“Không cần. Tôi nói hai lần rồi, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau. Làm ơn đừng cứ quấn lấy tôi nữa.”
“Liễu Vân Sương, cô thật quá đáng! Con bé có lòng tốt, cô lại đối xử như thế à?” Hứa Lam Hà đứng bên không chịu nổi, lên tiếng quát.
“Ồ, ngạc nhiên thật. Tôi cứ tưởng loại người mềm nhũn như anh gặp chuyện sẽ chỉ biết ôm đầu ngồi sụp dưới đất. Hóa ra cũng biết bênh vực người khác cơ đấy!”
“Chị dâu nói thế là sao? Anh hai chỉ thấy Tri Vi tủi thân thôi mà!” Hứa Lam Xuân lập tức chen vào, đôi mắt ướt át như sắp khóc đến nơi.
“Đúng thế, dù sao thì mọi người cũng là một nhà mà...” cô ta còn cố tình nói thêm, khiến sắc mặt Hứa Lam Hà lập tức biến đổi.
Đây rõ ràng là muốn lôi chuyện "vợ chồng cũ" ra nhắc lại, làm mất mặt Liễu Vân Sương.
“Không uống thì thôi! Tri Vi, đừng để người ta chà đạp lòng tốt của cháu,” Hứa Lam Hà lạnh giọng.
“Trời đất! Anh nói như thể tôi phải cám ơn người khác vì một bát nước vậy! Anh là ai mà cứ đứng đó dạy dỗ tôi? Trải qua bao chuyện như thế rồi mà còn chưa biết xấu hổ là gì sao?”
Liễu Vân Sương bật lại không nể nang, dằn từng chữ, giọng nói sắc bén khiến không ít người ngoái đầu nhìn.
“Mợ... cháu để bát nước ở đây. Mợ khát thì uống một ngụm cũng được...” Tri Vi khẽ nói, rồi đặt bát nước xuống mép bờ ruộng, dáng vẻ cúi đầu đầy tủi thân.
Chỉ là khi xoay người rời đi, sau lưng liền vang lên tiếng tức tối đầy oán hận.
"Bà ta đúng là quá đáng! Đối xử với tôi như vậy sao? Tôi đã hạ mình đến mức này rồi, bà ta còn muốn thế nào nữa?"
Tiếng con bé rít qua kẽ răng, đầy giận dữ và uất ức.
Một giọng khác vang lên:
"Ký chủ, bình tĩnh lại. Việc quan trọng lúc này là phải biết bà ta nắm được bao nhiêu chuyện của năm đó."
Hứa Tri Vi hừ lạnh, cười khinh một tiếng, thái độ rõ ràng là chẳng coi ai ra gì:
"Chúng ta sắp rời khỏi cái xó này, sắp tới thị trấn Thanh Dương rồi. Còn bận tâm những chuyện cũ làm gì? Sau này cũng đâu có gặp lại."
"Cô ngây thơ thật đấy. Mấy bước chân thôi, nghĩ xa được mấy? Nếu chuyện chưa điều tra rõ, sớm muộn cũng thành tai họa!"
Nói đoạn, Hứa Tri Vi đã bước đến bên Hứa Lam Xuân, cô ta nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Tri Vi. Trong mắt người ngoài, đây chẳng khác gì một hành động an ủi đầy thân thiết.
"Thôi đi, nói tới nói lui, bà ta thì làm được cái gì chứ? Có khi chỉ dọa suông. Dao cũng động rồi, còn giấu giếm làm gì? Cậu nghĩ có thể che mãi được à?"
Giọng hệ thống im bặt trong vài giây, rồi lại thở dài một hơi đầy bất mãn.
"Mẹ cô lúc trước đúng là quá lơ là. Không moi ra được lời nói cho đàng hoàng, nên bây giờ mới suốt ngày bất an."
"Vậy thì bà ta không chịu nói, tôi làm được gì? Chẳng lẽ lôi ra tra khảo?"
"Cách là do người nghĩ ra. Cô không thể động não nổi một chút à?"
Liễu Vân Sương đứng cách đó không xa, dõi mắt nhìn qua. Mắt cô khẽ nheo lại, rõ ràng cảm nhận được sự giận dữ đang bốc lên từ người Hứa Tri Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phải rồi, mười năm trước, chuyện gì cũng thuận lợi, được người nâng niu chiều chuộng. Giờ phút này, hệ thống kia lòng dạ thâm sâu như vậy, sao có thể dễ dàng chịu đựng?
Hai người đó – một người thì giảo hoạt, một người thì ảo tưởng – sớm muộn gì cũng lật mặt, trở mặt là điều không tránh khỏi.
Phía bên kia, giọng Trương Trường Minh cất lên:
"Lam Xuân, em dẫn Tri Vi về đi. Ở đây không phải chỗ cho hai người."
Trời đất, người này không có EQ hay đầu óc vấn đề? Mọi người đang làm việc, ai cũng im lặng xem kịch, ông ta lại chen vào một câu chẳng đâu vào đâu.
Ngay lập tức, một loạt ánh mắt khinh thường dồn về phía Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi.
Lý Nguyệt Lan bĩu môi, tiến đến gần Liễu Vân Sương, giả vờ thì thầm như đang tâm sự:
"Em nói thật đó chị Vân Sương, chị rời khỏi cái nhà ấy là đúng rồi. Mình là thân trâu ngựa, cũng không đến nỗi phải bị người ta cưỡi đầu cưỡi cổ như vậy. Phận đàn bà con gái, sống cho mình mới là khôn."
Cô ta như nhớ ra gì đó, liền tiếp lời không để Vân Sương chen vào:
Mộng Vân Thường
"Đúng rồi, chị có nghe chuyện này chưa? Có một cô gái già, suốt ngày nằm bẹp ở nhà, chẳng động tay động chân, chỉ ăn rồi ngủ. Cả nhà lại coi như bảo bối, không ai dám nói một câu. Thế mà cuối cùng thì sao? Gia đình tan nát, vợ chồng ly tán, không còn gì hết. Biết tại sao không?"
"Đó là bởi vì cái đứa gái già đó, chính là tai họa ngầm trong nhà. Người trong nhà không biết nhìn người, bị nó phá tan tành hết cả!"
Giọng Lý Nguyệt Lan không nhỏ chút nào, đảm bảo ai đứng trong phạm vi mười mét đều nghe rõ mồn một.
Liễu Vân Sương giật tay áo cô ta, khẽ lắc đầu. Cãi nhau giữa chốn đông người, thật sự không cần thiết. Gây thù chuốc oán với loại người này chỉ tổ rước họa vào thân.
Quả nhiên, chưa đến vài giây, Hứa Lam Xuân đã giận dữ bước lên.
"Chị Nguyệt Lan, chị nói gì vậy? Em đã có người yêu rồi! Mùa xuân năm sau em sẽ kết hôn!"
Vẻ mặt cô ta đầy tổn thương, như thể vừa bị đạp xuống bùn mà vẫn gắng gượng đứng dậy, thể hiện sự mạnh mẽ.
Liễu Vân Sương nhướng mày, giọng đầy châm biếm:
"Cô đừng có tự cho mình là trung tâm. Nguyệt Lan đang kể chuyện, cô không giống thì việc gì phải phản ứng dữ vậy? Nếu không chột dạ thì cần gì phải làm ra vẻ?"
Người xung quanh gật gù. Ai cũng biết chẳng ai ưa gì Hứa Lam Xuân, nhưng Liễu Vân Sương dám nói thẳng, khiến ai nấy đều hả lòng.
Chỉ là... lời nói này vừa rơi vào tai một số người, liền bị bóp méo ngay.
"Chị dâu, em biết chị không thích em, nhưng cũng không thể đặt điều bôi nhọ thanh danh em như thế chứ! Chị biết rõ em sắp kết hôn rồi, lỡ lời đồn truyền ra thì em biết sống sao!"
Lúc này, chỉ có Hứa Lam Hà ở gần. Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải đều đang ở bên sườn núi thu hoạch lúa chưa về.
Thấy em gái bị nói mấy câu, Hứa Lam Hà liền không kìm được:
"Liễu Vân Sương, cô đừng quá đáng nữa! Đừng có bóng gió châm chọc ở đây. Lam Xuân sắp kết hôn, cô không thể chấp nhận chuyện đó à?"
“Liễu Vân Sương, cô thật quá đáng! Con bé có lòng tốt, cô lại đối xử như thế à?” Hứa Lam Hà đứng bên không chịu nổi, lên tiếng quát.
“Ồ, ngạc nhiên thật. Tôi cứ tưởng loại người mềm nhũn như anh gặp chuyện sẽ chỉ biết ôm đầu ngồi sụp dưới đất. Hóa ra cũng biết bênh vực người khác cơ đấy!”
“Chị dâu nói thế là sao? Anh hai chỉ thấy Tri Vi tủi thân thôi mà!” Hứa Lam Xuân lập tức chen vào, đôi mắt ướt át như sắp khóc đến nơi.
“Đúng thế, dù sao thì mọi người cũng là một nhà mà...” cô ta còn cố tình nói thêm, khiến sắc mặt Hứa Lam Hà lập tức biến đổi.
Đây rõ ràng là muốn lôi chuyện "vợ chồng cũ" ra nhắc lại, làm mất mặt Liễu Vân Sương.
“Không uống thì thôi! Tri Vi, đừng để người ta chà đạp lòng tốt của cháu,” Hứa Lam Hà lạnh giọng.
“Trời đất! Anh nói như thể tôi phải cám ơn người khác vì một bát nước vậy! Anh là ai mà cứ đứng đó dạy dỗ tôi? Trải qua bao chuyện như thế rồi mà còn chưa biết xấu hổ là gì sao?”
Liễu Vân Sương bật lại không nể nang, dằn từng chữ, giọng nói sắc bén khiến không ít người ngoái đầu nhìn.
“Mợ... cháu để bát nước ở đây. Mợ khát thì uống một ngụm cũng được...” Tri Vi khẽ nói, rồi đặt bát nước xuống mép bờ ruộng, dáng vẻ cúi đầu đầy tủi thân.
Chỉ là khi xoay người rời đi, sau lưng liền vang lên tiếng tức tối đầy oán hận.
"Bà ta đúng là quá đáng! Đối xử với tôi như vậy sao? Tôi đã hạ mình đến mức này rồi, bà ta còn muốn thế nào nữa?"
Tiếng con bé rít qua kẽ răng, đầy giận dữ và uất ức.
Một giọng khác vang lên:
"Ký chủ, bình tĩnh lại. Việc quan trọng lúc này là phải biết bà ta nắm được bao nhiêu chuyện của năm đó."
Hứa Tri Vi hừ lạnh, cười khinh một tiếng, thái độ rõ ràng là chẳng coi ai ra gì:
"Chúng ta sắp rời khỏi cái xó này, sắp tới thị trấn Thanh Dương rồi. Còn bận tâm những chuyện cũ làm gì? Sau này cũng đâu có gặp lại."
"Cô ngây thơ thật đấy. Mấy bước chân thôi, nghĩ xa được mấy? Nếu chuyện chưa điều tra rõ, sớm muộn cũng thành tai họa!"
Nói đoạn, Hứa Tri Vi đã bước đến bên Hứa Lam Xuân, cô ta nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Tri Vi. Trong mắt người ngoài, đây chẳng khác gì một hành động an ủi đầy thân thiết.
"Thôi đi, nói tới nói lui, bà ta thì làm được cái gì chứ? Có khi chỉ dọa suông. Dao cũng động rồi, còn giấu giếm làm gì? Cậu nghĩ có thể che mãi được à?"
Giọng hệ thống im bặt trong vài giây, rồi lại thở dài một hơi đầy bất mãn.
"Mẹ cô lúc trước đúng là quá lơ là. Không moi ra được lời nói cho đàng hoàng, nên bây giờ mới suốt ngày bất an."
"Vậy thì bà ta không chịu nói, tôi làm được gì? Chẳng lẽ lôi ra tra khảo?"
"Cách là do người nghĩ ra. Cô không thể động não nổi một chút à?"
Liễu Vân Sương đứng cách đó không xa, dõi mắt nhìn qua. Mắt cô khẽ nheo lại, rõ ràng cảm nhận được sự giận dữ đang bốc lên từ người Hứa Tri Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phải rồi, mười năm trước, chuyện gì cũng thuận lợi, được người nâng niu chiều chuộng. Giờ phút này, hệ thống kia lòng dạ thâm sâu như vậy, sao có thể dễ dàng chịu đựng?
Hai người đó – một người thì giảo hoạt, một người thì ảo tưởng – sớm muộn gì cũng lật mặt, trở mặt là điều không tránh khỏi.
Phía bên kia, giọng Trương Trường Minh cất lên:
"Lam Xuân, em dẫn Tri Vi về đi. Ở đây không phải chỗ cho hai người."
Trời đất, người này không có EQ hay đầu óc vấn đề? Mọi người đang làm việc, ai cũng im lặng xem kịch, ông ta lại chen vào một câu chẳng đâu vào đâu.
Ngay lập tức, một loạt ánh mắt khinh thường dồn về phía Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi.
Lý Nguyệt Lan bĩu môi, tiến đến gần Liễu Vân Sương, giả vờ thì thầm như đang tâm sự:
"Em nói thật đó chị Vân Sương, chị rời khỏi cái nhà ấy là đúng rồi. Mình là thân trâu ngựa, cũng không đến nỗi phải bị người ta cưỡi đầu cưỡi cổ như vậy. Phận đàn bà con gái, sống cho mình mới là khôn."
Cô ta như nhớ ra gì đó, liền tiếp lời không để Vân Sương chen vào:
Mộng Vân Thường
"Đúng rồi, chị có nghe chuyện này chưa? Có một cô gái già, suốt ngày nằm bẹp ở nhà, chẳng động tay động chân, chỉ ăn rồi ngủ. Cả nhà lại coi như bảo bối, không ai dám nói một câu. Thế mà cuối cùng thì sao? Gia đình tan nát, vợ chồng ly tán, không còn gì hết. Biết tại sao không?"
"Đó là bởi vì cái đứa gái già đó, chính là tai họa ngầm trong nhà. Người trong nhà không biết nhìn người, bị nó phá tan tành hết cả!"
Giọng Lý Nguyệt Lan không nhỏ chút nào, đảm bảo ai đứng trong phạm vi mười mét đều nghe rõ mồn một.
Liễu Vân Sương giật tay áo cô ta, khẽ lắc đầu. Cãi nhau giữa chốn đông người, thật sự không cần thiết. Gây thù chuốc oán với loại người này chỉ tổ rước họa vào thân.
Quả nhiên, chưa đến vài giây, Hứa Lam Xuân đã giận dữ bước lên.
"Chị Nguyệt Lan, chị nói gì vậy? Em đã có người yêu rồi! Mùa xuân năm sau em sẽ kết hôn!"
Vẻ mặt cô ta đầy tổn thương, như thể vừa bị đạp xuống bùn mà vẫn gắng gượng đứng dậy, thể hiện sự mạnh mẽ.
Liễu Vân Sương nhướng mày, giọng đầy châm biếm:
"Cô đừng có tự cho mình là trung tâm. Nguyệt Lan đang kể chuyện, cô không giống thì việc gì phải phản ứng dữ vậy? Nếu không chột dạ thì cần gì phải làm ra vẻ?"
Người xung quanh gật gù. Ai cũng biết chẳng ai ưa gì Hứa Lam Xuân, nhưng Liễu Vân Sương dám nói thẳng, khiến ai nấy đều hả lòng.
Chỉ là... lời nói này vừa rơi vào tai một số người, liền bị bóp méo ngay.
"Chị dâu, em biết chị không thích em, nhưng cũng không thể đặt điều bôi nhọ thanh danh em như thế chứ! Chị biết rõ em sắp kết hôn rồi, lỡ lời đồn truyền ra thì em biết sống sao!"
Lúc này, chỉ có Hứa Lam Hà ở gần. Hứa Lam Giang và Hứa Lam Hải đều đang ở bên sườn núi thu hoạch lúa chưa về.
Thấy em gái bị nói mấy câu, Hứa Lam Hà liền không kìm được:
"Liễu Vân Sương, cô đừng quá đáng nữa! Đừng có bóng gió châm chọc ở đây. Lam Xuân sắp kết hôn, cô không thể chấp nhận chuyện đó à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương