Liễu Vân Sương lắc đầu, chán ghét đến cực điểm. Người đàn ông này đúng là vừa tự phụ vừa đáng thương.
"Tôi nói thật, anh có bệnh thì đi khám. Cứ làm như ai cũng mắc nợ anh vậy! Nếu anh còn chưa rõ chúng ta là gì, thì ra đầu làng mà nghe người ta nói chuyện mỗi ngày! Còn muốn tôi quay về? Mặt anh đúng là dày hơn tường thành!"
Mộng Vân Thường
Cô chậm rãi nhấn từng chữ: "Tôi và anh đã ly hôn, đại đội đã cấp giấy chứng nhận, mọi thủ tục đều hoàn tất. Không phải anh nói một câu là coi như xong. Anh nghĩ anh là ai?"
Hứa Lam Hà nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, rồi lắp bắp: "Em đúng là... vương bát nuốt quả cân, cố chấp đến cùng..."
"Phì!" Liễu Vân Sương khịt mũi, không nể nang gì nữa. "Anh mới là vương bát! Cả nhà anh đều là rùa! Rùa già, rùa con, rùa chưa nở thành trứng!"
Một câu chửi như vả thẳng vào mặt. Hứa Lam Hà choáng váng, tay run run chỉ vào cô: "Em, em lại mắng cả nhà anh?! Em đúng là... đúng là đàn bà chua ngoa!"
"Ôi chao, thương thay!" Vân Sương nghiêng đầu, giọng ngạo mạn. "Tôi khuyên anh về nhà lấy cái gương ra mà soi. Không có gương thì dùng nước tiểu cũng được. Nhìn kỹ lại cái mặt anh xem, có điểm nào khiến tôi thấy hấp dẫn? Tự hỏi xem tại sao tôi phải chịu khổ sống với anh suốt mười năm? Và xin đừng gọi tôi là Vân Sương, nghe ghê tởm lắm!"
Hứa Lam Hà như trúng gió, đứng trơ ra, mắt nhìn cô mà như không tin nổi.
"Cô... cô không phải Vân Sương! Cô ấy đâu có như vậy! Trước kia cô ấy ngoan ngoãn, dịu dàng, nói to cũng không dám. Cô đã làm gì cô ấy rồi?!"
Liễu Vân Sương cười khẩy, bước tới gần, ánh mắt sắc như dao.
"Hứa Lam Hà, Liễu Vân Sương trước kia đã c.h.ế.t rồi. Giờ chỉ còn Nữu Hỗ Lộc Vân Sương – người mà các người không thể đụng tới! Các người đã tàn nhẫn, thì tôi sẽ tàn nhẫn gấp mười! Ai dám tổn thương tôi và con tôi, tôi nhất định khiến kẻ đó trả giá gấp trăm lần!"
Khí thế ngút trời, lời nói như sấm rền bên tai. Hứa Lam Hà bị dồn đến câm lặng, chỉ biết đứng nhìn trân trân. Trong lòng bỗng trào lên cảm giác sợ hãi – người đàn bà này không phải là người trước kia mà anh ta quen biết nữa.
"Mẹ..."
Giọng gọi nhỏ vang lên từ phía cửa. Là Hứa Tri Tình, chắc đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài nên chạy tới.
"Đến đây," Liễu Vân Sương gọi khẽ, rồi không thèm liếc Hứa Lam Hà lấy một cái, đi thẳng vào trong nhà.
"Mẹ, chuyện gì vậy? Sao ông ta lại mò đến đây?" Tri Tình run giọng hỏi.
"Gặp ở đội bộ, rồi đi theo về, muốn đón chúng ta quay lại," Vân Sương thản nhiên đáp, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự giận dữ đang kìm nén.
"Hả? Mẹ... mẹ đồng ý rồi à?" Hứa Tri Tình tái mặt, hỏi lại như không dám tin.
Nhìn thấy ánh mắt đầy lo sợ của con gái, lòng Liễu Vân Sương nhói lên. Hứa Tri Lễ đang ngồi bên cửa sổ trông em cũng quay lại, nghe thấy vậy liền đứng dậy, mặt lo lắng hiện rõ.
"Không có, chúng ta sống ở đây vẫn tốt, việc gì phải quay về cái nơi đó."
Hứa Tri Lễ thở phào, rồi vỗ n.g.ự.c nói to: "Con sợ c.h.ế.t khiếp! Mẹ mà về bên đó, chắc con ngột ngạt mà c.h.ế.t mất!"
Tri Tình nghe vậy cũng âm thầm nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần giãn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Vân Sương biết rất rõ, dù nơi này nghèo khó, mệt nhọc hơn, nhưng bọn trẻ có thể sống tự do, vui vẻ. Còn nếu quay về, mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, chỉ cần làm sai một câu một chữ là có thể chọc giận bà cụ Hứa – cái nhà đó, không phải để người sống mà.
"Yên tâm đi, mẹ đã từng sai một lần rồi, sẽ không để mình hồ đồ thêm lần nữa."
Liễu Vân Sương ngồi xuống, giọng nói dứt khoát mà nhẹ nhàng, như muốn khắc sâu điều này vào đầu con.
"Nhớ kỹ cho mẹ, nhà họ Hứa là nơi tuyệt đối không được quay về. Sau này, bất kể ai xúi giục, nhất là Hứa Lam Hà, có nói gì cũng không được tin."
"Vâng ạ..."
"Con nhớ rồi..."
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, thái độ nghiêm túc khiến lòng cô nhẹ bớt phần nào.
Người đàn ông kia – Hứa Lão Nhị – chắc đã hối hận. Đa phần cũng vì chuyện có người mới như Kiều Dịch Khất xuất hiện, làm anh ta thấy bị đe dọa. Dẫu cô và Kiều Dịch Khất chẳng có gì, nhưng đầu óc nhỏ nhen như Hứa Lão Nhị, đã nghĩ thì cái gì cũng biến thành bẩn thỉu.
Sáng đó, Hứa Tri Tình nấu chút cháo loãng, mấy mẹ con ăn qua loa. Buổi chiều, Liễu Vân Sương chuẩn bị sang đội giúp thu hoạch. Cô dặn dò kỹ ba đứa nhỏ phải ở nhà cho ngoan, rồi thay bộ quần áo lao động cũ, thu dọn xong liền đi ra đội bộ tập trung.
Trong lòng thầm nghĩ: Phải sắm một cái bình nước mới được, đi đâu làm gì cũng tiện.
Tới nơi, mọi người đã tụ lại khá đông. Hôm nay Trần Sở Nga không đến, nhưng vợ chồng Lý Nguyệt Lan có mặt. Cô còn thoáng thấy Hứa Lam Hà đang đứng cách đó không xa.
Liễu Vân Sương lập tức né sang hướng khác. Cùng sống trong một làng, tránh được chốc lát chứ không tránh được cả đời, nhưng cô vẫn không muốn đối diện với anh ta lúc này.
Hôm nay có một điều khác biệt. Sau khi Trương Trường Minh điểm danh, không chia nhóm như mọi khi mà dẫn tất cả mọi người thẳng lên Nam Sơn.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh ruộng nương tiêu điều, lòng ai nấy đều đau như cắt.
Ruộng kê bị dập nát gần một nửa, số còn lại cũng nghiêng ngả, đổ rạp. Lác đác vài bụi còn sót, chắc cũng gom góp được chút ít.
"Được rồi, tôi sẽ gọi tên. Ai được gọi thì ở lại với kế toán Từ, lo phần thu hoạch kê. Nhớ kỹ, có thể ăn được thì không được bỏ phí! Rõ chưa?"
"Rõ rồi ạ!"
Tiếng đồng thanh vang lên gọn gàng. Trong danh sách ấy không có tên cô và Lý Nguyệt Lan, vậy là hai người cùng nhóm với Trương Trường Minh đi đến khu ruộng bậc thang.
Nơi này đỡ hơn một chút. Cây hướng dương thân to, chịu mưa tốt. Phần lớn đã chín, từng bông cúi đầu như đang lặng lẽ đợi người đến thu hoạch.
Loại hướng dương này là giống để ép dầu, không giống loại ăn hạt. Đĩa hoa nhỏ, hạt cũng nhỏ, người bình thường không cắn nổi, vì quá cứng.
"Những người còn lại, bắt đầu thu hoạch hướng dương!" – Trương Trường Minh phân công rồi rút về.
"Tôi nói thật, anh có bệnh thì đi khám. Cứ làm như ai cũng mắc nợ anh vậy! Nếu anh còn chưa rõ chúng ta là gì, thì ra đầu làng mà nghe người ta nói chuyện mỗi ngày! Còn muốn tôi quay về? Mặt anh đúng là dày hơn tường thành!"
Mộng Vân Thường
Cô chậm rãi nhấn từng chữ: "Tôi và anh đã ly hôn, đại đội đã cấp giấy chứng nhận, mọi thủ tục đều hoàn tất. Không phải anh nói một câu là coi như xong. Anh nghĩ anh là ai?"
Hứa Lam Hà nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, rồi lắp bắp: "Em đúng là... vương bát nuốt quả cân, cố chấp đến cùng..."
"Phì!" Liễu Vân Sương khịt mũi, không nể nang gì nữa. "Anh mới là vương bát! Cả nhà anh đều là rùa! Rùa già, rùa con, rùa chưa nở thành trứng!"
Một câu chửi như vả thẳng vào mặt. Hứa Lam Hà choáng váng, tay run run chỉ vào cô: "Em, em lại mắng cả nhà anh?! Em đúng là... đúng là đàn bà chua ngoa!"
"Ôi chao, thương thay!" Vân Sương nghiêng đầu, giọng ngạo mạn. "Tôi khuyên anh về nhà lấy cái gương ra mà soi. Không có gương thì dùng nước tiểu cũng được. Nhìn kỹ lại cái mặt anh xem, có điểm nào khiến tôi thấy hấp dẫn? Tự hỏi xem tại sao tôi phải chịu khổ sống với anh suốt mười năm? Và xin đừng gọi tôi là Vân Sương, nghe ghê tởm lắm!"
Hứa Lam Hà như trúng gió, đứng trơ ra, mắt nhìn cô mà như không tin nổi.
"Cô... cô không phải Vân Sương! Cô ấy đâu có như vậy! Trước kia cô ấy ngoan ngoãn, dịu dàng, nói to cũng không dám. Cô đã làm gì cô ấy rồi?!"
Liễu Vân Sương cười khẩy, bước tới gần, ánh mắt sắc như dao.
"Hứa Lam Hà, Liễu Vân Sương trước kia đã c.h.ế.t rồi. Giờ chỉ còn Nữu Hỗ Lộc Vân Sương – người mà các người không thể đụng tới! Các người đã tàn nhẫn, thì tôi sẽ tàn nhẫn gấp mười! Ai dám tổn thương tôi và con tôi, tôi nhất định khiến kẻ đó trả giá gấp trăm lần!"
Khí thế ngút trời, lời nói như sấm rền bên tai. Hứa Lam Hà bị dồn đến câm lặng, chỉ biết đứng nhìn trân trân. Trong lòng bỗng trào lên cảm giác sợ hãi – người đàn bà này không phải là người trước kia mà anh ta quen biết nữa.
"Mẹ..."
Giọng gọi nhỏ vang lên từ phía cửa. Là Hứa Tri Tình, chắc đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài nên chạy tới.
"Đến đây," Liễu Vân Sương gọi khẽ, rồi không thèm liếc Hứa Lam Hà lấy một cái, đi thẳng vào trong nhà.
"Mẹ, chuyện gì vậy? Sao ông ta lại mò đến đây?" Tri Tình run giọng hỏi.
"Gặp ở đội bộ, rồi đi theo về, muốn đón chúng ta quay lại," Vân Sương thản nhiên đáp, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự giận dữ đang kìm nén.
"Hả? Mẹ... mẹ đồng ý rồi à?" Hứa Tri Tình tái mặt, hỏi lại như không dám tin.
Nhìn thấy ánh mắt đầy lo sợ của con gái, lòng Liễu Vân Sương nhói lên. Hứa Tri Lễ đang ngồi bên cửa sổ trông em cũng quay lại, nghe thấy vậy liền đứng dậy, mặt lo lắng hiện rõ.
"Không có, chúng ta sống ở đây vẫn tốt, việc gì phải quay về cái nơi đó."
Hứa Tri Lễ thở phào, rồi vỗ n.g.ự.c nói to: "Con sợ c.h.ế.t khiếp! Mẹ mà về bên đó, chắc con ngột ngạt mà c.h.ế.t mất!"
Tri Tình nghe vậy cũng âm thầm nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng dần giãn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Vân Sương biết rất rõ, dù nơi này nghèo khó, mệt nhọc hơn, nhưng bọn trẻ có thể sống tự do, vui vẻ. Còn nếu quay về, mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, chỉ cần làm sai một câu một chữ là có thể chọc giận bà cụ Hứa – cái nhà đó, không phải để người sống mà.
"Yên tâm đi, mẹ đã từng sai một lần rồi, sẽ không để mình hồ đồ thêm lần nữa."
Liễu Vân Sương ngồi xuống, giọng nói dứt khoát mà nhẹ nhàng, như muốn khắc sâu điều này vào đầu con.
"Nhớ kỹ cho mẹ, nhà họ Hứa là nơi tuyệt đối không được quay về. Sau này, bất kể ai xúi giục, nhất là Hứa Lam Hà, có nói gì cũng không được tin."
"Vâng ạ..."
"Con nhớ rồi..."
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, thái độ nghiêm túc khiến lòng cô nhẹ bớt phần nào.
Người đàn ông kia – Hứa Lão Nhị – chắc đã hối hận. Đa phần cũng vì chuyện có người mới như Kiều Dịch Khất xuất hiện, làm anh ta thấy bị đe dọa. Dẫu cô và Kiều Dịch Khất chẳng có gì, nhưng đầu óc nhỏ nhen như Hứa Lão Nhị, đã nghĩ thì cái gì cũng biến thành bẩn thỉu.
Sáng đó, Hứa Tri Tình nấu chút cháo loãng, mấy mẹ con ăn qua loa. Buổi chiều, Liễu Vân Sương chuẩn bị sang đội giúp thu hoạch. Cô dặn dò kỹ ba đứa nhỏ phải ở nhà cho ngoan, rồi thay bộ quần áo lao động cũ, thu dọn xong liền đi ra đội bộ tập trung.
Trong lòng thầm nghĩ: Phải sắm một cái bình nước mới được, đi đâu làm gì cũng tiện.
Tới nơi, mọi người đã tụ lại khá đông. Hôm nay Trần Sở Nga không đến, nhưng vợ chồng Lý Nguyệt Lan có mặt. Cô còn thoáng thấy Hứa Lam Hà đang đứng cách đó không xa.
Liễu Vân Sương lập tức né sang hướng khác. Cùng sống trong một làng, tránh được chốc lát chứ không tránh được cả đời, nhưng cô vẫn không muốn đối diện với anh ta lúc này.
Hôm nay có một điều khác biệt. Sau khi Trương Trường Minh điểm danh, không chia nhóm như mọi khi mà dẫn tất cả mọi người thẳng lên Nam Sơn.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh ruộng nương tiêu điều, lòng ai nấy đều đau như cắt.
Ruộng kê bị dập nát gần một nửa, số còn lại cũng nghiêng ngả, đổ rạp. Lác đác vài bụi còn sót, chắc cũng gom góp được chút ít.
"Được rồi, tôi sẽ gọi tên. Ai được gọi thì ở lại với kế toán Từ, lo phần thu hoạch kê. Nhớ kỹ, có thể ăn được thì không được bỏ phí! Rõ chưa?"
"Rõ rồi ạ!"
Tiếng đồng thanh vang lên gọn gàng. Trong danh sách ấy không có tên cô và Lý Nguyệt Lan, vậy là hai người cùng nhóm với Trương Trường Minh đi đến khu ruộng bậc thang.
Nơi này đỡ hơn một chút. Cây hướng dương thân to, chịu mưa tốt. Phần lớn đã chín, từng bông cúi đầu như đang lặng lẽ đợi người đến thu hoạch.
Loại hướng dương này là giống để ép dầu, không giống loại ăn hạt. Đĩa hoa nhỏ, hạt cũng nhỏ, người bình thường không cắn nổi, vì quá cứng.
"Những người còn lại, bắt đầu thu hoạch hướng dương!" – Trương Trường Minh phân công rồi rút về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương