Sở Thức Sâm dần dần bắt đầu thở dốc, môi và răng đều bị liếm mở, Hạng Minh Chương hung hăng xâm nhập khoang miệng cậu, đầu lưỡi liếm nhẹ, giống như bút lông gãi qua, kèm theo âm thanh vô cùng hạ lưu.

Ỷ vào đây là Hạng gia, ở lãnh địa của mình, Hạng Minh Chương không chút kiêng kỵ, hương khói đã sớm tan hết, anh hôn Sở Thức Sâm rất lâu nhưng mãi không chịu rời đi.

Sở Thức Sâm chịu đựng nhắm mắt lại, cậu không nhìn thấy cửa thử phòng, không dám tưởng tượng nếu có người đi qua hành lang đụng phải cảnh tượng này sẽ có phản ứng như thế nào.

Trong đám cưới của người khác, khách và chủ nhà trốn trong thư phòng hôn nhau.

Đây có tính là yêu đương vụng trộm hay không? Từ này xẹt qua tâm trí cậu, Sở Thức Sâm không khỏi run lên.

“Shhh…” Hạng Minh Chương cuối cùng cũng dừng lại, hơi thở hỗn loạn, hổn hển nói, “Tại sao lần nào cũng cắn vào đầu lưỡi của tôi thế?”

Đôi môi mỏng của Sở Thức Sâm đỏ lên, tầm mắt lại liếc về phía cửa: “Anh đứng dậy đi.”

Hạng Minh Chương nói: “Chân tôi cũng tê rồi, không đứng dậy được.”

Sở Thức Sâm đương nhiên không tin: “Anh đang ăn vạ à?”

Hạng Minh Chương lại cúi đầu hôn lần nữa, cho rằng Sở Thức Sâm sẽ đẩy anh ra nên ôn nhu hơn một chút, tránh cho cánh tay của Sở thiếu gia cũng bị mỏi, tuy nhiên lại quét qua khóe miệng cùng chóp môi, Sở Thức Sâm từ đầu đến cuối không hề phản kháng.

Hạng Minh Chương vừa đạt được ý đồ vừa đắc ý liền nói: “Không muốn tại sao không đẩy ra, em đang lạt mềm buộc chặt đấy à?”

Giữa ngón tay Sở Thức Sâm là điếu xì gà vẫn đang cháy: “Tôi sợ anh bị phỏng.”

Điếu thuốc bắn ra vài tia lửa nhỏ, nhưng trong mắt Hạng Minh Chương lại dấy lên một hồi sóng gió, anh cướp lấy điếu xì gà, ném vào gạt tàn trên bàn trà, tay còn lại niết nút thắt cà vạt của Sở Thức Sâm.

Lồng ngực phập phồng, Sở Thức Sâm hô hấp không đều đặn, Hạng Minh Chương một tay tháo cà vạt của cậu, vẫn còn vờ vĩnh nhã nhặn: “Chặt quá rồi, nới lỏng ra một chút.”

Sở Thức Sâm chưa kịp đồng ý, Hạng Minh Chương đã kéo cà vạt của cậu ra, sau đó là mở cúc áo sơ mi, một cái, hai cái, ba cái, cậu ấn vào mu bàn tay của Hạng Minh Chương: “Hạng tiên sinh, đừng có quá phận.”

Hạng Minh Chương vùng ra, càng quá phận hơn mà đẩy áo sơ mi của Sở Thức Sâm sang hai bên, để lộ ra một phần da thịt trắng như sứ, Hạng Minh Chương thu tay lại, hôn từ thái dương của Sở Thức Sâm một đường đi xuống.

Sở Thức Sâm đẩy vai Hạng Minh Chương, cậu đã tự đánh giá bản thân mình quá cao, không mảy may nhúc nhích mà tê liệt trên ghế không còn khí lực.

Hạng Minh Chương vùi đầu trong lồng ngực cậu, giọng nói trở nên bức bách: “Ôm em lên lầu được không?”

(tr mẹ ơi cứu cảnh này hỏ ni quá)

Quá đáng quá rồi, Sở Thức Sâm trong phút chốc cảm thấy chính mình một chút cũng không oan uổng, cậu cũng là một tên công tử có hành vi phóng đãng, bám lấy lý trí còn sót lại, cậu nói: “Không được…”

Hạng Minh Chương cũng không ép buộc hay dụ dỗ, ngẩng đầu nói: “Cũng được, tôi không thích căn nhà này, sau này đưa em đến Mạn Trang.”

Sở Thức Sâm nói: “Tôi không đi.”

Hạng Minh Chương đã sớm có thủ đoạn để gây khó dễ cho cậu: “Con mèo đó em không muốn nữa sao? Gọi là gì, Linh Đoàn Nhi?”

Sở Thức Sâm nói: “Anh đem mèo trả lại cho tôi, tôi tự nuôi.”

“Quá muộn rồi.” Hạng Minh Chương nói, “Tôi đã nhờ người làm một ngôi nhà cho động vật nhỏ đó, nó được sống sung sướng rồi, e rằng đã vui quên lối về.”

Sở Thức Sâm đi chậm thời đại: “Không phải ban đầu anh nói là cùng nuôi sao?”

Hạng Minh Chương cười lên, khuôn mặt anh tuấn chung quy vẫn bá đạo hơn là ôn nhu: “Đúng vậy, tôi nói rồi, đàn ông họ Hạng chẳng phải thứ gì tốt lành, em phải đề phòng một chút.”

Tiếng bước chân trên hành lang từ xa truyền tới gần, có người đi tới, áo sơ mi và cà vạt của Sở Thức Sâm không chỉnh tề như trước, trợn to hai mắt chỉ còn lại hoảng loạn.

Hạng Minh Chương làm người ta thành thế này nhưng chính mình lại ăn mặc chỉnh tề, anh cởi áo khoác ra đắp lên cho Sở Thức Sâm, đứng dậy đứng trước trên ghế dựa che chắn.

Dì Thiến xuất hiện ở cửa và nói: “Con ở đây à, Như Cương gọi người tìm con khắp nơi.”

Hạng Minh Chương không có kiên nhẫn nói: “Bảo anh ta đừng bận rộn nữa, con không có thời gian để ý tới anh ta.”

“Hiểu rồi.” Dì Thiến liếc nhìn xung quanh, “Sở tiên sinh cũng ở đây sao, đang ngủ rồi à? Vậy phần ăn chuẩn bị riêng còn cần nữa không?”



Hạng Minh Chương nói: “Cứ làm một ít đi.”

Dì Thiến đi xuống nhà, một lúc sau mang lên một khay thức ăn, là vải, mận khô và cá mú hầm trứng.

Cửa thư phòng bị khóa chặt, Sở Thức Sâm yên tâm ăn uống, lần đầu tiên tới đây đã bỏ qua, không ngờ sau bao lâu lại có cơ hội ăn được.

Hạng Minh Chương dọn dẹp những quân cờ còn sót lại trên thảm, xách một cái ghế ngồi xuống bên cạnh ghế dựa, phía dưới bên phải đặt bàn cờ trắng, dựng trại, sắp xếp xong hai bên phe cánh rồi hỏi: “Có muốn chơi một trận đàng hoàng không?”

Sở Thức Sâm ngậm vải nghênh chiến, ngọt quá, cậu buông lỏng phòng bị, mận khô thì chua, trong lúc nuốt xuống nước miếng thì bị chiếm đóng thành trì, uy phong khi chơi với cháu ngoại lúc nãy e rằng đã bị người cậu đánh dẹp trở lại rồi.

Thắng bại đã định, Hạng Minh Chương hỏi: “Muốn thắng không?”

Sở Thức Sâm nói: “Bất quá chỉ chơi cho vui thôi, thắng thua có gì quan trọng.”

Hạng Minh Chương thưởng thức sự bình tĩnh của cậu, nói: “May mà không cá cược đấy, nếu không với tâm lý này của em không biết sẽ thua bao nhiêu tiền nữa.”

Sở Thức Sâm thuận miệng nói: “Không hẳn, tôi trước đây chơi poker mười trận thắng chín.”

Hạng Minh Chương nhướn mày, mỗi một biểu tình đều tràn ngập ý tứ dò xét, Sở Thức Sâm không chỉ là người hút xì gà lão luyện, thế nhưng còn rất giỏi chơi poker?

Sở Thức Sâm tự nhận ra mình lỡ miệng, ngày trước cậu đi xã giao đã từng chơi qua, thắng được nhiều chip toàn bị trêu chọc, nói rằng những người mở ngân hàng như cậu tâm tư bí mật, tay mắt nhanh, thắng nhờ gian lận.

Cậu sợ Hạng Minh Chương dò xét nên di chuyển quân vua đi sai một bước, đổi chủ đề: “Tôi thua rồi.”

Hạng Minh Chương vạch trần: “Tôi vốn dĩ có thể thắng, em cố tình đi sai một bước làm cho tôi chiến thắng không vẻ vang gì.”

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng nhiều người hối hả, đã đến giờ xuất phát đến khách sạn.

Sở Thức Sâm chỉnh lại quần áo rồi cùng Hạng Minh Chương xuống lầu, khách đã đi gần hết, không thấy bà Sở đâu, bọn họ vừa ra khỏi vườn hoa thì điện thoại di động của Hạng Minh Chương đổ chuông.

Màn hình hiển thị người gọi là “Mạnh Đào”, Hạng Minh Chương bắt máy nói “Alo” một tiếng.

Sở Thức Sâm dừng lại bên cạnh, ý đồ từ biểu cảm của Hạng Minh Chương để đoán cảm xúc, điện thoại vừa cúp máy, cậu lập tức nói: “Giám đốc Mạnh ở bệnh viện có tình huống gì sao?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Tổ trưởng kỹ thuật mới đã được bổ nhiệm.”

Sở Thức Sâm: “Là ai?”

Hạng Minh Chương nói: “Hồ Tú Sơn.”

Vào đêm trước cuộc họp huy động ở Bắc Kinh, Sở Thức Sâm đã kiểm tra tư liệu chi tiết bên phía chính phủ, cậu nhớ lại cái tên “Hồ Tú Sơn”, hiện đang là người đứng đầu Bộ Văn hóa và Du lịch của thành phố, không nói đến Chủ nhiệm Xà, so với chức vị tổng giám của nhóm tuyển chọn còn cao hơn.

Điều này vượt quá dự liệu, Sở Thức Sâm hỏi: “Đây có được tính là nhảy dù không?”

Hạng Minh Chương gõ vào chìa khóa ô tô hai lần vào thái dương rồi nói: “Nhảy dù là chỉ binh lính, còn đây là nhảy dù hẳn một vị tư lệnh đi xuống.”

Người trong vườn hoa gần như đã đi hết, Hạng Minh Chương đi đến garage biệt thự lái ra một chiếc xe thể thao.

Sở Thức Sâm ngồi vào ghế phó lái, nổ máy, đi đường tắt qua cửa phụ của Tĩnh Phổ.

Xe thể thao phi nước đại trên đường, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đều ôm suy nghĩ trong lòng mà trầm mặc.

Buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm phát sinh sự cố ngoài ý muốn, chính phủ trực tiếp phái đến một cấp trên thay thế chủ nhiệm Xà, cho thấy họ rất coi trọng dự án này. Càng coi trọng thì tình huống của Hạng Việt càng thêm nghiêm trọng, một lần làm sai đã xem như là cực hạn, sau này càng không thể khoan dung thêm bất cứ sai lầm nào nữa.

Hồ Tú Sơn có nhiều chức vụ và chức danh, tổ trưởng kỹ thuật là thứ không đáng kể nhất, Sở Thức Sâm lo lắng: “Hồ tiên sinh e rằng khó mà tiếp xúc được.”

Hạng Minh Chương nói: “Chức vị này của Hồ Tú Sơn, một khi ông ấy đến đồng nghĩa với việc tiếp quản toàn bộ nhóm tuyển chọn, nghe báo cáo, nắm chủ ý, chắc hẳn sẽ không giao thiệp riêng với bất kỳ công ty nào.”

Các công ty đều phát huy hết sức mạnh, đều mong muốn hiểu rõ nhu cầu hơn bất kỳ ai, càng nắm bắt được nhiều hơn một phần điểm đau, “tổ trưởng kỹ thuật” luôn là người được quan sát chặt chẽ nhất.

Sở Thức Sâm nói: “Chẳng lẽ Hạng Việt chỉ có thể từ bỏ chiến tuyến này?”

“Các công ty khác cũng vậy thôi.” Hạng Minh Chương cầm vô lăng, “Hồ Tú Sơn quá khó nhai, mọi người sẽ chuyển sự chú ý sang những người khác trong nhóm tuyển chọn”.

Mạnh Đào thuật lại ý tứ của chủ nhiệm Xà qua điện thoại, không cần thử hạ thủ từ Hồ Tú Sơn, sẽ lãng phí công sức.



Dự án này rất lớn và quan trọng, nhưng trên mặt vĩ mô mà nói, nó chỉ là một liên kết trong dự án chung của “quy hoạch du lịch văn hoá” quốc gia.

Hồ Tú Sơn có địa vị và quyền lực cao, nói một cách đơn giản, ông phải lo việc thúc tiến và xây dựng toàn bộ “quy hoạch du lịch văn hóa”, sẽ không đặt nhiều tâm sức cho nhóm tuyển chọn.

Sở Thức Sâm không ngờ được hôn lễ còn chưa kết thúc lại đột nhiên xảy ra chuyện thế này, không khỏi thở dài một hơi.

Hạng Minh Chương bật một bản nhạc nhẹ nhàng rồi nói: “Không sao cả, cứ xem như tổ trưởng kỹ thuật để trống, chúng ta tìm người khác.”

Sở Thức Sâm hiểu được đây bất quá chỉ là tự an ủi bản thân, chính phủ có khả năng sẽ huỷ thầu, vì vậy việc Hạng Việt phá giải sách lược của Trí Thiên, dắt theo Diệc Tư làm A thêm C, bây giờ vị trí kỹ thuật bị bỏ trống đã thay người rồi, Hồ Tú Sơn chưa chắc sẽ đồng ý.

Hơn nữa Hạng Việt còn làm hỏng buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm, Hồ Tú Sơn sẽ có thái độ như thế nào đây?

Mọi thứ đều quá không rõ, quá không có chuẩn bị rồi.

Nếu như một trận chiến không nắm rõ mà đã đi chiến đấu, ngay cả khi tung binh phóng tiễn, cơ hội chiến thắng lớn đến mức nào?

Hạng Minh Chương liên tiếp vượt qua bảy tám chiếc xe, đúng giờ đến khách sạn nơi tổ chức hôn lễ.

Kế hoạch ban đầu là tổ chức hôn lễ ngoài trời, nhưng dời lại một thời gian thời tiết chuyển lạnh, chỉ đành đổi thành làm tại khách sạn.

Sau bữa tiệc tối là khiêu vũ tự do, dự kiến ​​sẽ náo nhiệt đến tận khuya, Hạng Côn đã bao hết toàn bộ khách sạn để tiện cho khách khứa nghỉ ngơi qua đêm.

Sảnh tiệc chật ních đầu người đang di chuyển, đèn lồng và những lẵng hoa, voan trắng cùng champagne, Hạng Minh Chương ngồi vào bàn chủ nhà, Sở Thức Sâm cầm một ly rượu đi tìm bà Sở, sau đó cùng ngồi xuống bàn.

Khi khúc dạo đầu của lễ cưới vang lên, bốn phía tựa như một giấc mơ, cô dâu và chú rể tay trong tay bước lên lễ đài.

Buổi lễ kết thúc, bữa tiệc tối bắt đầu, Sở Thức Sâm vẫn không có khẩu vị, dao nĩa cũng không động vào, nhìn chằm chằm vào giá nến trên bàn suy nghĩ về dự án.

Không khí dần trở nên ấm áp, tiếng nhạc được thay bằng nhạc dance vui tươi, cô dâu chú rể chủ động nhảy vũ điệu đầu tiên của đêm nay.

Chỗ ngồi bên cạnh Sở Thức Sâm còn trống, một lúc sau Hạng Minh Chương đến chiếm đoạt, không biết là muốn nói việc công hay việc tư.

Vừa đúng lúc gia đình bên nhà trai đến nâng ly kính rượu, bác gái nhìn bọn họ: “Hai anh chàng đẹp trai các con ngồi đây làm gì, sao không đi mời người ta nhảy đi?”

Sở Thức Sâm cười: “Con không biết nhảy, sợ làm trò cười cho thiên hạ.”

Hạng Như Cương ám chỉ: “Minh Chương, buổi chiều em bỏ lại phù dâu mà đi, đi mời người ta nhảy một điệu đi.”

Hạng Minh Chương trong lòng khó chịu: “Hôm nay anh chưa đủ bận sao? Quản gì mà lắm thế.”

Bác gái hoà giải: “Không gọi thì thôi vậy, có nhiều cô gái như vậy, Minh Chương, thể nào cũng có loại hình con thích chứ, hay là mắt nhìn của con cao quá?”

Hạng Minh Chương nói: “Mắt nhìn của con không cao, chỉ nông cạn thôi, nếu muốn mời thì phải mời mỹ nữ xinh đẹp nhất ở đây.”

Sở Thức Sâm ngồi trên ghế, ngực trái bị làm ra dấu vết trong thư phòng, cọ vào quần áo có hơi nhức, xung quanh là tiếng ồn ào sôi nổi, Hạng Minh Chương đứng dậy đi vòng qua phía cậu, dừng lại ở một bên.

Nhận được sự chú ý của mọi người, Hạng Minh Chương đưa tay về phía bà Sở: “Bác gái, rất hân hạnh.”

Bà Sở thụ sủng nhược kinh: “Người đẹp nhất là bác sao?”

Hạng Minh Chương thần sắc phóng khoáng, giống như một công tử ca biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mở miệng lại vừa trầm thấp vừa nghiêm túc: “Con trai giống mẹ, con nhìn dáng vẻ của thư ký Sở có thể thấy được bác là đẹp nhất, không phải là hợp lý sao?”

Sở Thức Sâm hai má phát nóng, mất tự nhiên mà nhấp một ngụm champagne.

Bà Sở vui như mở cờ trong bụng mà đi nhảy, trước khi lên sân khấu, Hạng Minh Chương dựa vào lưng ghế của Sở Thức Sâm nói: “Bác gái rất vui.”

Sở Thức Sâm nhìn chằm chằm mặt bàn trắng tinh: “Ừm.”

Hạng Minh Chương ở bên tai cậu thẳng thắn: “Em biết người tôi muốn dỗ là em cơ.”

Lỗ tai nóng lên, Sở Thức Sâm hỏi: “Tại sao lại dỗ tôi?”

Hạng Minh Chương trả lời cậu, cũng như nói với chính mình: “Thả lỏng một chút, xe đến trước núi ắt sẽ có đường.”

Sở Thức Sâm gật gật đầu, yên tâm nói: “Được, tôi tin anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện