Mỗi người phụ trách hai đến ba luống. Công việc là cắt phần đĩa hoa cho vào bao, rồi cắt rơm dưới gốc, đem phơi khô dùng nhóm lửa sau này.
"Chị Vân Sương, chị đang làm gì thế?" – Lý Nguyệt Lan thấy cô không bắt tay vào làm ngay, thì tò mò hỏi.
Hai người đứng gần nhau là do chia nhóm ngẫu nhiên, nhưng người quen thì luôn thích đứng cạnh, vừa làm vừa trò chuyện cho đỡ buồn.
Liễu Vân Sương đang cầm vải vụn quấn từng lớp lên tay. Vải này cô chuẩn bị từ trước, vốn để làm giẻ lau, giờ tận dụng làm dải bọc tay.
"Chị sợ gai đ.â.m tay đấy mà, bảo vệ cho đỡ xước." – cô nhẹ nhàng trả lời.
Loài hướng dương này, cành và thân cây đầy những gai nhỏ li ti, không cẩn thận là xước tay ngay. Tuy người quen việc đồng áng như họ chẳng mấy khi kêu đau, nhưng Vân Sương thì nghĩ khác – có cách đỡ đau thì cần gì phải chịu?
"Ai da, chị Vân Sương càng ngày càng cẩn thận thật đó. Chả trách người ta nói, chị dứt ra khỏi cái nhà kia cũng không hẳn là chuyện xấu."
"Ồ?" – cô khẽ nhướn mày, tay vẫn tiếp tục quấn vải.
Lý Nguyệt Lan tiếp lời:

"Em nghe người ta nói nhiều lắm. Ban đầu ai cũng nghĩ chị sẽ khổ sở, một mẹ ba con thì sống thế nào? Nhưng mà bây giờ nhìn lại, ai nấy đều thấy chị sống có khí chất hơn xưa. Tự chủ được cuộc đời mình, không còn bị bà già kia đè đầu cưỡi cổ nữa."
Liễu Vân Sương khẽ cười, không phản bác cũng chẳng tỏ vẻ đồng tình.
"Nhất là mấy cô vợ trẻ, ai cũng xuýt xoa, bảo chị mạnh mẽ. Còn cả nhà họ Hứa nữa, dạo này làm loạn um lên, thiên hạ bắt đầu đổi giọng hết rồi. Nói chị thoát khỏi ổ sói cũng đáng."
Cô không nói gì thêm, chỉ cắm cúi làm việc. Thật ra, miệng đời nói sao cũng được, miễn là mình sống ra sao, tự mình biết là đủ.
Nhưng trong đầu lại nghĩ thêm: Lần sau nhất định phải mua vài đôi găng tay, có nó thì đi làm ruộng hay nhặt củi cũng tiện hơn, đỡ phải lo tay chân trầy xước.
Bất chợt, Lý Nguyệt Lan lại rướn người hỏi nhỏ:

"Đúng rồi, sáng nay Hứa Lão Nhị tìm chị làm gì thế?"
"Muốn chị quay về nhà đó." – Vân Sương trả lời, giọng chẳng mấy xúc động.
Lý Nguyệt Lan lập tức tròn mắt, như nghe tin sét đánh giữa trời nắng.
“Cái gì? Mới đó đã không chịu nổi rồi à? Chị tuyệt đối không được mềm lòng với cái loại đàn ông như vậy đâu đấy!”
“Không có, chị đã mắng cho anh ta một trận ra trò rồi,” Liễu Vân Sương thản nhiên đáp.
“Ừm, thế là đúng rồi! Loại đàn ông như hắn, chẳng đáng để chị phải bận lòng. Nhất định đừng mềm yếu, kẻo lại khổ.”
Lý Nguyệt Lan vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm về phía trước. Liễu Vân Sương theo tầm mắt cô ấy nhìn sang, quả nhiên thấy ngay "người trong cuộc".
Ở ruộng bậc thang thứ hai phía dưới, Hứa Lam Hà đang lom khom làm cỏ. Chắc vì nãy giờ đứng ở dưới ruộng, chỗ đó lại khuất tầm nhìn, nên không ai để ý đến. Giờ vừa nhích sang một bên, liền đụng ngay tầm mắt.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, nơi xa xa lại xuất hiện thêm hai bóng người. Vừa nhìn thấy, Lý Nguyệt Lan lập tức nheo mắt lại.
“Nhìn kìa, hồ ly tinh lại tới rồi,” cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe vậy, Liễu Vân Sương mới phát hiện chồng của Nguyệt Lan – Cường Tử – hình như không có mặt ở đây, bèn hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cường Tử đâu? Không xuống làm à?”
“Anh ấy lên núi rồi. Một mình em cũng làm được. Nghĩ đi nghĩ lại, phần chia chẳng được bao nhiêu, chi bằng lên núi hái chút đồ về, biết đâu còn kiếm được hơn.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Hứa Lam Xuân cùng Hứa Tri Vi rảo bước tới gần, mang theo một cái bát nước.
“Anh hai, nghỉ tay chút đi, uống ít nước cho mát,” giọng cô ta nhẹ như gió, mềm nhũn khiến người nghe nổi da gà.
Người làm cùng ruộng với Hứa Lam Hà chính là Lý Đại Ngưu – cũng là người trong thôn, nghe xong liền trêu ghẹo:

“Lam Hà, em gái cậu đúng là biết quan tâm cậu ghê!”
Hứa Lam Hà cười hì hì, bộ mặt thật thà giả nai mà Liễu Vân Sương từng quá quen thuộc.
Hứa Lam Xuân thì ra vẻ e thẹn, cúi đầu cầm bát nước đưa tới cho anh trai. Sau đó lại quay sang Đại Ngưu:

“Anh Đại Ngưu, anh cũng uống chút cho mát.”
“Ha ha, hôm nay thật may mắn, nhờ phúc của đồng chí Hứa Lam Xuân đây.” Lý Đại Ngưu vừa cười vừa liếc nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, lòng không khỏi xao động. Dù lời đồn về cô ta chẳng hay ho gì, nhưng có người đẹp mang nước tới ruộng, đàn ông nào chẳng vui?
Lý Nguyệt Lan bĩu môi khinh bỉ, nhỏ giọng thì thầm:

“Chị nhìn xem! Người ta thật sự làm màu đến mức đó...”
Nói thật, cô ấy chẳng thể hiểu nổi. Hứa Lam Xuân trước nay nổi tiếng lười, có thể nằm thì nhất định không ngồi. Ấy vậy mà dạo gần đây lại siêng năng ra ruộng đưa nước? Người trong nhà đưa đồ ăn là chuyện thường, nhưng ăn mặc diêm dúa, phấn son lòe loẹt như cô ta thì đúng là không ai dám bắt chước.
"Ở nhà mát mẻ không thích, lại thích bôi son trét phấn chạy ra ruộng nắng chang chang, chẳng hiểu nổi đầu óc cô ta nghĩ gì.”
Đúng lúc này, Hứa Lam Xuân giả bộ giật mình:

“Ai da, chị dâu cũng ở đây à, em không thấy! Tri Vi, mau rót nước mời mợ đi.”
“Vâng ạ.”
Tri Vi không nói nhiều, liền cầm bát lên. Nhưng chưa kịp đưa, đã bị từ chối ngay lập tức.
“Không cần đâu. Cảm ơn ý tốt của hai người. Sau này có gặp thì coi như không thấy tôi là được,” giọng của Liễu Vân Sương lạnh như sương sớm, sắc hơn d.a.o cạo.
Mộng Vân Thường

Chưa kịp phản ứng, Hứa Lam Xuân đã tỏ vẻ tội nghiệp, mắt đỏ hoe:

“Chị dâu, chị đừng giận mà. Em thấy mọi người vất vả nên mới mang nước đến thôi.”
Cái bộ dạng yếu đuối như đóa hoa nhỏ trong mưa ấy, nhìn qua tưởng chừng vô hại, nhưng ai hiểu rõ thì biết rõ ràng là diễn.
Liễu Vân Sương chẳng buồn đáp, tiếp tục vung liềm gặt, động tác dứt khoát, mạnh mẽ, hệt như đang trút giận lên từng nhát liềm.
Tri Vi mím môi, có vẻ cũng biết mất mặt, nhưng vẫn cố gắng chìa bát nước:

“Mợ, đừng giận. Mẹ cháu không có ý gì đâu, chỉ muốn mợ uống bát nước thôi.”
Ồ, vài hôm không gặp mà cũng học được cái kiểu tội nghiệp như búp bê sứ nứt nẻ rồi đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện