng, muốn động đến gia đình cô, thì phải trả giá. Nhất là cái hệ thống kia…
Nếu thứ đó đúng là tồn tại, vậy thì không thể dùng lẽ thường để đối phó. Phải mời người có đạo hạnh – thầy pháp, sư thầy, hay đạo sĩ gì đó – đến trấn áp.
Thứ vô hình vô tướng, nếu không kịp thời hóa giải, chắc chắn sẽ là họa ngầm.
Nó chọn trúng Hứa Tri Vi, chắc chắn là có nguyên do. Vấn đề là, một đứa bé mười tuổi thì có gì đáng giá để giao dịch? Và nó – cái hệ thống kia – rốt cuộc muốn cái gì?
Liễu Vân Sương khẽ cau mày. Không thể để lộ mình đã biết đến sự tồn tại của hệ thống. Thứ đó mà phát hiện, e là sẽ dốc toàn lực phản công. Tạm thời phải nhịn.
Hiện giờ, điều duy nhất cô có thể làm, chính là tự cường. Trước kia Hứa Tri Vi có thể một bước lên trời, là nhờ bố ruột cô ta – một đại nhân vật tận Bắc Kinh.
Nhưng nếu Liễu Vân Sương còn giỏi hơn cả ông bố ấy thì sao? Có phải khi đó, cục diện sẽ đảo ngược?
Nghe có vẻ hoang đường, nhưng cô thà thử một lần còn hơn cam chịu số phận. Nếu đã sống lại, thì phải nắm vận mệnh trong tay.
Gần đây, cô cũng mơ hồ cảm thấy: cái gọi là "hào quang nữ chính" của Hứa Tri Vi… dường như không còn sáng rực như kiếp trước nữa.
Chỉ cần tính toán kỹ, có lẽ vẫn còn đường sống. Trận đấu này, mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Cảnh ồn ào lắng xuống, người người lại cắm mặt làm việc. Ruộng không lớn, buổi chiều đã thu hoạch xong.
Đội sản xuất Hồng Tinh có một sân phơi rất rộng ở chân núi phía Nam. Không cần gánh đi xa, có người chuyên gom lương thực về sân.
Nhưng năm nay, nhìn sân phơi trống trải, thấy rõ vụ mùa thất bát. So với năm ngoái đầy ắp, quả là một trời một vực.
Trời ngả chiều, công việc kết thúc. Trương Trường Minh cầm sổ đi ghi công điểm cho từng người.
Lý Nguyệt Lan cùng Vân Sương xuống núi, tâm trạng không mấy tốt lành.
"Chị Vân Sương, chị nhìn mấy cái đĩa hướng dương kia mà xem, lép kẹp như lá tre, chắc ép ra chẳng được giọt dầu nào. Dầu ăn năm nay, chắc phải ăn rau luộc không mỡ mất rồi, haiz..."
Vân Sương gật đầu. Trong lúc làm việc cô cũng đã để ý – hoa thì héo, đĩa thì lép, rơm còn chẳng được khô. Năm nay đúng là xui đủ đường.
Mộng Vân Thường
Đi tới đầu ngõ, ba đứa nhỏ nhà cô đã đứng chờ sẵn. Vừa thấy bóng dáng mẹ, chúng liền ùa ra, chân nhỏ tay nhỏ, mắt sáng rực.
Trái tim cô bỗng thấy mềm nhũn.
Dù thế giới này có đảo điên cỡ nào… thì vẫn còn ba đứa con là chốn bình yên nhất đời cô.
Hứa Tri Tình đã quen với thói quen sạch sẽ của mẹ nên trước giờ luôn chủ động:
"Mẹ, con chuẩn bị nước cho mẹ rửa mặt rồi ạ. Hôm nay có nhiều người ra ngoài làm việc lắm, chắc là có chuyện gì đó lớn đúng không mẹ?"
Liễu Vân Sương ngồi xuống rửa mặt, mệt mỏi phủ lên từng nét trên khuôn mặt:
"Không đâu con, việc lớn thì đã xong cả rồi. Giờ chỉ còn chờ phơi khô đám lúa kia, đập ra nữa là hết việc. Ở sân phơi lúa, Trương Trường Minh cũng sắp xếp người ở lại trông nom, mẹ không cần lo nhiều."
"Vậy mẹ ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai đừng ra đồng nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương