Liễu Vân Sương nghe vậy, suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô cười lạnh, giọng nói như tát vào mặt anh ta:
"Anh làm ơn nói cho rõ ràng đi. Ở chung một chỗ bày trò, đó mới là không chấp nhận được. Còn tôi? Bây giờ tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hứa các người nữa. Làm ơn, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, được không?"
Cô tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt Hứa Lam Hà, nói từng chữ rõ ràng:
"Hơn nữa, anh bênh cô ta như vậy, sau này đừng nhắc đến chuyện gì giữa tôi và anh nữa. Tự hỏi lòng mình xem, anh là cái thá gì?"
Người xung quanh nghe mà sững sờ. Không ai ngờ được Liễu Vân Sương – người phụ nữ tưởng như mềm mỏng ấy – lại có thể nói thẳng một câu như lưỡi d.a.o cắt da thịt.
Tên Hứa Lam Hà này đúng là thứ chẳng ra gì. Mấy hôm trước, Tri Tình và Tri Lễ bị đánh tơi bời, anh ta cũng chẳng hề lên tiếng. Giờ em gái bị người ta nói vài câu lại nhảy dựng lên như bị chích điện.
Người này, không có vấn đề trong đầu thì chắc cũng lệch tam quan rồi.
Lý Nguyệt Lan đứng bên cạnh, cầm liềm chặt rơm, nghe tới đây cũng không nhịn được nữa, quay người bước lên, gương mặt sa sầm lại.
“Hứa Lão Nhị, ai cũng bảo anh là người tử tế, ai ngờ lại mù quáng đến mức này. Chúng tôi đang yên ổn làm việc, là hai mẹ con bọn họ tới quấy rối trước. Chị Vân Sương đã làm gì sai? Dựa vào cái gì mà phải nhẫn nhịn? Rõ ràng là có thù oán mà cứ bám lấy hoài. Người như anh, còn mong chị ấy và mấy đứa nhỏ quay về? Kiếp sau đi, kiếp sau nữa cũng đừng mơ!”
Lý Nguyệt Lan nói rành rọt từng chữ, ánh mắt sắc như dao. Lời cô vừa dứt, những người xung quanh đều lặng im, sau đó bắt đầu thì thầm bàn tán. Họ vốn không rõ đầu đuôi, nhưng giờ ai cũng nhìn thấy: chính hai mẹ con kia là kẻ đến gây chuyện, còn Liễu Vân Sương từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn làm việc, không đáp trả.
Dưới ánh nhìn chỉ trích của mọi người, sắc mặt Hứa Lam Hà cũng tái dần, hai tay vô thức nắm chặt.
“Tôi… tôi không có ý đó. Vân Sương, em cũng biết mấy năm nay Lam Xuân sống không dễ dàng gì mà…”
Ha, nghe đến đây, Liễu Vân Sương bật cười thành tiếng, giọng lạnh lùng như gió buốt:
“Không dễ dàng à? Đúng là không dễ. Ngày ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, việc đồng áng thì không mó tay, cơm chẳng nấu, phòng thì để con gái dọn. Ba ngày hai bữa lại nhóm bếp riêng, hết mùa này tới mùa khác đều có quần áo mới. Muốn lên huyện là xách giỏ đi ngay. Cái kiểu sống ‘không dễ’ này, đổi lại ai mà chẳng muốn!”
Lời cô vừa dứt, không ít người xung quanh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Lam Xuân đầy khinh bỉ. Quả thật, sống sung sướng như thế mà còn giả vờ khổ sở, ai nghe chẳng thấy ngứa tai?
Lý Đại Niên lúc này cũng chịu không nổi, bước tới xua tay:
“Thôi nào, có chuyện gì cũng từ từ nói. Lão Nhị, cậu giải tán đi. Đồng chí Liễu Vân Sương đang làm ăn yên ổn, đừng có ai gây chuyện thêm nữa.”
Liễu Vân Sương lại cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét qua Hứa Lam Xuân:
“Không có chuyện gì gây chuyện? Tôi thì biết rõ nguyên nhân. Lam Xuân, nếu cô thật sự muốn biết, tôi sẽ nói cho rõ. Mọi người đều ở đây cả, cũng nên nghe thử con gái nhà họ Hứa làm nên chuyện gì ở Tân Cùng mười năm trước…”
“Chị dâu!” Hứa Lam Xuân bỗng dưng hét lên, cả người run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chị dâu, xin lỗi, chị đừng nói… đừng nói nữa, em… em không cố ý, van chị…”
Mộng Vân Thường
Thái độ lật mặt nhanh đến mức khiến người ta phải há hốc mồm. Trong một tích tắc, Hứa Lam Xuân nhào tới quỳ rạp trước mặt Liễu Vân Sương, nước mắt rơi như mưa.
“Trời đất ơi, uống nhầm thuốc gì rồi sao?” Lý Nguyệt Lan giật mình, vội vàng nấp sau lưng Vân Sương.
“Chị dâu, em xin chị, tha cho em lần này…”
Hứa Lam Xuân gào khóc nức nở, dáng vẻ không còn chút kiêu ngạo nào nữa. Nhưng thứ khiến Liễu Vân Sương chú ý lại chính là ánh mắt của Hứa Tri Vi. Con bé ấy đang đứng đó, ánh nhìn hằn học, tay siết chặt thành nắm đấm, như thể chỉ chờ một cái gật đầu là sẽ nhào tới cắn người.
“Lam Xuân, em làm cái gì vậy, mau đứng dậy!” Hứa Lam Hà vừa ngạc nhiên vừa lúng túng, vội cúi xuống kéo em gái dậy.
Nhưng Hứa Lam Xuân cứ quỳ lì đó, nước mắt nước mũi tèm nhem, không chịu đứng lên, miệng không ngừng cầu xin.
Ở một góc, Hứa Tri Vi lại đang thì thầm với một giọng nói không ai ngoài cô ta nghe được:
“Hệ thống, Liễu Vân Sương có biết mọi chuyện không?”
“Chưa rõ, nhưng nhìn tình hình thì chắc cũng biết kha khá rồi.”
“Vậy làm sao để bịt miệng bà ta?”
“Mồm của người c.h.ế.t là kín nhất.”
Câu trả lời thản nhiên đến mức lạnh người. Cả Liễu Vân Sương lẫn Hứa Tri Vi đều giật mình.
“Không được! Tôi không dám làm chuyện đó!”
“Đâu ai bắt cô làm. Chuyện như vậy, chỉ cần mượn tay người khác. Cô đừng quên giao kèo giữa chúng ta. Nếu cô không làm theo, tôi sẽ…”
“Đừng nói nữa!”
Liễu Vân Sương đứng yên tại chỗ, trong đầu quay cuồng như bị dội nước lạnh. Thứ gọi là “hệ thống” kia – chẳng lẽ là kẻ đứng sau mọi chuyện? Nếu vậy, kiếp trước cô thảm hại như thế cũng chẳng phải ngẫu nhiên…
Ánh mắt cô dần tối lại. Lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt.
“Hứa Lam Xuân,” cô chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn, nhưng lạnh lẽo đến rợn người, “Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, chỉ cần cô không gây chuyện, tôi sẽ không truy cứu. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô cứ chọc vào tôi. Tôi đã nhịn đủ rồi. Nghĩ đến việc cô sắp lấy chồng, tôi đã định nhắm mắt cho qua. Nhưng hôm nay cô còn dám vác mặt đến đây. Nếu còn có lần sau… tôi đảm bảo, cả cái thôn này sẽ nhớ đến tên cô theo cái cách mà cô không dám tưởng tượng đâu!”
“Vậy… vậy là chị tha cho em rồi sao? Chị dâu… cảm ơn chị, cảm ơn chị…”
Hứa Lam Xuân cứ tưởng rằng mình đã qua được một kiếp nạn, mừng rỡ đến phát khóc. Hứa Lam Hà cũng luống cuống kéo em gái đứng dậy, vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
"Anh làm ơn nói cho rõ ràng đi. Ở chung một chỗ bày trò, đó mới là không chấp nhận được. Còn tôi? Bây giờ tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hứa các người nữa. Làm ơn, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, được không?"
Cô tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt Hứa Lam Hà, nói từng chữ rõ ràng:
"Hơn nữa, anh bênh cô ta như vậy, sau này đừng nhắc đến chuyện gì giữa tôi và anh nữa. Tự hỏi lòng mình xem, anh là cái thá gì?"
Người xung quanh nghe mà sững sờ. Không ai ngờ được Liễu Vân Sương – người phụ nữ tưởng như mềm mỏng ấy – lại có thể nói thẳng một câu như lưỡi d.a.o cắt da thịt.
Tên Hứa Lam Hà này đúng là thứ chẳng ra gì. Mấy hôm trước, Tri Tình và Tri Lễ bị đánh tơi bời, anh ta cũng chẳng hề lên tiếng. Giờ em gái bị người ta nói vài câu lại nhảy dựng lên như bị chích điện.
Người này, không có vấn đề trong đầu thì chắc cũng lệch tam quan rồi.
Lý Nguyệt Lan đứng bên cạnh, cầm liềm chặt rơm, nghe tới đây cũng không nhịn được nữa, quay người bước lên, gương mặt sa sầm lại.
“Hứa Lão Nhị, ai cũng bảo anh là người tử tế, ai ngờ lại mù quáng đến mức này. Chúng tôi đang yên ổn làm việc, là hai mẹ con bọn họ tới quấy rối trước. Chị Vân Sương đã làm gì sai? Dựa vào cái gì mà phải nhẫn nhịn? Rõ ràng là có thù oán mà cứ bám lấy hoài. Người như anh, còn mong chị ấy và mấy đứa nhỏ quay về? Kiếp sau đi, kiếp sau nữa cũng đừng mơ!”
Lý Nguyệt Lan nói rành rọt từng chữ, ánh mắt sắc như dao. Lời cô vừa dứt, những người xung quanh đều lặng im, sau đó bắt đầu thì thầm bàn tán. Họ vốn không rõ đầu đuôi, nhưng giờ ai cũng nhìn thấy: chính hai mẹ con kia là kẻ đến gây chuyện, còn Liễu Vân Sương từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn làm việc, không đáp trả.
Dưới ánh nhìn chỉ trích của mọi người, sắc mặt Hứa Lam Hà cũng tái dần, hai tay vô thức nắm chặt.
“Tôi… tôi không có ý đó. Vân Sương, em cũng biết mấy năm nay Lam Xuân sống không dễ dàng gì mà…”
Ha, nghe đến đây, Liễu Vân Sương bật cười thành tiếng, giọng lạnh lùng như gió buốt:
“Không dễ dàng à? Đúng là không dễ. Ngày ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, việc đồng áng thì không mó tay, cơm chẳng nấu, phòng thì để con gái dọn. Ba ngày hai bữa lại nhóm bếp riêng, hết mùa này tới mùa khác đều có quần áo mới. Muốn lên huyện là xách giỏ đi ngay. Cái kiểu sống ‘không dễ’ này, đổi lại ai mà chẳng muốn!”
Lời cô vừa dứt, không ít người xung quanh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hứa Lam Xuân đầy khinh bỉ. Quả thật, sống sung sướng như thế mà còn giả vờ khổ sở, ai nghe chẳng thấy ngứa tai?
Lý Đại Niên lúc này cũng chịu không nổi, bước tới xua tay:
“Thôi nào, có chuyện gì cũng từ từ nói. Lão Nhị, cậu giải tán đi. Đồng chí Liễu Vân Sương đang làm ăn yên ổn, đừng có ai gây chuyện thêm nữa.”
Liễu Vân Sương lại cười nhạt, ánh mắt sắc bén quét qua Hứa Lam Xuân:
“Không có chuyện gì gây chuyện? Tôi thì biết rõ nguyên nhân. Lam Xuân, nếu cô thật sự muốn biết, tôi sẽ nói cho rõ. Mọi người đều ở đây cả, cũng nên nghe thử con gái nhà họ Hứa làm nên chuyện gì ở Tân Cùng mười năm trước…”
“Chị dâu!” Hứa Lam Xuân bỗng dưng hét lên, cả người run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chị dâu, xin lỗi, chị đừng nói… đừng nói nữa, em… em không cố ý, van chị…”
Mộng Vân Thường
Thái độ lật mặt nhanh đến mức khiến người ta phải há hốc mồm. Trong một tích tắc, Hứa Lam Xuân nhào tới quỳ rạp trước mặt Liễu Vân Sương, nước mắt rơi như mưa.
“Trời đất ơi, uống nhầm thuốc gì rồi sao?” Lý Nguyệt Lan giật mình, vội vàng nấp sau lưng Vân Sương.
“Chị dâu, em xin chị, tha cho em lần này…”
Hứa Lam Xuân gào khóc nức nở, dáng vẻ không còn chút kiêu ngạo nào nữa. Nhưng thứ khiến Liễu Vân Sương chú ý lại chính là ánh mắt của Hứa Tri Vi. Con bé ấy đang đứng đó, ánh nhìn hằn học, tay siết chặt thành nắm đấm, như thể chỉ chờ một cái gật đầu là sẽ nhào tới cắn người.
“Lam Xuân, em làm cái gì vậy, mau đứng dậy!” Hứa Lam Hà vừa ngạc nhiên vừa lúng túng, vội cúi xuống kéo em gái dậy.
Nhưng Hứa Lam Xuân cứ quỳ lì đó, nước mắt nước mũi tèm nhem, không chịu đứng lên, miệng không ngừng cầu xin.
Ở một góc, Hứa Tri Vi lại đang thì thầm với một giọng nói không ai ngoài cô ta nghe được:
“Hệ thống, Liễu Vân Sương có biết mọi chuyện không?”
“Chưa rõ, nhưng nhìn tình hình thì chắc cũng biết kha khá rồi.”
“Vậy làm sao để bịt miệng bà ta?”
“Mồm của người c.h.ế.t là kín nhất.”
Câu trả lời thản nhiên đến mức lạnh người. Cả Liễu Vân Sương lẫn Hứa Tri Vi đều giật mình.
“Không được! Tôi không dám làm chuyện đó!”
“Đâu ai bắt cô làm. Chuyện như vậy, chỉ cần mượn tay người khác. Cô đừng quên giao kèo giữa chúng ta. Nếu cô không làm theo, tôi sẽ…”
“Đừng nói nữa!”
Liễu Vân Sương đứng yên tại chỗ, trong đầu quay cuồng như bị dội nước lạnh. Thứ gọi là “hệ thống” kia – chẳng lẽ là kẻ đứng sau mọi chuyện? Nếu vậy, kiếp trước cô thảm hại như thế cũng chẳng phải ngẫu nhiên…
Ánh mắt cô dần tối lại. Lồng n.g.ự.c như có ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt.
“Hứa Lam Xuân,” cô chậm rãi lên tiếng, giọng khàn khàn, nhưng lạnh lẽo đến rợn người, “Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, chỉ cần cô không gây chuyện, tôi sẽ không truy cứu. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô cứ chọc vào tôi. Tôi đã nhịn đủ rồi. Nghĩ đến việc cô sắp lấy chồng, tôi đã định nhắm mắt cho qua. Nhưng hôm nay cô còn dám vác mặt đến đây. Nếu còn có lần sau… tôi đảm bảo, cả cái thôn này sẽ nhớ đến tên cô theo cái cách mà cô không dám tưởng tượng đâu!”
“Vậy… vậy là chị tha cho em rồi sao? Chị dâu… cảm ơn chị, cảm ơn chị…”
Hứa Lam Xuân cứ tưởng rằng mình đã qua được một kiếp nạn, mừng rỡ đến phát khóc. Hứa Lam Hà cũng luống cuống kéo em gái đứng dậy, vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương