Liễu Vân Sương nhìn con trai, không khỏi tò mò.
"Có chuyện gì vậy? Tri Tình, con nói mẹ nghe xem."
Hứa Tri Tình đang rửa tay, sau đó múc nước trong chum đưa cho em trai rồi mới mở miệng:
"Mẹ, lúc tụi con lên núi, gặp rất nhiều người. Hứa Tri Vi cũng ở đó. Không phải nó nói đi trấn Thanh Dương rồi sao? Thế mà mặc bộ đồ mới tinh, còn đem theo cả đống kẹo sữa Thỏ Trắng chia cho mấy đứa khác."
Nói đến đây, Hứa Tri Lễ không chịu được nữa, chen vào:
"Mẹ nói xem, sao nó lại như vậy? Cố ý chia cho người khác, không cho tụi con. Đã vậy còn giả vờ bảo là không có. Dù con có đói c.h.ế.t cũng không thèm ăn kẹo của nó!"
Thì ra là thế. Liễu Vân Sương nghe xong liền hiểu. Cái trò trẻ con này quá rõ ràng – Hứa Tri Vi chẳng qua là cố tình khoe khoang, tiện thể tạt gáo nước lạnh vào mặt hai đứa nhỏ nhà cô.
Đúng là con nít, nhưng đã sớm học được cách ra oai và gây chia rẽ.
"Các con gặp nó trên núi à?"
"Ừm, ngay tại cửa cống thứ ba, chẳng biết đi làm gì, cũng không mang giỏ theo."
Hứa Tri Lễ lầu bầu, bây giờ đến chút thiện cảm cuối cùng với Hứa Tri Vi cũng không còn.
"Đúng đó mẹ, bình thường nó lười chẳng bao giờ làm gì, hôm nay tự dưng lên núi thì chắc chắn là có lý do."
Hứa Tri Tình cũng phụ họa thêm.
Liễu Vân Sương nghe mà cau mày. Trước đây, lần Hứa Tri Vi lên núi là để xem chỗ trồng khoai lang của Lý Quốc Phong. Lần này lại xuất hiện mà không rõ mục đích… Nếu không phải vì rau dại, vậy là vì chuyện gì?
Chỉ để khoe khoang với tụi nhỏ sao? Hay lại có chuyện gì khuất tất khác nữa?
Nhưng điều khiến người ta bất an nhất là, cô ta đâu có biết hôm nay mấy người họ sẽ ra ngoài, thế mà lại sớm mai phục ở đúng chỗ đó, thậm chí còn rủ thêm không ít người. Nếu nói không có mưu đồ thì ai mà tin?
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Hai ngày này tốt nhất là cứ cẩn thận, hạn chế ra ngoài thì hơn."
Nghe mẹ nói thế, Hứa Tri Lễ lập tức nhíu mày, phản ứng ngay:
"Mẹ, không sao đâu. Hôm nay tụi con cũng chẳng tìm được gì. Ngày mai con với chị còn phải đi một chuyến nữa, con không sợ cô ta đâu."
Cái đứa con trai ngốc nghếch này... Nó đâu biết người ta là nhân vật chính cơ mà! Dù có làm chuyện xấu thì cũng có hào quang của nữ chính bảo vệ, ai dám động vào? Lại còn cái "hệ thống" c.h.ế.t tiệt kia, suốt ngày xúi giục cô ta làm chuyện ác, nghĩ đến thôi mà đã thấy khó chịu trong lòng rồi.
"Không phải mẹ sợ hay không sợ. Mà là chuyện này, chúng ta chẳng cần thiết phải dây vào. Chờ mẹ con cô ta gả về trấn Thanh Dương rồi, nhà mình cũng được yên ổn. Lúc đó ra ngoài cũng chưa muộn."
Hứa Tri Lễ còn định cãi tiếp thì Hứa Tri Tình đã nhanh miệng chen vào:
"Tri Lễ, nghe lời mẹ đi. Dù sao trên núi bây giờ cũng không còn gì hái, chúng ta ở nhà vẫn có thể làm việc mà."
"Haiz, được rồi!" – Cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Liễu Vân Sương không ngờ đứa con trai cả lại nghe lời em gái như vậy, thật đúng là ngoài dự đoán. Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, Hứa Tri Tình hỏi mẹ:
"Mẹ ơi, quần áo của Hứa Tri Vi chắc đắt lắm nhỉ? Toàn là đồ mua sẵn, còn có hoa to trang trí rất đẹp nữa cơ."
Mộng Vân Thường
Trong đầu đứa trẻ này, chuyện mua vải tự may đã là chuyện xa xỉ, huống hồ là mua quần áo may sẵn, đắt đến nỗi nó chưa từng dám nghĩ tới.
"Con thích kiểu quần áo như vậy à?"
"Không không! Không phải đâu mẹ!" – cô nhóc vội xua tay, sợ mẹ giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con vẫn thích nhất mấy bộ mẹ may cho con."
"Đúng đấy mẹ! Mẹ may là đẹp nhất luôn!" – Hứa Tri Lễ cũng phụ họa theo, mắt cười tít lại.
Nhìn hai đứa nhỏ lanh lợi, ngoan ngoãn thế này, Liễu Vân Sương không khỏi bật cười:
"Chỉ được cái miệng ngọt."
Không khí trong nhà lúc ấy vừa ấm áp, vừa nhẹ nhõm. Tựa như mọi xáo trộn đều đã tan biến sau cơn mưa. Đúng lúc đó, Hứa Tri Ý tỉnh dậy, cô bế con bé lên, rồi cùng hai đứa trẻ tiếp tục công việc.
Dù hôm nay đi không hái được gì nhiều, nhưng vẫn nhặt được chút nấm. Gom lại, xào một đĩa ăn tối cũng vừa vặn. Không cần dặn, Hứa Tri Tình đã tự động dọn dẹp chỗ nấm ngoài sân. Con bé còn muốn hái thêm, để hôm nào họp chợ thì mang đi bán.
Lần trước thấy Lý Quốc Phong buôn bán lời lãi tốt quá, trong lòng cô bé cũng động tâm không ít!
"Nấm này non lắm, tối nay ăn mì đi, dùng nấm làm nước sốt."
"Nghe mà đã thấy thèm!" – Cả đám hớn hở đồng tình.
Đang nói, thì từ xa, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm tay ôm giỏ nhỏ bước vào, hai đứa giấu giỏ kỹ dưới lớp áo, vẻ mặt đầy thần bí.
"Tri Niệm, Tri Tâm, hai đứa giở trò gì đấy?" – Liễu Vân Sương trêu.
"Thím hai, đồ tốt!" – Hứa Tri Tâm nói với vẻ bí mật, rồi mở giỏ ra.
"Trời đất ơi! Hai đứa tìm đâu ra nhiều nấm Liễu Nhung thế này?" – Liễu Vân Sương tròn mắt ngạc nhiên.
Loại nấm này rất hiếm, mọc ở gần các gốc liễu, màu xám nhạt, hình dáng nhỏ nhắn như chiếc ô chưa bung. Mùi vị của nó ngon chẳng khác gì thịt, bởi vậy càng được xem như món quý.
"Ngay trong rừng cây gần mương nước đó ạ!" – Hứa Tri Tâm đỏ mặt vì sung sướng, mắt lấp lánh.
"Sao lại mang sang đây? Thứ quý thế này giữ lại ăn chứ, không có nhiều đâu."
"Thím hai, chúng cháu đem sang cho mọi người ăn. Để ở nhà cũng chỉ bị cô út và Hứa Tri Vi vơ vét hết thôi."
Nói thật lòng thì Hứa Tri Niệm định giữ lại mang bán, nhưng còn lâu mới tới phiên chợ, mà mấy đứa cũng không được phép tự ra chợ. Thế là nghĩ, chi bằng đem sang cho Liễu Vân Sương – người mà bọn trẻ luôn kính trọng.
Lần trước vừa mang đậu đũa, lần này lại là nấm quý, hai đứa nhỏ rõ ràng chẳng có mấy thiện cảm với bên kia.
"Được rồi, hai đứa cũng đừng đi lung tung nữa. Giờ thím đi nấu cơm, chúng ta ăn nấm này luôn."
"Không cần đâu thím hai, mọi người ăn đi. Nếu tối nay bọn cháu không về, mẹ cháu thể nào cũng lại kiếm chuyện. Bọn cháu không muốn gây thêm phiền phức cho thím."
Lời nói thật lòng ấy khiến Liễu Vân Sương thấy rất cảm động.
"Không sao đâu. Giờ còn sớm mà. Mình làm nhanh một chút, ăn xong rồi các cháu về. Vẫn kịp giờ ăn bên kia, sẽ không bị phát hiện."
Hai đứa nhỏ nghe xong liền gật đầu vui vẻ.
"Vâng ạ! Thím hai, cháu giúp thím!"
"Được rồi."
Liễu Vân Sương sai Hứa Tri Tình ra sau mượn một bát tương – vì năm nay cô về trễ nên không kịp làm tương, phải đi mượn nhà khác. Ở đây, nhà nào cũng thường làm tương cả năm, coi như của để dành.
Món nấm Liễu Nhung xào tương ăn với mì sợi là ngon nhất. Mà cô thì vẫn quyết định làm món mì sợi như ban đầu. Bột mì là loại trắng tinh, không pha trộn gì khác – thứ mà thời buổi này hiếm thấy vô cùng.
"Thím hai ơi, sao lại toàn là bột mì trắng thế?" – Hứa Tri Niệm ngạc nhiên khi thấy thím nhào bột.
"Có chuyện gì vậy? Tri Tình, con nói mẹ nghe xem."
Hứa Tri Tình đang rửa tay, sau đó múc nước trong chum đưa cho em trai rồi mới mở miệng:
"Mẹ, lúc tụi con lên núi, gặp rất nhiều người. Hứa Tri Vi cũng ở đó. Không phải nó nói đi trấn Thanh Dương rồi sao? Thế mà mặc bộ đồ mới tinh, còn đem theo cả đống kẹo sữa Thỏ Trắng chia cho mấy đứa khác."
Nói đến đây, Hứa Tri Lễ không chịu được nữa, chen vào:
"Mẹ nói xem, sao nó lại như vậy? Cố ý chia cho người khác, không cho tụi con. Đã vậy còn giả vờ bảo là không có. Dù con có đói c.h.ế.t cũng không thèm ăn kẹo của nó!"
Thì ra là thế. Liễu Vân Sương nghe xong liền hiểu. Cái trò trẻ con này quá rõ ràng – Hứa Tri Vi chẳng qua là cố tình khoe khoang, tiện thể tạt gáo nước lạnh vào mặt hai đứa nhỏ nhà cô.
Đúng là con nít, nhưng đã sớm học được cách ra oai và gây chia rẽ.
"Các con gặp nó trên núi à?"
"Ừm, ngay tại cửa cống thứ ba, chẳng biết đi làm gì, cũng không mang giỏ theo."
Hứa Tri Lễ lầu bầu, bây giờ đến chút thiện cảm cuối cùng với Hứa Tri Vi cũng không còn.
"Đúng đó mẹ, bình thường nó lười chẳng bao giờ làm gì, hôm nay tự dưng lên núi thì chắc chắn là có lý do."
Hứa Tri Tình cũng phụ họa thêm.
Liễu Vân Sương nghe mà cau mày. Trước đây, lần Hứa Tri Vi lên núi là để xem chỗ trồng khoai lang của Lý Quốc Phong. Lần này lại xuất hiện mà không rõ mục đích… Nếu không phải vì rau dại, vậy là vì chuyện gì?
Chỉ để khoe khoang với tụi nhỏ sao? Hay lại có chuyện gì khuất tất khác nữa?
Nhưng điều khiến người ta bất an nhất là, cô ta đâu có biết hôm nay mấy người họ sẽ ra ngoài, thế mà lại sớm mai phục ở đúng chỗ đó, thậm chí còn rủ thêm không ít người. Nếu nói không có mưu đồ thì ai mà tin?
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Hai ngày này tốt nhất là cứ cẩn thận, hạn chế ra ngoài thì hơn."
Nghe mẹ nói thế, Hứa Tri Lễ lập tức nhíu mày, phản ứng ngay:
"Mẹ, không sao đâu. Hôm nay tụi con cũng chẳng tìm được gì. Ngày mai con với chị còn phải đi một chuyến nữa, con không sợ cô ta đâu."
Cái đứa con trai ngốc nghếch này... Nó đâu biết người ta là nhân vật chính cơ mà! Dù có làm chuyện xấu thì cũng có hào quang của nữ chính bảo vệ, ai dám động vào? Lại còn cái "hệ thống" c.h.ế.t tiệt kia, suốt ngày xúi giục cô ta làm chuyện ác, nghĩ đến thôi mà đã thấy khó chịu trong lòng rồi.
"Không phải mẹ sợ hay không sợ. Mà là chuyện này, chúng ta chẳng cần thiết phải dây vào. Chờ mẹ con cô ta gả về trấn Thanh Dương rồi, nhà mình cũng được yên ổn. Lúc đó ra ngoài cũng chưa muộn."
Hứa Tri Lễ còn định cãi tiếp thì Hứa Tri Tình đã nhanh miệng chen vào:
"Tri Lễ, nghe lời mẹ đi. Dù sao trên núi bây giờ cũng không còn gì hái, chúng ta ở nhà vẫn có thể làm việc mà."
"Haiz, được rồi!" – Cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Liễu Vân Sương không ngờ đứa con trai cả lại nghe lời em gái như vậy, thật đúng là ngoài dự đoán. Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, Hứa Tri Tình hỏi mẹ:
"Mẹ ơi, quần áo của Hứa Tri Vi chắc đắt lắm nhỉ? Toàn là đồ mua sẵn, còn có hoa to trang trí rất đẹp nữa cơ."
Mộng Vân Thường
Trong đầu đứa trẻ này, chuyện mua vải tự may đã là chuyện xa xỉ, huống hồ là mua quần áo may sẵn, đắt đến nỗi nó chưa từng dám nghĩ tới.
"Con thích kiểu quần áo như vậy à?"
"Không không! Không phải đâu mẹ!" – cô nhóc vội xua tay, sợ mẹ giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con vẫn thích nhất mấy bộ mẹ may cho con."
"Đúng đấy mẹ! Mẹ may là đẹp nhất luôn!" – Hứa Tri Lễ cũng phụ họa theo, mắt cười tít lại.
Nhìn hai đứa nhỏ lanh lợi, ngoan ngoãn thế này, Liễu Vân Sương không khỏi bật cười:
"Chỉ được cái miệng ngọt."
Không khí trong nhà lúc ấy vừa ấm áp, vừa nhẹ nhõm. Tựa như mọi xáo trộn đều đã tan biến sau cơn mưa. Đúng lúc đó, Hứa Tri Ý tỉnh dậy, cô bế con bé lên, rồi cùng hai đứa trẻ tiếp tục công việc.
Dù hôm nay đi không hái được gì nhiều, nhưng vẫn nhặt được chút nấm. Gom lại, xào một đĩa ăn tối cũng vừa vặn. Không cần dặn, Hứa Tri Tình đã tự động dọn dẹp chỗ nấm ngoài sân. Con bé còn muốn hái thêm, để hôm nào họp chợ thì mang đi bán.
Lần trước thấy Lý Quốc Phong buôn bán lời lãi tốt quá, trong lòng cô bé cũng động tâm không ít!
"Nấm này non lắm, tối nay ăn mì đi, dùng nấm làm nước sốt."
"Nghe mà đã thấy thèm!" – Cả đám hớn hở đồng tình.
Đang nói, thì từ xa, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm tay ôm giỏ nhỏ bước vào, hai đứa giấu giỏ kỹ dưới lớp áo, vẻ mặt đầy thần bí.
"Tri Niệm, Tri Tâm, hai đứa giở trò gì đấy?" – Liễu Vân Sương trêu.
"Thím hai, đồ tốt!" – Hứa Tri Tâm nói với vẻ bí mật, rồi mở giỏ ra.
"Trời đất ơi! Hai đứa tìm đâu ra nhiều nấm Liễu Nhung thế này?" – Liễu Vân Sương tròn mắt ngạc nhiên.
Loại nấm này rất hiếm, mọc ở gần các gốc liễu, màu xám nhạt, hình dáng nhỏ nhắn như chiếc ô chưa bung. Mùi vị của nó ngon chẳng khác gì thịt, bởi vậy càng được xem như món quý.
"Ngay trong rừng cây gần mương nước đó ạ!" – Hứa Tri Tâm đỏ mặt vì sung sướng, mắt lấp lánh.
"Sao lại mang sang đây? Thứ quý thế này giữ lại ăn chứ, không có nhiều đâu."
"Thím hai, chúng cháu đem sang cho mọi người ăn. Để ở nhà cũng chỉ bị cô út và Hứa Tri Vi vơ vét hết thôi."
Nói thật lòng thì Hứa Tri Niệm định giữ lại mang bán, nhưng còn lâu mới tới phiên chợ, mà mấy đứa cũng không được phép tự ra chợ. Thế là nghĩ, chi bằng đem sang cho Liễu Vân Sương – người mà bọn trẻ luôn kính trọng.
Lần trước vừa mang đậu đũa, lần này lại là nấm quý, hai đứa nhỏ rõ ràng chẳng có mấy thiện cảm với bên kia.
"Được rồi, hai đứa cũng đừng đi lung tung nữa. Giờ thím đi nấu cơm, chúng ta ăn nấm này luôn."
"Không cần đâu thím hai, mọi người ăn đi. Nếu tối nay bọn cháu không về, mẹ cháu thể nào cũng lại kiếm chuyện. Bọn cháu không muốn gây thêm phiền phức cho thím."
Lời nói thật lòng ấy khiến Liễu Vân Sương thấy rất cảm động.
"Không sao đâu. Giờ còn sớm mà. Mình làm nhanh một chút, ăn xong rồi các cháu về. Vẫn kịp giờ ăn bên kia, sẽ không bị phát hiện."
Hai đứa nhỏ nghe xong liền gật đầu vui vẻ.
"Vâng ạ! Thím hai, cháu giúp thím!"
"Được rồi."
Liễu Vân Sương sai Hứa Tri Tình ra sau mượn một bát tương – vì năm nay cô về trễ nên không kịp làm tương, phải đi mượn nhà khác. Ở đây, nhà nào cũng thường làm tương cả năm, coi như của để dành.
Món nấm Liễu Nhung xào tương ăn với mì sợi là ngon nhất. Mà cô thì vẫn quyết định làm món mì sợi như ban đầu. Bột mì là loại trắng tinh, không pha trộn gì khác – thứ mà thời buổi này hiếm thấy vô cùng.
"Thím hai ơi, sao lại toàn là bột mì trắng thế?" – Hứa Tri Niệm ngạc nhiên khi thấy thím nhào bột.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương