Nghe con gái nói, trong lòng Vân Sương ấm áp không thôi. Cô biết con thương mình, cũng biết mình quả thật đã mệt rã rời mấy hôm nay.
“Ừm, mẹ biết rồi. Hôm nay ở nhà có chuyện gì không?”
“Không có đâu mẹ, mọi thứ đều ổn cả.”
Nghe vậy, cô khẽ gật đầu, trong lòng yên tâm hẳn.
Cơm nước xong xuôi, cô giục lũ nhỏ đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Thế nhưng, nằm xuống mãi mà không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cô vẫn quẩn quanh chuyện của Hứa Tri Vi và cái “hệ thống” kia. Biết được sự thật ấy khiến tâm trí cô rối bời, như bị đè nặng bởi tảng đá lớn.
Cô ngồi bật dậy.
"Mẹ, mẹ sao vậy ạ?"
Giọng Hứa Tri Tình vang lên từ góc giường, nhỏ mà lo lắng.
"Không sao đâu, Tri Tình. Mẹ chỉ đang nghĩ, nếu một ngày nào đó cuộc sống của mẹ con mình không còn yên ổn nữa, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng… thì con nghĩ mẹ nên làm gì?"
Câu hỏi khiến cô bé ngơ ngác.
"Nhưng… tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng ạ?"
Cô khựng lại. Không lẽ nói rằng có một “hệ thống” đang ngấm ngầm xúi giục người ta g.i.ế.c mình?
"Chỉ là… linh cảm của mẹ thôi. Cuộc sống hiện giờ nhìn qua thì yên bình, nhưng con thấy đấy, thiên tai nhân họa, những chuyện đó đâu ai lường trước được."
Hứa Tri Tình im lặng. Một lúc lâu sau, cô bé nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, những chuyện chưa xảy ra thì không thể dùng để khiến mình lo lắng cả ngày được. Nếu cứ sợ hãi, thì làm sao sống nổi? Con nghĩ, mẹ nên sống tốt từng ngày, làm điều cần làm, đó mới là cách sống đúng."
Lời con gái khiến cô như bừng tỉnh. Phải, cứ lo nghĩ chuyện chưa tới thì cũng chẳng giải quyết được gì.
"Con nói rất đúng. Chúng ta không thể để hoàn cảnh kéo lùi mình lại. Nhưng bên cạnh đó, cũng phải chuẩn bị. Mẹ quyết rồi, từ mai, ngoài học chữ và làm tính, các con phải rèn luyện thể lực."
“Dạ! Mẹ nói đúng, sức khỏe là quan trọng nhất!”
“Chỉ tiếc là mẹ không biết võ công, nếu không thì đã dạy các con vài chiêu phòng thân.”
Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Tri Tình chợt lên tiếng:
"Mẹ, con nghĩ như vầy. Dạo này hạt dẻ trên núi bắt đầu chín rồi, con với Tri Lễ lên núi một chuyến. Vừa rèn sức khỏe, vừa kiếm thêm chút đặc sản. Mẹ thấy có được không ạ?"
Nghe cũng có lý. Nhưng hai đứa đi thì nhà ai trông?
Mộng Vân Thường
“Cũng được, nhưng mẹ cũng phải đi theo. Một đứa ở nhà trông nom, chăm sóc Tri Ý.”
Hiện giờ Đại Tráng chỉ mới biết chạy nhảy trong sân, còn Tri Ý vẫn còn nhỏ, chẳng thể để mặc được.
“Vậy thì ổn rồi. Ở nhà cũng chẳng rảnh rỗi gì, mọi việc đều có người lo.”
“Ừ. Vậy sáng mai, mẹ con mình lên núi một chuyến, coi như vừa tập luyện vừa tìm chút thức ăn dự trữ.”
Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa kịp nhô cao, hai mẹ con đã dậy sớm, tay xách giỏ, vai khoác túi vải. Trước khi đi, Liễu Vân Sương còn cẩn thận sang nhà sau dặn bà Ba trông chừng giúp.
“Bà Ba, nhờ bà để ý giúp cháu. Nhà có trẻ nhỏ, cháu lo người bên kia lại đến gây sự.”
Bà Ba là người hiền hậu, lại hầu như không ra khỏi nhà, ngày thường chỉ quanh quẩn trồng rau chăm gà. Bà gật đầu:
“Cứ yên tâm đi, bà sẽ để mắt giùm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dặn dò thêm mấy câu, cô mới yên tâm rời đi. Hứa Tri Lễ cũng hiểu chuyện, nếu gặp người bên kia thì cứ hét thật to gọi người lớn đến, tuyệt đối không nên cứng đầu.
Trên núi, hai mẹ con cũng tìm được một khoảnh hạt dẻ. Nhưng đáng tiếc, hạt dẻ vẫn còn non, chưa đủ thời gian thu hoạch.
“Chưa hái được đâu con, để thêm mấy ngày nữa mới già.”
Hứa Tri Tình gật đầu:
“Dạ, con thấy cũng chưa chín hẳn.”
Hạt dẻ thì chưa thật già, để thêm vài hôm nữa sẽ đầy đặn hơn, còn nấm thì ít đến mức chẳng đủ lấp cái đáy giỏ. Cái túi mang theo cũng chẳng dùng đến, chiếc giỏ tre nhỏ chỉ lưa thưa mấy thứ nhặt được. Nhìn ánh nắng chênh chếch trên mái lá, cô đoán cũng đã gần trưa, liền dắt con quay về.
Vừa đi đến đầu sân, Hứa Tri Tình khựng lại, chỉ tay:
"Mẹ! Mẹ nhìn kìa, hình như trong sân mình có người!"
Liễu Vân Sương lập tức nheo mắt nhìn, quả nhiên cửa lớn đang mở toang, chẳng biết ai vào lúc nào. Cô chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vã bước nhanh vào sân.
Chưa tới cửa đã thấy Hứa Tri Lễ đang ngồi quay lưng về phía ánh sáng. Cô hoảng hốt chạy vào:
"Tri Lễ! Tri Ý! Các con có sao không?"
"À, mẹ! Mẹ về rồi ạ!"
Cậu con trai lớn vui vẻ chạy ra, mà lúc này, cô mới nhìn rõ hai người khách đang đứng trong gian chính.
"Vũ Yên? Kiến Quốc? Sao hai người lại đến đây?"
Cô ngạc nhiên đến sững người, mắt dừng lại nơi người phụ nữ đang rơm rớm nước mắt – chính là em gái thứ hai, Liễu Vũ Yên.
"Chị! Nếu em không về, chắc chị bị người ta bắt nạt c.h.ế.t mất rồi!"
Nói chưa dứt câu, Vũ Yên đã sà tới ôm chầm lấy cô. Cái ôm này, chẳng khác nào ôm trọn hai kiếp người. Kiếp trước, đến lúc cô trút hơi thở cuối cùng cũng chưa được gặp lại em gái lần nào.
Từng hồi ức đau thương bỗng trào dâng trong ngực: kiếp trước, em gái thứ hai của cô bị người ta lợi dụng, sống không bằng chết. Em gái út thì gả lên tỉnh, tưởng được nhờ, nào ngờ bị chồng đánh đập lúc đang mang thai. Mất cả con, mất cả việc làm, chẳng ai giúp đỡ.
Tất cả... tất cả đều có bóng dáng của "họ Hứa" và Hứa Tri Vi.
May mà kiếp này cô đã trở về sớm hơn. May mà vẫn còn kịp!
"Thôi nào, để chị Vân Sương rửa mặt đã, lên núi mệt lắm rồi."
Lãnh Kiến Quốc – chồng Vũ Yên – nhẹ nhàng can ngăn. Vũ Yên lúc này mới chịu buông chị ra.
"Thôi, đừng khóc nữa. Chị còn sống sờ sờ đây này."
Liễu Vân Sương mỉm cười trấn an. Hứa Tri Lễ đã nhanh tay mang thau nước rửa mặt vào, đưa cho hai người rửa tay.
"Tri Tình lớn thế này rồi mà sao lại gầy trơ xương thế hả?"
Liễu Vũ Yên nhìn cô bé, giọng xót xa.
"Dì hai, gần đây cháu ăn uống đầy đủ lắm rồi, còn cảm thấy béo lên một tí đấy ạ. Với cả, cháu cũng cao hơn nữa!"
Tri Tình cười hì hì, cố gắng xua tan không khí nặng nề.
Ai ngờ câu nói ngây thơ ấy lại càng khiến Vũ Yên thấy đau lòng hơn. Bé lên cân mà vẫn như cái que củi, vậy trước kia phải gầy đến mức nào?
"Phải rồi, sao hai người lại mò được đến đây? Còn tìm đúng nhà cũ thế này nữa?"
Liễu Vân Sương thấy lạ. Lẽ ra, nếu về quê, em gái phải ghé qua nhà họ Hứa mới phải.
“Ừm, mẹ biết rồi. Hôm nay ở nhà có chuyện gì không?”
“Không có đâu mẹ, mọi thứ đều ổn cả.”
Nghe vậy, cô khẽ gật đầu, trong lòng yên tâm hẳn.
Cơm nước xong xuôi, cô giục lũ nhỏ đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Thế nhưng, nằm xuống mãi mà không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cô vẫn quẩn quanh chuyện của Hứa Tri Vi và cái “hệ thống” kia. Biết được sự thật ấy khiến tâm trí cô rối bời, như bị đè nặng bởi tảng đá lớn.
Cô ngồi bật dậy.
"Mẹ, mẹ sao vậy ạ?"
Giọng Hứa Tri Tình vang lên từ góc giường, nhỏ mà lo lắng.
"Không sao đâu, Tri Tình. Mẹ chỉ đang nghĩ, nếu một ngày nào đó cuộc sống của mẹ con mình không còn yên ổn nữa, thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng… thì con nghĩ mẹ nên làm gì?"
Câu hỏi khiến cô bé ngơ ngác.
"Nhưng… tại sao lại nguy hiểm đến tính mạng ạ?"
Cô khựng lại. Không lẽ nói rằng có một “hệ thống” đang ngấm ngầm xúi giục người ta g.i.ế.c mình?
"Chỉ là… linh cảm của mẹ thôi. Cuộc sống hiện giờ nhìn qua thì yên bình, nhưng con thấy đấy, thiên tai nhân họa, những chuyện đó đâu ai lường trước được."
Hứa Tri Tình im lặng. Một lúc lâu sau, cô bé nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, những chuyện chưa xảy ra thì không thể dùng để khiến mình lo lắng cả ngày được. Nếu cứ sợ hãi, thì làm sao sống nổi? Con nghĩ, mẹ nên sống tốt từng ngày, làm điều cần làm, đó mới là cách sống đúng."
Lời con gái khiến cô như bừng tỉnh. Phải, cứ lo nghĩ chuyện chưa tới thì cũng chẳng giải quyết được gì.
"Con nói rất đúng. Chúng ta không thể để hoàn cảnh kéo lùi mình lại. Nhưng bên cạnh đó, cũng phải chuẩn bị. Mẹ quyết rồi, từ mai, ngoài học chữ và làm tính, các con phải rèn luyện thể lực."
“Dạ! Mẹ nói đúng, sức khỏe là quan trọng nhất!”
“Chỉ tiếc là mẹ không biết võ công, nếu không thì đã dạy các con vài chiêu phòng thân.”
Ngẫm nghĩ một lát, Hứa Tri Tình chợt lên tiếng:
"Mẹ, con nghĩ như vầy. Dạo này hạt dẻ trên núi bắt đầu chín rồi, con với Tri Lễ lên núi một chuyến. Vừa rèn sức khỏe, vừa kiếm thêm chút đặc sản. Mẹ thấy có được không ạ?"
Nghe cũng có lý. Nhưng hai đứa đi thì nhà ai trông?
Mộng Vân Thường
“Cũng được, nhưng mẹ cũng phải đi theo. Một đứa ở nhà trông nom, chăm sóc Tri Ý.”
Hiện giờ Đại Tráng chỉ mới biết chạy nhảy trong sân, còn Tri Ý vẫn còn nhỏ, chẳng thể để mặc được.
“Vậy thì ổn rồi. Ở nhà cũng chẳng rảnh rỗi gì, mọi việc đều có người lo.”
“Ừ. Vậy sáng mai, mẹ con mình lên núi một chuyến, coi như vừa tập luyện vừa tìm chút thức ăn dự trữ.”
Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa kịp nhô cao, hai mẹ con đã dậy sớm, tay xách giỏ, vai khoác túi vải. Trước khi đi, Liễu Vân Sương còn cẩn thận sang nhà sau dặn bà Ba trông chừng giúp.
“Bà Ba, nhờ bà để ý giúp cháu. Nhà có trẻ nhỏ, cháu lo người bên kia lại đến gây sự.”
Bà Ba là người hiền hậu, lại hầu như không ra khỏi nhà, ngày thường chỉ quanh quẩn trồng rau chăm gà. Bà gật đầu:
“Cứ yên tâm đi, bà sẽ để mắt giùm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dặn dò thêm mấy câu, cô mới yên tâm rời đi. Hứa Tri Lễ cũng hiểu chuyện, nếu gặp người bên kia thì cứ hét thật to gọi người lớn đến, tuyệt đối không nên cứng đầu.
Trên núi, hai mẹ con cũng tìm được một khoảnh hạt dẻ. Nhưng đáng tiếc, hạt dẻ vẫn còn non, chưa đủ thời gian thu hoạch.
“Chưa hái được đâu con, để thêm mấy ngày nữa mới già.”
Hứa Tri Tình gật đầu:
“Dạ, con thấy cũng chưa chín hẳn.”
Hạt dẻ thì chưa thật già, để thêm vài hôm nữa sẽ đầy đặn hơn, còn nấm thì ít đến mức chẳng đủ lấp cái đáy giỏ. Cái túi mang theo cũng chẳng dùng đến, chiếc giỏ tre nhỏ chỉ lưa thưa mấy thứ nhặt được. Nhìn ánh nắng chênh chếch trên mái lá, cô đoán cũng đã gần trưa, liền dắt con quay về.
Vừa đi đến đầu sân, Hứa Tri Tình khựng lại, chỉ tay:
"Mẹ! Mẹ nhìn kìa, hình như trong sân mình có người!"
Liễu Vân Sương lập tức nheo mắt nhìn, quả nhiên cửa lớn đang mở toang, chẳng biết ai vào lúc nào. Cô chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vã bước nhanh vào sân.
Chưa tới cửa đã thấy Hứa Tri Lễ đang ngồi quay lưng về phía ánh sáng. Cô hoảng hốt chạy vào:
"Tri Lễ! Tri Ý! Các con có sao không?"
"À, mẹ! Mẹ về rồi ạ!"
Cậu con trai lớn vui vẻ chạy ra, mà lúc này, cô mới nhìn rõ hai người khách đang đứng trong gian chính.
"Vũ Yên? Kiến Quốc? Sao hai người lại đến đây?"
Cô ngạc nhiên đến sững người, mắt dừng lại nơi người phụ nữ đang rơm rớm nước mắt – chính là em gái thứ hai, Liễu Vũ Yên.
"Chị! Nếu em không về, chắc chị bị người ta bắt nạt c.h.ế.t mất rồi!"
Nói chưa dứt câu, Vũ Yên đã sà tới ôm chầm lấy cô. Cái ôm này, chẳng khác nào ôm trọn hai kiếp người. Kiếp trước, đến lúc cô trút hơi thở cuối cùng cũng chưa được gặp lại em gái lần nào.
Từng hồi ức đau thương bỗng trào dâng trong ngực: kiếp trước, em gái thứ hai của cô bị người ta lợi dụng, sống không bằng chết. Em gái út thì gả lên tỉnh, tưởng được nhờ, nào ngờ bị chồng đánh đập lúc đang mang thai. Mất cả con, mất cả việc làm, chẳng ai giúp đỡ.
Tất cả... tất cả đều có bóng dáng của "họ Hứa" và Hứa Tri Vi.
May mà kiếp này cô đã trở về sớm hơn. May mà vẫn còn kịp!
"Thôi nào, để chị Vân Sương rửa mặt đã, lên núi mệt lắm rồi."
Lãnh Kiến Quốc – chồng Vũ Yên – nhẹ nhàng can ngăn. Vũ Yên lúc này mới chịu buông chị ra.
"Thôi, đừng khóc nữa. Chị còn sống sờ sờ đây này."
Liễu Vân Sương mỉm cười trấn an. Hứa Tri Lễ đã nhanh tay mang thau nước rửa mặt vào, đưa cho hai người rửa tay.
"Tri Tình lớn thế này rồi mà sao lại gầy trơ xương thế hả?"
Liễu Vũ Yên nhìn cô bé, giọng xót xa.
"Dì hai, gần đây cháu ăn uống đầy đủ lắm rồi, còn cảm thấy béo lên một tí đấy ạ. Với cả, cháu cũng cao hơn nữa!"
Tri Tình cười hì hì, cố gắng xua tan không khí nặng nề.
Ai ngờ câu nói ngây thơ ấy lại càng khiến Vũ Yên thấy đau lòng hơn. Bé lên cân mà vẫn như cái que củi, vậy trước kia phải gầy đến mức nào?
"Phải rồi, sao hai người lại mò được đến đây? Còn tìm đúng nhà cũ thế này nữa?"
Liễu Vân Sương thấy lạ. Lẽ ra, nếu về quê, em gái phải ghé qua nhà họ Hứa mới phải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương