Lúc này, lương thực tinh gần như chỉ được ăn vào những dịp thật đặc biệt như Tết, vì vậy, việc có bột mì trắng vào giữa năm khiến ai nấy đều sửng sốt.
Không trách Hứa Tri Niệm ngạc nhiên như vậy, đây rõ ràng là một bữa ăn xa hoa đối với điều kiện hiện tại.
“Trước đó lúc Tri Lễ bị thương, thím có mua năm cân bột, còn dư lại một ít. Hôm nay các cháu đều ở đây, vừa hay nấu hết luôn, coi như cải thiện bữa ăn một chút,” Liễu Vân Sương nhẹ nhàng giải thích, giọng điệu ôn hòa, đầy ấm áp, khiến người nghe cũng cảm thấy dễ chịu.
Nghe vậy, Hứa Tri Niệm cảm động đến mức hai mắt long lanh:

“Thím hai, thím thật tốt với bọn cháu…”
Bữa cơm diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng cũng khá nhanh chóng. Mì được trộn thêm trứng gà, nêm nếm muối vừa phải, lại có cả hành lá thái nhỏ và chút tương xào nấm – một món ăn tưởng chừng giản dị nhưng khi kết hợp lại trở thành mỹ vị nhân gian.
Mấy đứa nhỏ mỗi đứa chỉ ăn một bát, dù vẫn còn thòm thèm nhưng chẳng ai đòi thêm. Chúng đều biết, món ngon này không phải lúc nào cũng có.
Liễu Vân Sương thấy thế thì thương không chịu nổi, bèn chia hết chỗ mì còn lại cho bọn nhỏ. Mì để nguội sẽ mất ngon, ăn ngay lúc còn nóng mới đúng vị.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm vội vã ra về. Trễ thêm một chút, nếu bị bà cụ nhà phát hiện thì phiền toái lắm. Nhưng cô cũng không lo, hai đứa nhỏ này đều lanh lợi, hiểu chuyện, nhất định sẽ không lỡ miệng.
“Mẹ, tương xào nấm ngon thật,” Hứa Tri Lễ vừa lau miệng vừa xuýt xoa, rõ ràng vẫn còn vương vấn.
“Đúng đó, mẹ cho nhiều dầu, mùi vị còn ngon hơn cả ở quán cơm quốc doanh!” Hứa Tri Tình nhanh miệng chen vào.
Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười:
“Tri Tình, con chưa từng đến quán cơm quốc doanh, sao con biết ngon hơn?”
“Con biết chứ! Tay nghề của mẹ là số một trên đời. Nếu mẹ đem bán mấy món này ngoài chợ, chắc chắn kiếm được khối tiền!”
Từ sau lần đi bán rau cùng mẹ về, trong đầu Hứa Tri Tình như được gắn sẵn cái máy đếm tiền, thấy cái gì cũng nghĩ có thể bán, có thể kiếm lời.
Mà lời con bé nói, thật ra cũng khiến Liễu Vân Sương suy nghĩ. Năm nay mùa màng thất bát, rau trái không thể trồng đại trà như trước. Nhưng nếu chuyển sang làm đồ ăn, đem bán thì cũng là một cách sinh kế. Dù lời lãi không nhiều, nhưng có thêm đồng nào hay đồng nấy. Cô không thể trông chờ mãi vào năm nghìn đồng kia được – tiền tiêu thì hết, nhưng miệng ăn thì chẳng bao giờ ngơi.
“Tri Tình nói không sai. Mẹ sẽ cân nhắc làm vài món đem ra chợ bán, coi như kiếm thêm chút tiền trang trải,” cô khẽ gật đầu.
Hai mắt Hứa Tri Tình lập tức sáng rỡ như có sao trời rơi vào trong đó. Cô nhóc thích cảm giác kiếm tiền, thích được giúp đỡ gia đình. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng đã có ý thức gánh vác.
Buổi tối hôm ấy, cả nhà cùng nhau ngồi đan đế giỏ. Không khí hòa thuận đến lạ, giống như sóng gió ngoài kia chưa từng chạm đến ngưỡng cửa nhà họ.
Đúng lúc ấy, tiếng loa phóng thanh của thôn bất ngờ vang lên, phá tan màn đêm yên ắng. Ở đội sản xuất, thứ này vốn quý giá, không phải có chuyện lớn thì tuyệt đối không phát thanh vào giờ này.
“Các đội viên chú ý! Các đội viên chú ý! Mộng Vân Thường

Sáng mai lúc bảy giờ, toàn bộ lao động đến đội bộ tập hợp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sáng mai bảy giờ, toàn bộ lao động đến đội bộ tập hợp!

Mọi người nhắc nhau, đừng đến trễ!”
Mỗi câu lặp lại hai lần, chắc chắn để tất cả mọi người đều nghe rõ. Trong thôn, ngoài tiếng ếch nhái và côn trùng rả rích, giờ chỉ còn lại tiếng loa vang vọng khắp nơi.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao lại kêu tập hợp?” Hứa Tri Tình hơi hoảng, quay sang hỏi.
“Mẹ cũng không rõ, chắc là có chuyện đột xuất. Ngày mai đến đó rồi sẽ biết,” Liễu Vân Sương đáp, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Giờ này phát loa, chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Nếu không phải do ảnh hưởng của đợt lũ vừa rồi, thì chẳng còn lý do gì khác khiến toàn thôn phải tập hợp.
Cả nhà cô, chỉ mình Liễu Vân Sương là lao động chính. Các con còn nhỏ, không cần đi theo.
Sáng hôm sau, dù quy định là bảy giờ tập hợp, nhưng người dân đã tụ tập từ rất sớm. Cô cũng không đến muộn, nhưng vẫn thấy người lục tục kéo tới.
“Vân Sương, bên này này!” Trần Sở Nga vẫy tay gọi khi thấy cô bước vào sân đội.
Liễu Vân Sương mỉm cười đi tới. Hôm nay mọi người đến rất đông, không ít người chào hỏi cô, cho thấy cô vẫn giữ được thiện cảm với nhiều người trong thôn.
“Sở Nga, cô đến sớm thế.”
“Tôi đi cùng chồng, anh ấy còn nhiều việc phải làm nên đến sớm chuẩn bị,” Trần Sở Nga cười, ánh mắt lại liếc sang một phía rồi hất cằm.
“Cô nhìn bên kia xem…”
Liễu Vân Sương quay lại – là ba anh em nhà họ Hứa đang tụ tập cùng với Đỗ Nhược Hồng. Hứa Lam Hà cũng nhìn thấy cô, ánh mắt kia không khác gì mũi dao, đầy oán hận.
“Sao thế? Hứa Lão Nhị lại gây sự với cô à?” Trần Sở Nga nhíu mày hỏi nhỏ.
“Không có gì. Đừng để ý đến anh ta là được,” Liễu Vân Sương thản nhiên đáp, ánh mắt không thèm đặt lên đám người bên kia. Cô biết hôm nay có chuyện lớn, không muốn phí sức vào những kẻ không đáng.
Chẳng bao lâu sau, Trương Trường Minh cùng kế toán Từ xuất hiện. Họ đứng phía trước, bên cạnh là vài cán bộ khác – đủ thấy hôm nay chuyện không đơn giản.
Người bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng nói chuyện lấn át cả tiếng gió sớm.
“Sở Nga, hôm qua cô nói với đại đội trưởng về chuyện kia chưa?” Liễu Vân Sương khẽ hỏi.
“Nói rồi. Anh ấy với mấy người nữa bàn bạc cả đêm. Chắc chỉ một hai ngày nữa là bên công xã sẽ về xem xét,” Trần Sở Nga gật đầu chắc chắn.
Anh ấy còn dặn tôi phải chuyển lời cảm ơn đến cô, nói cô là đồng chí tốt, chịu khó cùng chung hoạn nạn với đội sản xuất."

"Trời ơi, khách sáo vậy làm gì, chẳng qua là chuyện ai cũng nên làm thôi mà."
Liễu Vân Sương cười khẽ, nghe thế thì không khỏi cảm thấy mọi chuyện có vẻ trang trọng quá mức. Nhưng đúng là vào thời điểm này, những ai chịu góp sức thật lòng cũng đáng quý.
"Thôi được rồi, mọi người yên lặng chút!" – giọng đại đội trưởng vang lên, khiến cả sân im bặt. "Gọi mọi người tới đây hôm nay, là để bàn việc ruộng phía nam của chúng ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện